Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 88.
Tôi cảm thấy hiện tại, lập tức, ngay lập tức nên làm một điều gì đó.
Tôi thật sự sợ sẽ đến không kịp, tuy cũng sớm chậm rồi!
89.
Khi chạy đến cầu thang, Lục Chấp đang cầm áo khoác đẩy cửa ra.
“Lục Chấp, tôi xin lỗi!”
Giống như là ngoài ý muốn dùng một câu giữ hắn lại, Lục Chấp ngây ngẩn cả người, tôi cũng ngây ngẩn cả người.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Lần này, tôi còn phản ứng nhanh hơn hắn, vọt qua đó, dừng lại ở phía sau hắn.
Tôi giải thích cho cha, giải thích cho anh trai, nhưng giải thích cho tôi như thế nào thì cũng đều không tránh khỏi sự thật.
Là cha và anh trai đã hại c.h.ế.t cha mẹ của Lục Chấp, là anh trai đã ngược đãi lăng nhục hắn, cũng là cả nhà họ Tống đều bàng quan với sự đau khổ của hắn, trong đó có tôi.
Hóa ra bất lực, khoanh tay đứng nhìn thì cũng là một loại tội lỗi.
“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi…”
Có lẽ không phải tất cả những tổn thương đều xứng đáng được tha thứ.
Không phải tất cả những lời “Xin lỗi” đều có thể được đến một câu “Không sao đâu!”
Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi bỗng nhiên rất sợ khi người nhà họ Tống đều c.h.ế.t rồi, cũng không có ai nói xin lỗi với Lục Chấp.
90.
Người bên cạnh Lục Chấp nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông ra, hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: “Em không có lấy, lại càng không cần phải xin lỗi tôi!”
“Tôi không phải xin lỗi vì cái này, tôi là vì cha mẹ anh, còn có anh nữa, cả mười ba năm qua…”
“Tống Bình Yên.”
Hắn xoay người, ngữ khí không thiện chí gọi tên tôi, hắn giống như là biết tôi muốn nói gì, cho nên cảnh cáo tôi, cũng ngăn cản tôi.
Tôi ôm tâm trạng nhất định phải chết, vẫn nhìn hắn cố chấp nói: “Nếu anh không xuất hiện, có lẽ cha còn không nhớ nổi ông ấy đã từng hại c.h.ế.t cha mẹ anh, không chỉ là ông ấy, toàn bộ nhà họ Tống trong đó có tôi, có thể vĩnh viễn không thể nhớ lại anh.”
“Năm đó cha đã từng gây tổn thương cho bao nhiêu người, sẽ có bao nhiêu “Lục Chấp” không thể chịu đựng được chứ!”
Tôi rốt cuộc nói ra lời câu nói trong lòng muốn nói mà vẫn không dám nói.
“Ngày cha mẹ anh qua đời, có phải tôi cũng nghe thấy tiếng bọn họ khóc lóc cầu xin? Khi đó, có lẽ tôi đang ở trong sân đá bóng? Hoặc là ở trong phòng của ai đó ăn điểm tâm?”
“Tống Bình Yên, có thể!” Hắn nói nhẹ nhàng ngắt lời tôi.
“Cha và anh trai tôi đã ngược đãi anh, anh ở Tống gia chịu khổ quá nhiều, không có gì tốt lành cả.”
“Tôi đã cho rằng ít nhất khi anh làm Lục Đốc Quân, có năng lực, có tư bản thì sẽ có thể hạnh phúc, kết quả từ trước tới giờ anh chưa từng hạnh phúc, anh sống vẫn luôn không tốt đúng không?”
Có chút thương tổn vốn chính là cả đời, thật đáng tiếc, tất cả những thương tổn của Lục Chấp đều xuất phát từ người yêu thương tôi nhất, ngay cả tư cách bênh vực kẻ yếu đối với hắn tôi cũng không có.
“Lục Chấp…” Tôi vừa kêu tên hắn đã muốn khóc rồi.
Ánh mắt của Lục Chấp trở nên ủ dột, nhưng hắn không hề chớp mắt mà nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt cũng đỏ hồng.
“Tôi xin lỗi.”
Lời xin lỗi muộn màng đúng là không đáng một đồng.
Nhưng tôi không muốn bản thân mình phải tiếc nuối, cũng sợ cả đời của Lục Chấp là tiếc nuối, sợ cuối cùng ngay cả lời xin lỗi của nhà họ Tống Lục Chấp cũng không được nghe.
91.
Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên hình ảnh Lục Chấp bị anh trai tôi đánh, hình ảnh hắn một mình lạnh run ở góc tường, còn có hình ảnh bản thân tôi tưởng tượng ra mười ba năm hắn lưu lạc đầu đường, hình ảnh hắn bị thương trúng đạn.
Mỗi khi nghĩ đến một hình ảnh đó, tôi sẽ nói tiếng “Xin lỗi!”, khóc đến nỗi không thở nổi, Lục Chấp chưa bao giờ khóc, tôi chỉ sợ là khóc thay cả phần của hắn.
Cũng không biết bản thân khóc bao lâu, khi khóc thì mơ hồ không rõ mà nói vài câu xin lỗi, dù sao tài xế bên ngoài đã tiến vào nhìn một hồi, lại không nói gì mà đi ra ngoài.
Từ lúc rơi nước mắt đến lúc nhỏ giọng nức nở lại đến khi bình tĩnh, toàn bộ hành trình Lục Chấp đều đứng tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt, giống như là đợi tôi bình tĩnh lại.
Chờ đến khi cảm xúc đã thu lại được, sau khi khóc xong, tôi mới nhận ra mình lại quá mất mặt, nhẹ giọng nói với hắn: “Cảm ơn anh đã sửa được hộp nhạc cho tôi!”
Tôi rất sợ Lục Chấp, hiện tại có thể giáp mặt nói với hắn những lời này, không còn tiếc nuối gì nữa.
Lục Chấp im lặng mà nhìn tôi, bỗng nhiên đến gần, tôi vô ý thức mà rung mình một cái, chờ đến khi hắn giơ tay ra chỉ là để lau nước mắt cho tôi, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Tôi đã cho rằng hắn muốn đánh tôi.
Động tác rất là nhẹ, nhưng mặt của hắn rất lạnh nhạt.
Lạnh nhạt đến nỗi, tôi cảm thấy hắn chính là bình yên trước cơn bão, mọi động tác liên quan tới hắn đều có ẩn chữa ngôn ngữ thâm sâu nào đó.
“Khóc xong rồi sao?” Hắn hỏi.
Tôi gật gật đầu: “Khóc xong rồi!”
“Tống Bình Yên” Không giống với lúc nãy, hắn bình tĩnh gọi tên tôi.
Sau khi lau nước mắt xong, hắn thu tay về, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng tiếng thở dài của hắn lại là bất đắc dĩ.
Tôi không rõ ý của hắn lắm, rất lâu sau, hắn mới giải thích.
“Tôi đã từng cảm thấy hạnh phúc, cho nên đừng có lúc nào cũng cảm thấy tôi đáng thương!”
Tôi muốn giải thích tôi không phải là thương hại hắn, nhưng nghĩ lại, tôi thật đúng là thương hại hắn.
Tôi vẫn luôn cảm thấy Lục Chấp thật đáng thương.
“Tôi xin…”
“Được rồi!” Hắn rất nhanh ngắt lời tôi, ánh mắt lại ảm đạm xuống, ngẩng đầu lên, nói với ngữ khí khẩn thiết: “Em có thể đừng nói xin lỗi nữa được không, có thể không phải là em…”
Tôi còn muốn nói gì đó nữa, nhưng ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái lại rũ đầu xuống, không nói gì được nữa.
Lục Chấp rõ ràng không khóc, rõ ràng vẫn là một khuôn mặt lãnh đạm như thế, nhưng tôi lại cảm thấy hắn giống như là đang khóc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");