Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 99
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 99

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vừa nghe có người hô to có đứa trẻ rơi xuống nước, không khí vui vẻ khi chèo thuyền đã biến thành khẩn trương, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tiếng hô, kết quả nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trên thuyền lo lắng sợ hãi không ngừng khóc lóc, cô liều mạng hô to: “Có ai không, nhanh cứu con của tôi!”

Người phụ nữ vừa hô vừa khóc này đã hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cả người tỏa ra vẻ thùy mị của người phụ nữ có chồng. Người phụ nữ này tên Cảnh Nguyệt Nga là vợ của Lưu Cương, đứa trẻ vừa rơi xuống nước là chính Lưu Tiểu Cương con trai của cô ấy.

Hồ nước nhân tạo trên Hắc Sơn được xây dựng rất khí thế, không chỉ có diện tích rất lớn, nước còn sâu hơn ba mét, trong đó còn nuôi rất nhiều cá cảnh. Vừa rồi Lưu Tiểu Cương đưa tay vào trong nước để bắt một con cá đẹp, không cẩn thận rơi xuống nước. Những người tham gia hoạt động chèo thuyền này đều được phát áo cứu sinh, chỉ có thể trách đứa nhỏ này sau khi lên thuyền nhân lúc người lớn không chú ý đã len lén cởi áo cứu sinh ra.

Trên người những người lớn đều mặc áo cứu sinh, thấy có đứa trẻ rơi xuống nước, những phụ huynh biết bơi trên các thuyền gần đó đã nhảy xuống nước cứu thằng bé. Mọi người vốn có lòng tốt, kết quả hoàn toàn ngược lại, Lưu Tiểu Cương ở trong nước giãy dụa vài cái, bị những người lớn này ầm ĩ làm giật mình, Lưu Tiểu Cương sặc một ngụm nước lớn, trực tiếp chìm xuống.

Hồ nước này sâu ít nhất ba mét, nước lại là màu xanh biếc, nên tầm nhìn tương đối kém, sau khi Lưu Tiểu Cương vừa chìm xuống, mọi người xung quanh đã không thấy bóng dáng của Lưu Tiểu Cương ở đâu, những phụ huynh kia đều hoảng hốt. Cảnh Nguyệt Nga bị dọa hoảng sợ đến mắt choáng váng, sắc mặt tái xanh, sau khi sửng sốt một lúc cũng nhảy vào trong nước, cô ấy căn bản không biết bơi, tuy rằng mặc áo cứu sinh nhưng sau khi xuống nước cũng giãy dụa một lúc, sau đó cũng uống vài ngụm nước và ho sặc sụa...

Cảnh Nguyệt Nga giãy loạn trong nước, vừa giãy dụa vừa đau đớn kêu to: “Tiểu Cương, Tiểu Cương ơi...” Ai nghe thấy tiếng kêu khóc này đều cảm thấy trong lòng bùi ngùi, khi một người mẹ nhìn thấy nguy hiểm có thể khiến mình mất con bất cứ lúc nào, cảm xúc kích động không phải chỉ vài lời nói có thể diễn tả được.

Trên một chiếc thuyền nhỏ khác, Phó Quốc Bân cũng sốt ruột lo lắng không kém gì Cảnh Nguyệt Nga. Chuyến du lịch này do hiệu trưởng ông đứng ra tổ chức, nếu thật sự có đứa trẻ xảy ra chuyện gì không may, ông tuyệt đối sẽ thoát không khỏi liên quan.

Vào lúc mọi người ở đây hoảng loạn tay chân luống cuống, trên một chiếc thuyền nhỏ cách nơi xảy ra chuyện không xa, Lâm Côn quyết đoán cởi bỏ áo cứu sinh, dặn dò Lâm Lâm một câu: “Con trai, con phải ngoan ngoãn ở lại trên thuyền.” Sau đó ầm một tiếng, anh nhanh chóng nhảy vào trong nước, sau khi Lâm Côn nhảy vào trong nước cũng không có nổi lên. Mấy người Lý Xuân Sinh và Tôn Chí lập tức vừa kinh sợ lại sốt ruột, sợ hãi lúc Lâm Côn nhảy xuống đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Lý Xuân Sinh bất chấp tất cả, cởi bỏ áo cứu sinh trên người, anh ta cũng muốn nhảy xuống nước cứu sư phụ. Lúc anh ta vừa định nhảy vào xuống nước, đột nhiên Hàn Tâm giữ anh ta lại, chỉ vào một loạt gợn sóng trên mặt nước: “Anh ấy không có việc gì!”

Đó là gợn sóng nổi lên của người đang lặn dưới nước tạo ra, một loạt gợn sóng này trực tiếp kéo dài tới nơi Lưu Tiểu Cương vừa chìm xuống. Trước khi Lâm Côn nhảy xuống nước đã tính toán được chỗ Lưu Tiểu Cương bị rơi xuống nước. Anh vừa nhảy xuống nước đã trực tiếp lặn xuống đáy hồ, để cứu được đứa trẻ một cách nhanh chóng nhất.

Sau khi vài người trên thuyền nhìn rõ tình hình, bọn họ cũng không lo lắng nữa, nhưng ba đứa nhóc trên thuyền lại không hiểu được, Lâm Lâm khóc lớn, nói: “Cha, cha ở đâu...”

Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm vội vàng đi đến dỗ Lâm Lâm, chỉ vào gợn sóng trên mặt nước, nói: “Lâm Lâm ngoan đừng khóc, cha của con không có việc gì, cha con đang lặn dưới nước, con xem những gợn sóng kia đi, chính là cha của con đang lặn dưới nước tạo ra đó.

Sau khi cậu nhóc nghe được lập tức nín khóc, cười khanh khách nói: “Cha là tàu ngầm, cha thật là giỏi!”

Dưới nước có tầm nhìn rất kém, Lâm Côn chỉ có thể dựa vào trí nhớ để tính toán vị trí tìm kiếm Lưu Tiểu Cương, anh có thể lặn một hơi được mười mấy phút, nhưng Lưu Tiểu Cương rơi vào trong nước sẽ không nhịn được hơn một phút, nếu như không nhanh chóng tìm Lưu Tiểu Cương, đứa trẻ này nhất định sẽ bị nguy hiểm tính mạng.

Nghe nói bên này có đứa trẻ rơi xuống nước, sắc mặt nhân viên phụ trách hồ nhân tạo ở trên bờ đều tái xanh lại, tất cả bọn họ đều ngây người, đội trưởng của những người này vội vàng ra lệnh cấp dưới: “Nhanh... Nhanh báo động!”

Bọn họ khủng hoảng như vậy cũng là có nguyên nhân, vào sáng sớm hôm nay, trong rừng rậm tự nhiên của Hắc Sơn có một con cá sấu nước mặn giống cái xổng chuồng, trải qua loại trừ và kiểm tra tỉ mỉ, xác định con cá sấu cái trưởng thành dài năm thước kia đã vào trong hồ nhân tạo. Nhân viên phụ trách hồ nhân tạo cũng vừa nhận được tin tức này, bọn họ vốn định triệu tập tất cả người đang du ngoạn trên thuyền vào bờ, sau đó phong tỏa hồ nhân tạo. Có ai ngờ vào lúc này lại có đứa trẻ rơi xuống nước, cá sấu nước mặn là sinh vật rất nguy hiểm nhất ở Châu Á. Nếu con cá sấu này ở gần nơi đứa trẻ rơi xuống nước, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, điều làm cho bọn họ cảm thấy hoang mang chính là sau khi đứa trẻ rơi xuống nước còn có nhiều người lớn nhảy xuống...

Lâm Côn tìm kiếm dưới đáy nước, anh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, đáy nước gần như tối tăm, tầm nhìn gần bằng không, trong dưới tình huống như vậy, khả năng tìm kiếm sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Lâm Côn càng sốt ruột hơn, thời gian chính là sinh mạng, sớm tìm được một giây thì khả năng đứa trẻ sống sót sẽ cao hơn, chậm một giây có khả năng sẽ tử vong. Đột nhiên anh cảm giác phía sau có dòng nước mạnh quét qua, sống lưng của anh lạnh buốt, dựa vào giác quan thứ sáu nhạy cảm, anh lập tức cảm nhận có nguy hiểm.

Đáy hồ sâu gần năm mét, Lâm Côn cúi người chạm vào bùn dưới đáy hồ, trong tay trái xuất hiện con dao găm ba cạnh sắc bén, lập tức có khí lạnh tỏa ra, đó là sát khí rất mạnh tỏa ra từ con dao găm, sát khí này chỉ sinh ra sau khi lấy đi không biết bao nhiêu tính mạng, cũng khác xa sát khí bình thường. Sát khí càng nhiều sẽ sinh ra lệ khí u ám khó nói thành lời. Bởi vì dao găm ba cạnh này từng lấy đi tính mạng rất nhiều người, những tính mạng đó không ai không phải là kẻ hung ác hại chết không biết bao nhiêu mạng người, là kẻ đáng chết trăm ngàn lần.

Dao găm ba cạnh này tên là Quỷ Súc, Lâm Côn có được trong một lần chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, dao găm ba cạnh này ba tấc ba, ở chỗ tay cầm có khắc một dãy số: 1988, đến giờ Lâm Côn cũng không rõ ràng lắm, con số này đại biểu cho dao găm ba cạnh này đã lấy mạng 1988 người hay nó được tạo ra vào năm 1988...

Chỉ có điều, từ lúc Lâm Côn có được con dao găm ba cạnh này, anh đã sử dụng nó lấy đi sinh mạng của 1298 phần tử tội phạm, hiện tại cây dao găm ba cạnh càng tỏa ra lệ khí u ám đáng sợ dọa người hơn trước, là do liên tục tiêu diệt được mạng sống của những kẻ độc ác mà tạo thành.

Con dao găm này luôn được Lâm Côn bí mật mang theo bên người, từ trước tới nay chưa từng có ai phát hiện ra nó, cho dù là lúc đi qua trạm kiểm tra an ninh trước khi lên máy bay, xe lửa, thiết bị kiểm tra an ninh cũng không phát hiện ra con dao găm.

Lâm Côn đã từng đã cứu mạng một vị ảo thuật gia người Tây Vực, vì báo đáp ơn cứu mạng, vị ảo thuật gia sư này đã dạy anh thuật giấu vật gia truyền của mình cho Lâm Côn, anh vẫn luôn sử dụng thuật giấu vật này để mang theo Quỷ Súc.

Về phần tại sao bộ phận kiểm tra an ninh không thể phát hiện được Quỷ Súc, sau này Lâm Côn nghiên cứu cẩn thận mới biết chất liệu chế tạo ra Quỷ Súc khác với kim loại bình thường. Nó càng mềm mại, sắc bén, cứng rắn, hơn nữa cũng không bị thiết bị kiểm tra an ninh phát hiện.

Cầm Quỷ Súc trong tay, trái tim Lâm Côn đập càng vững vàng hơn, lúc này anh không tìm Lưu Tiểu Cương, bởi vì có hơi thở nguy hiểm tới gần, giống như có một tấm lưới lớn đang bao phủ quanh người anh. Vốn cho rằng đời này anh sẽ không tiếp tục sử dụng tới Quỷ Súc, không nghĩ tới ở dưới đáy hồ lại phải dùng tới.

Đoàn người trên mặt hồ hoảng loạn, mọi người liên tục trấn an Cảnh Nguyệt Nga đang đau buồn muốn chết, cũng sốt ruột tìm kiếm Lưu Tiểu Cương, không ai ngờ rằng dưới đáy hồ có hai luồng sát khí to lớn đang âm thầm đánh nhau.

Trong lòng Lâm Côn cảm giác khủng hoảng, bốn phía chỉ có ánh sáng u ám, gần như đưa tay không thấy năm ngón, chỗ tối lại có sát khí rất mạnh bao phủ lấy mình, lòng anh không kiềm chế được nghĩ thầm, chẳng lẽ trong hồ này có thủy quái. Chỉ có điều anh nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ về thủy quái, thủy quái trong truyền thuyết đang ở hồ Thiên trì trên núi Trường Bạch, một cái hồ nhân tạo không sâu bao nhiêu, chỉ rộng vài trăm mét thì làm gì có thủy quái, vậy thứ đang ẩn nấp kia là gì?

Đối mặt với nguy hiểm không rõ là gì, con người thường luôn sinh ra khủng hoảng, cho dù bình thường chỉ huy Lâm của chúng ta cực kỳ gan dạ, lúc này cũng chống không được áp lực tâm lý sản sinh trong lòng. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là môi trường chung quanh, nếu hiện tại đang ở đất bằng, anh khẳng định sẽ không sợ, nhưng bây giờ đang ở dưới nước.

Trong lòng Lâm Côn âm thầm cảnh giác nguy hiểm đang tới gần nhưng cũng không buông tha việc tìm kiếm tung tích Lưu Tiểu Cương. Có lẽ Lưu Tiểu Cương mạng lớn, Lâm Côn tìm kiếm chung quanh một lúc đã mò được mắt cá chân của thằng trẻ. Trong lòng Lâm Côn lập tức vui mừng, nhưng lúc này anh lại đối mặt với khó khăn mới. Thứ nhất, anh không biết nguy hiểm đang ẩn nấp kia là gì, hiện tại anh không dám mang theo Lưu Tiểu Cương bơi lên, nếu không sẽ bị tấn công bất ngờ. Nhưng nếu không nhanh chóng đưa thằng trẻ lên mặt nước, Lưu Tiểu Cương sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Trong tình thế cấp bách, đột nhiên Lâm Côn nghĩ ra được một cách cực kỳ tốt, anh thổi một hơi khí vào miệng Lưu Tiểu Cương, trong người đứa trẻ có không khí sẽ dễ dàng nổi lên mặt nước.

Lâm Côn kéo Lưu Tiểu Cương lên, dùng sức đẩy lên mặt nước, Lưu Tiểu Cương lập tức nổi lên. Đột nhiên thứ đang ẩn nấp trong bóng tối kia đã hành động, chỉ thấy một bóng đen lớn lao về phía Lưu Tiểu Cương, tốc độ kia nhanh như một mũi tên, đồng thời còn há to miệng.

Mượn ánh sáng yếu ớt từ mặt nước chiếu xuống, Lâm Côn nhìn thấy hình thể đặc trưng của thứ đang ẩn nấp kia, đó là một con cá sấu dài năm mét, trong lòng Lâm Côn cảm giác ớn lạnh, tại sao trong hồ nhân tạo lại có cá sấu lớn như vậy! Đồng thời, trong lòng anh cũng sớm có chuẩn bị, cá sấu vừa lao về phía Lưu Tiểu Cương, lập tức Lâm Côn cũng đạp mạnh vào đáy hồ, sau đó lao thẳng về phía con cá sấu.

Tốc độ của con cá sấu rất nhanh, tốc độ của Lâm Côn còn nhanh hơn con cá sấu. Vì thế khi anh lao lên như mũi tên, tất cả lực lượng thân thể của Lâm Côn đều tập trung về chân, anh nhất định phải nhanh, bằng không Lưu Tiểu Cương sẽ chết trong miệng cá sấu.

Lâm Côn tập trung vào bụng của con cá sấu, lúc cái miệng của con cá sấu tới gần Lưu Tiểu Cương, tay trái Lâm Côn cầm Quỷ Súc đâm vào bụng cá sấu…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xin Em Đừng Khóc!

Copyright © 2022 - MTruyện.net