Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 68
“Ba!”
Chu Vinh quát to một tiếng.
Hồ Vĩ Bình lập tức phản ứng lại, lấy túi châm cứu của hắn ra thi châm cho Chu Hồng Viễn, thủ pháp giống như tối hôm trước.
Tuy nhiên.
Lúc này đây Chu Hồng Viễn chẳng những không tỉnh, ngược lại co quắp càng thêm lợi hại, thậm chí thất khiếu cũng bắt đầu phun máu.
“Tại sao có thể như vậy? Ông nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy?”
Chu Vinh túm lấy cổ áo Hồ Vĩ Bình, lớn tiếng gào thét.
Hồ Vĩ Bình cũng luống cuống, loại tình huống này trước kia hắn chưa từng gặp qua.
“Tôi…… tôi cũng không biết, rõ ràng tối hôm trước châm cứu cũng có hiệu quả, sao hôm nay lại…… tôi gọi điện thoại cho thầy tôi.”
“Gọi điện thoại cho mẹ ông, chờ thầy ông tới, ba tôi đã lạnh từ lâu rồi!”
Chu Vinh phẫn nộ một quyền đánh về phía Hồ Vĩ Bình, đem kính mắt của hắn đánh rơi xuống, ngã nát bét.
Đột nhiên, Chu Vinh nhìn thấy Lục Vân, vừa lăn vừa bò chạy tới: “Lục tiên sinh, ba tôi ông ấy… ba tôi ông ấy sắp không được rồi, xin anh cứu ba tôi!”
Lục Vân lại là nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: “Người nào đó không phải không cho tôi nghi ngờ y thuật của hắn sao?”
“Hồ Vĩ Bình con mẹ nó chính là một lang băm, Lục tiên sinh, ngày đó tôi không nên gây chuyện với ngài, không nên không tin ngài, ngài muốn trừng phạt như thế nào đều được, nhưng nhất định phải cứu sống ba tôi, cầu xin ngài!”
Chu Vinh này tuy rằng miệng hỗn, nhân phẩm cũng không tốt, nhưng ở phương diện hiếu đạo, quả thật so với một số người còn tốt hơn nhiều.
Thấy Lục Vân không đáp lại, hắn lại chạy đến trước mặt Liễu Yên Nhi dập đầu.
“Liễu cô nương, đêm hôm đó là do cái mồm thối của tôi gây ra, cầu xin cô tha thứ cho tôi!”
Hàn lão cũng giúp đỡ cầu tình nói: “Dù sao cũng là mạng người, Liễu cô nương, tôi xin cô khuyên nhủ Lục tiên sinh một tiếng!”
Mạng người……
Liễu Yên Nhi là sát thủ mặt lạnh, quả thật đã từng giết vài người, nhưng đó đều là ác nhân tội ác tày trời.
Chu Hồng Viễn cũng không phạm phải sai lầm lớn gì.
Hơn nữa, trước đêm hôm đó, Hàn lão vẫn luôn đối với mình rất chiếu cố, đối với lời thình cầu của ông ta, Liễu Yên Nhi cũng không muốn thờ ơ.
“Tiểu Lục Vân……”
Liễu Yên Nhi vừa định mở miệng, Lục Vân liền cười nói: “Chị Yên Nhi, em hiểu.”
Nói xong hắn liền đi về phía Chu Hồng Viễn, một cước đá văng Hồ Vĩ Bình đang chặn đường: “Mở to mắt chó của ông ra, đây mới là Cửu Chuyển hồi dương châm.”
Chỉ thấy Lục Vân rút toàn bộ kim tiêm trên người Chu Hồng Viễn ra, đâm lại một lần nữa.
Động tác nước chảy mây trôi.
Liền mạch lưu loát.
Hơn nữa thần kỳ nhất chính là, mỗi một lần hắn nhấc châm, mũi kim đều sẽ bộc phát ra một đạo run rẩy.