Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 83
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 83

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kim Kha mới hơn ba mươi tuổi lại nhảy dù đến thành phố Trung Cảng đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục cảnh sát khu Nam Thành, trong lòng vốn đầy nhiệt tình cũng tràn ngập hào hùng muốn ở thành phố Trung Cảng xây nên một vùng đất cho mình, bây giờ mới là ngày thứ hai anh ta đến Cục cảnh sát nhậm chức, kết quả lại đụng phải cục đá cứng rắn ngang ngược là Lâm Côn này!

Lúc này tâm tình Kim Kha rất phức tạp, gương mặt nóng hừng hực, anh ta hận không thể lập tức đào cái hố chôn chính mình, trước khi chôn mình cũng phải kéo tên vô lại kia xuống!

Chuyện này đã rất rõ ràng, trên băng ghi hình đã thể hiện ra rõ ràng, tấn công cảnh sát không có quan hệ gì với Lâm Côn, anh chính là tự vệ, ngược lại là hai người cảnh sát kia bị tình nghi là chấp pháp thô bạo sẽ phải chịu xử phạt kỷ luật.

Sau khi nổi giận, Khương Phong hơi trầm ngâm một lát mới đưa ra quyết định nói: “Ban đầu, bên phía cục cảnh sát không do tôi quản lý, nhưng nếu ngày hôm nay gặp phải chuyện này, tôi nhất định phải quản tới cùng. Hai cảnh sát này kiêu ngạo hống hách, hành vi có ảnh hưởng cực kỳ xấu, phải trừng phạt nghiêm khắc khai trừ ra khỏi ngành, mặt khác thêm vào trách nhiệm có liên quan!” Anh ta dừng lại một lát, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Kim Kha, trong lời nói lại không gọi “Tiểu Kim” thân thiết như trước nữa. “Về phần cục trưởng Kim, vấn đề của cậu tuyệt đối không nhỏ, tuy nhiên vẫn để thị trưởng Trần tới xử lý cậu đi!”

Khương Phong làm như thế vì có hai nguyên nhân, một là anh ta không muốn bởi vì chuyện này mà gây mâu thuẫn quá gay gắt với Trần Định. Trong ban lãnh đạo của thành phố Trung Cảng gần như không ai không biết, cục trưởng Kim mới nhảy dù đến khu Nam Thành này là người của Trần Định. Hai là anh ta đã nghe nói qua về bối cảnh của Kim Kha ở trên tỉnh, trước khi không biết rõ ràng anh ta tuyệt đối sẽ không dám làm bừa, nếu như không cẩn thận đụng vào chòm râu của một con hổ lớn, vậy xem như là được một mất mười.

“Thị trưởng Khương, tôi có ý kiến!” Lâm Côn đột nhiên nói.

“Sao?”

“Thị trưởng Khương, em họ của cục trưởng Kim dẫn người tới đập phá nhà hàng đồ đệ của tôi mà chỉ đền tiền thì không được, hiện nay nhiều nhất chính là kẻ có tiền, nếu như mỗi người có tiền đều tùy hứng như vậy, không vui lại đập phá nhà hàng của người ta, sau khi xong việc bồi thường ít tiền coi như ổn thỏa thì sau này trị an của xã hội này còn duy trì thế nào được?”

“Tiểu Lâm, vậy cậu nói xem nên làm cái gì?”

“Tôi cũng không có yêu cầu quá đáng, em họ của Cục trưởng Kim và hai người kia phải xin lỗi đồ đệ của tôi ở trước mặt mọi người, để cho bọn họ nhớ rõ một điều không phải là có tiền thì có thể tùy tiện đập nhà hàng của người khác!”

“Ừ, cũng nên xin lỗi.” Khương Phong cười nhìn về phía Kim Kha: “Cục trưởng Kim, cậu không có ý kiến gì chứ?”

“Không có ý kiến.” Hiện tại Kim Kha làm gì còn tâm tình đi để ý tới em họ của mình, trong lòng anh ta còn hận chết em họ mình, đang êm đang đẹp làm gì không được, lại đi gây chuyện kéo phiền toái tới cho mình như vậy!

Đến đây, chuyện này xem như đã được giải quyết một cách tốt đẹp, ngoại trừ Kim Kha chưa bị xử phạt ra, còn lại những điều nên làm Khương Phong đều đã làm, trong lòng Lâm Côn rất hài lòng, cho dù Kim Kha không bị trừng phạt, nhưng Kim Kha bị gãy hai cái răng cửa coi như là gặp phải báo ứng, tha được cho người thì nên tha, vậy là được rồi.

Trong đại sảnh của Cục cảnh sát, Lý Xuân Sinh và Từ Hữu Khánh cùng với hai thằng nhóc khác đều làm xong ghi chép, mọi chuyện đã rõ ràng. Từ Hữu Khánh thấy anh họ mình cũng không giúp được gì, trong lòng biết lần này mình bị xử phạt chắc rồi, cậu ta xem như là một người biết điều, vui vẻ móc tiền ra bồi thường, sau đó ở trước mặt mọi người trong Cục cảnh sát, anh ta và hai đàn em của mình cúi người, nói lời xin lỗi Lý Xuân Sinh.

Lý Xuân Sinh tỏ vẻ rất rộng lượng, vỗ nhẹ vào vai của Từ Hữu Khánh, sau đó giống như người lớn dạy trẻ nhỏ nói: “Hữu Khánh à, đừng cảm thấy mình có chút tiền dơ bẩn thì ngang ngược lên giọng, cũng đừng tưởng rằng mình quen biết vài người là có thể không sợ trời không sợ đất, trong xã hội này rất nhiều người tài giỏi chỉ là họ thích khiêm tốn giấu mình mà thôi. Anh nghĩ rằng mình là rồng trong sông có thể lên trời xuống đất, nhưng thật ra anh chỉ là một con tôm nhỏ bằng hạt vừng thôi!”

Mặt Từ Hữu Khánh đen lại, không phục nhìn Lý Xuân Sinh, trong lòng đã thầm chào hỏi tổ tông tám đời của Lý Xuân Sinh một lượt nhưng ngoài miệng lại không kêu một tiếng, anh ta thức thời biết tình hình trước mắt không có lợi cho mình.

“Anh trừng mắt với tôi làm gì?” Lý Xuân Sinh nhếch miệng mỉm cười, lắc lắc mái tóc dài phiêu dật của mình, rất vô liêm sỉ nói: “Anh trừng mắt với tôi cũng vô dụng, tôi đây chính là người đẹp trai như vậy, anh vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng, ha ha!”

Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống gương mặt mập mạp của Từ Hữu Khánh, khóe miệng run rẩy một cái, trong đầu thầm mắng: “Đồ ngu ngốc!”

Không chỉ Từ Hữu Khánh có phản ứng này, tất cả cảnh sát ở đây đều cảm thấy toát mồ hôi lạnh, da mặt người này cũng quá dày đi!

Lý Xuân Sinh mới không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, ở trong mắt của anh ta mình chính là người đẹp trai nhất trên đời. À, không không không, sư phụ Lâm Côn của anh ta mới là người đẹp trai nhất trên đời, anh ta là người đẹp trai thứ hai trên đời. Lúc này, anh ta tùy tiện đi ra khỏi Cục cảnh sát.

Xuất phát từ lễ phép và khách khí nên có, Lâm Côn tiễn Khương Phong ra đến tận xe, Khương Phong cũng không tỏ ra cao giá với anh, trước khi lên xe anh ta còn rất thân thiết nói với Lâm Côn: “Tiểu Lâm, sau này có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho anh Khương!” Một câu ‘anh Khương’ lập tức khiếp cho mối quan hệ của hai người trở nên đặc biệt thân thiết hơn.

“Được, anh Khương.” Lâm Côn vừa cười vừa nói: “Chuyện ngày hôm nay phải cám ơn anh, lúc nào có thời gian rảnh rỗi mời anh ăn bữa cơm.”

“Này, còn khách sáo với anh Khương của cậu làm gì, chờ lúc nào có thời gian rảnh rỗi hai anh em chúng ta ngồi từ từ uống vài chén.” Khương Phong cười nói.

Chiếc Audi A6 màu đen rời đi, Trương Ngạn ở trên xe không nhịn được hiếu kỳ hỏi Khương Phong. “Ông chủ, Lâm Côn này có lai lịch thế nào vậy?”

Khương Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt khẽ cười, Trương Ngạn là tâm phúc đi theo anh ta nhiều năm, loại chuyện như vậy anh ta không cần thiết phải giấu diếm nên cười nói: “Người của bí thư Dư trên tỉnh.”

Trên mặt Trương Ngạn lập tức kinh ngạc, trong lòng chấn động, ngay sau đó lại mừng thay cho Khương Phong, làm nhân viên có ai không hy vọng ông chủ mình thăng chức thật nhanh, ông chủ mình vẫn luôn khổ sở vì trong tỉnh không có ai, cho nên con đường làm quan vẫn chỉ giới hạn ở địa vị trước mắt, hiện tại bám được tới bí thư Dư trên tỉnh, không bao lâu nhất định có thể tiến thêm một bước, đến lúc đó người tâm phúc như anh ta cũng sẽ tiến bước theo.

Lâm Côn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy được Lý Xuân Sinh từ trong Cục cảnh sát đi ra, trên gương mặt anh ta tươi cười đắc ý, ôm khoản tiền lớn trong tay. Đó chính là số tiền mặt vừa nãy Từ Hữu Khánh lấy ra bồi thường, nhắc tới Từ Hữu Khánh cũng thật sự là một người có tiền, ra cửa lại có thể mang nhiều tiền mặt như vậy, tuyệt đối cực kỳ giàu.

“Thật nông cạn.” Lâm Côn cười mắng một câu.

“Sư phụ, sư phụ thật sự trâu bò, ngay cả thị trưởng cũng có thể mời tới được, ha ha!” Lý Xuân Sinh cười nói xong lại đưa một nửa số tiền trong tay tới cho Lâm Côn. “Sư phụ, nhà hàng không tổn thất nhiều như vậy, số này cho sư phụ!”

“Đừng!” Lâm Côn né tránh. “Tiền này không chỉ là tổn thất vật chất cho nhà hàng, còn có danh dự của nhà hàng. Cậu vẫn nên ngoan ngoãn trở về đưa tiền cho chị cậu đi. Hơn nữa tôi cũng không thiếu chút tiền đó của cậu.”

“Hì hì.” Lý Xuân Sinh vò đầu cười. “Cũng đúng, sư phụ ở biệt thự lớn như vậy, khẳng định không quan tâm tới chút tiền lẻ này.”

“Cậu cũng đừng có nâng tôi lên quá cao, tôi sợ ngã đau, đừng ở chỗ này nữa, mau đi thôi.”

“Được rồi!”

Lâm Côn và Lý Xuân Sinh vừa mới đi ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Lâm Côn, anh chờ một chút!”

Lâm Côn và Lý Xuân Sinh cùng nhau quay đầu lại, đã thấy Thẩm Mạn lạnh lùng đi ra, Lý Xuân Sinh khẽ nói với Lâm Côn nói: “Sư phụ, cô ấy rất khá, tuy nhiên hình như không có ý tốt gì đâu, sư phụ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, tôi không ở nơi này làm kỳ đà cản mũi, tôi ra bên ngoài chờ sư phụ vậy...”

Lý Xuân Sinh nói xong lại xoay người đi về phía bên ngoài cửa lớn của Cục cảnh sát, bàn chân di chuyển rất nhanh giống như đang chạy trốn. Lâm Côn thầm mắng một câu thằng nhóc nhà cậu cũng thật không trượng nghĩa, lại ném sư phụ cậu lại như thế.

“Cảnh sát Thẩm, chuyện gì vậy?” Lâm Côn cười nói, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, hình như mình không làm chuyện gì đắc tội cô ấy mà, trong giây lát anh lấy lại tinh thần, lưng cũng ưỡn thẳng.

“Anh theo tôi qua đây.” Thẩm Mạn lạnh lùng nói.

“Được.” Lâm Côn ngoan ngoãn đi theo Thẩm Mạn tới một góc vắng bên cạnh, Thẩm Mạn lạnh lùng nhìn Lâm Côn nói: “Anh được đấy, không nhìn ra anh và thị trưởng Khương còn có một chân, che giấu thật sâu nhỉ?” Giọng điệu của cô nghe có phần châm chọc khiêu khích, nhưng lại đầy vẻ trách cứ.

Lâm Côn nhếch miệng mỉm cười. “Cái gì mà có một chân chứ? Cô dùng từ như vậy là không thỏa đáng đâu. Cô nói cứ như tôi và thị trưởng Khương có quan hệ không bình thường vậy?”

“Anh nghiêm túc một chút cho tôi!” Vẻ mặt Thẩm Mạn nghiêm túc giống như đang tra hỏi phạm nhân, nói: “Nói đi, vì sao anh không sớm nói cho tôi biết anh có quan hệ với thị trưởng Khương, hại tôi vừa rồi phải uổng công lo lắng cho anh hả?”

“Cô lo lắng cho tôi sao?” Khóe miệng Lâm Côn cong lên nở nụ cười xấu xa. “Vậy thật là vinh hạnh cho tôi, cảnh sát Thẩm lúc nào có thời gian rảnh rỗi, tôi lại hẹn cô đi ăn một bữa cơm, bày tỏ một chút lòng cảm kích của tôi.”

“Nói đi!” Thẩm Mạn lạnh lùng nói.

“Nói gì chứ?” Lâm Côn giả vờ cười ngây ngô nói.

“Vì sao anh không sớm nói cho tôi biết anh có quan hệ với thị trưởng Khương!” Giọng Thẩm Mạn gằng lại, nói rõ mỗi chữ mỗi câu, trong lòng cô vẫn không thể bớt căm phẫn được, nguyên nhân cụ thể là gì cô lại nói không nên lời, hình như là tức giận người đàn ông trước mặt này không ‘trung thực’ với cô, nhưng dù sao hai người bọn họ cũng không có quan hệ thân thiết gì, nói như vậy cũng không hợp tình lý.

Lâm Côn toét miệng cười. “Quen biết anh ta cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, tôi sẽ không khoe khoang ở trước mặt cô.”

Vẻ mặt Thẩm Mạn hơi ngẩn ra, trong lòng thầm hít một hơi lạnh, quen biết thị trưởng không phải là chuyện gì đặc biệt, chẳng lẽ phải quen biết với chủ tịch nước, thủ tướng quốc gia mới xem như là chuyện đặc biệt sao?

Thấy Thẩm Mạn sợ run người, Lâm Côn lại cười đùa cợt nhả nói: “Cảnh sát Thẩm, lúc nào có thời gian rảnh rỗi, mời cô đi ăn một cơm nhé?”

Thẩm Mạn nhíu mày lắc đầu. “Không rảnh!” Nói xong, cô xoay người đi mất.

Lâm Côn nhìn theo bóng lưng của Thẩm Mạn, trong ánh mắt ánh lên ra một nụ cười dâm tà, giống như tên lưu manh thì thào nói: “Dáng người này thật đúng là không tệ, eo thon nhỏ cái mông lớn chân lại dài, chậc chậc...”

Cũng không biết là giọng nói của anh quá lớn hay Thẩm Mạn quá thính tai, cô đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, mắng: “Hừ, đồ lưu manh thối tha!” Nói xong, cô lại xoay người biến mất ở chỗ rẽ.

Lâm Côn: “…”

***

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net