Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đi trên con đường nhỏ trong sân trường, Thẩm Tĩnh Nghi mang theo ý cười mà nói: “Thầy Lục thật có sức hút, mới tiết đầu đã thu được nhiều fans như vậy.”
Thật ra lúc mới bắt đầu Thẩm Tĩnh Nghi cũng lo lắng tiết học của Lục Vân sẽ rất nhấp nhô giống như hiệu trưởng Lý Vệ Bình, trên thực tế cũng thật sự nhấp nhô, chẳng qua đã bị Lục Vân nhẹ nhàng hóa giải.
Hơn nữa dù sao cũng là tiết tự chọn trung y, trường học không có khả năng luôn ép sinh viên lại đây nghe giảng bài, nói cách khác, Lục Vân chỉ có một cơ hội, nếu tiết đầu mà hắn không thể hấp dẫn những sinh viên đó thì chắc tiết tiếp theo sẽ không có bao nhiêu người lại đây.
Sự thật chứng minh là bọn họ suy nghĩ nhiều, tiết học tự chọn của Lục Vân tiến hành rất thuận lợi, thậm chí vừa rồi khi những nữ sinh kia tìm Lục Vân chụp ảnh chung, trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi còn hơi ghen tuông.
Hai người sóng vai đi trên con đường sân trường, dưới ánh đèn, Thẩm Tĩnh Nghi dẫm lên bóng dáng yểu điệu thon dài của mình, cẩn thận hỏi: “Thầy Lục, buổi tối hôm nay sẽ không trở về Giang Thành đúng không?”
Hình như cô đã mê cách xưng hô ‘ Thầy Lục ’ này, nó còn thân thiết hơn trực tiếp gọi tên Lục Vân.
Khi hỏi ra vấn đề này, trong lòng cô như nai con chạy loạn.
Tình huống này giống như một đôi tình nhân đi hẹn hò, nữ sinh lại hỏi nam sinh hôm nay có đem theo căn cước công dân không, mục đích thật sự quá rõ ràng.
Lục Vân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhìn lại cô gái bên cạnh rồi cố ý trêu ghẹo: “Thật ra tôi có thể không quay về, phải xem thái độ của Tĩnh Nghi là muốn tôi ở lại hay muốn tôi đi.”
“Đương nhiên em… Muốn anh ở lại.”
Giọng của Thẩm Tĩnh Nghi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghe như tiếng muỗi kêu, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích của Lục Vân làm cô mặt đỏ tim đập nhanh.
Lục Vân nảy ra một ý, nói: “Tĩnh Nghi, tới đây, sải bước rộng ra một chút.”
“Hả?” Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên sửng sốt, không rõ tại sao Lục Vân lại nói ra lời kỳ quái như vậy trong lúc tình cảm thế này, nhưng cô vẫn sải dài bước chân ra theo ý của Lục Vân.
Lục Vân kinh ngạc cảm thán.
Chân thật đẹp!
Chân dài thật đó!
“…”
Khuôn mặt Thẩm Tĩnh Nghi ửng hồng, hận không thể chôn đầu vào ngực mình.
Quá không đứng đắn, nhưng cũng quá kích động.
Chẳng lẽ buổi tối hôm nay mình sẽ hoàn thành lột xác từ con gái sang phụ nữ sao?
Lục Vân đậu chiếc xe đạp của mình ở cổng trường, sau đó cõng Thẫm Tĩnh Nghi lên xe rời khỏi khuôn viên trường đại học Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi đang mơ tưởng đến tất cả những gì có thể xảy ra tối nay, càng nghĩ càng đỏ mặt, trong lòng càng kích động, càng nghĩ càng nghĩ… Chà, hai cái chân dài càng kẹp chặt hơn.
Nhưng hai người vừa rời khỏi trường không bao lâu, liền bị chặn lại.
Lại bị chặn cửa!
Lại bị chặn cửa!
Tâm trạng đang tốt của Thẩm Tĩnh Nghi bị phá hoại, cô ta nhảy xuống xe đạp lao đến trước mặt nhóm người đối diện, chỉ vào mũi họ mà chửi: “Các người ngày nào cũng ăn no rồi không có việc gì làm sao… luôn vô ý tứ như vậy hả?”