Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
  3. Chương 27: Đi làm
Trước /38 Sau

Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 27: Đi làm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 104.

Sinh hoạt của nhà họ Tống vô cùng kỳ cục mà bình tĩnh trở lại, còn trầm lặng hơn cả trước kia.

Mỗi ngày, anh trai làm càng thuận tay hơn, tính anh ấy nóng nảy, thường xuyên xung đột cùng với các công nhân khác, nhưng sau khi đánh xong ngày hôm sau vẫn có thể ngồi cùng nhau ăn cơm, khi không vác được sẽ cùng hỗ trợ nhau cùng vác lên.

Khi đòi ông chủ tiền công lại bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, ông chủ mắng bọn họ là đám quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt bùn nhão không trét nổi tường, anh ấy là người đầu tiên xông lên đánh, những người khác cũng xông lên đánh theo.

Tình cảm do nắm tay đánh tới sâu sắc hơn là thứ tình cảm mua được bằng tiền bạc trước kia nhiều.

Anh trai nói, giai cấp vô sản đoàn kết hơn so với giai cấp tư sản, giai cấp tư sản tranh giành bánh mì đến vỡ đầu chảy máu, còn giai cấp vô sản lại muốn chia sẻ bánh mì.

Mẹ mắng anh ấy so sánh linh tinh.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

105.

Mẹ làm thêu thùa để kiếm sống, bà ấy thường xuyên ngồi trong viện, vừa phơi nắng vừa híp mắt thêu thùa, cha tới hỏi, bà đang làm gì?

Mẹ trả lời: “Đang thêu hoa!”

Cha xụ mặt: “Thêu mấy thứ đồ đó làm gì, tôi lại không phải không nuôi nổi bà, ông đây chính là người giàu nhất Thượng Hải.”

Mẹ cười lắc đầu: “Cái gì mà giàu nhất chứ, lão già này!”

Tôi ngồi ở bên cạnh mẹ giúp bà thêu thùa, mẹ không ngừng thúc giục tôi nhanh chóng quay về phủ đốc quân, không được làm cho Lục Chấp giận dữ.

Mẹ thật sự sợ cuộc sống yên ổn vất vả mới có được này lại bị hủy hoại.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy Lục Chấp dễ dàng tức giận, nhưng lâu như vậy rồi, tôi thấy Lục Chấp đều rất bình đạm, hắn rất ít vì chuyện của người khác tác động đến cảm xúc của mình, tất cả đều không đáng.

Ngày nào tôi cũng đợi đến tối mới đồng ý trở về phủ đốc quân, tài xế mở cửa xe kiên trì tới đón, người trong ngõ nhỏ đều nhỏ giọng bàn tán số mệnh tôi tốt, nhà họ Tống đã rớt đài, chỉ có tôi được Lục Chấp phù hộ cho bình yên vô sự.

Tôi nhớ rõ từ khi nào tôi còn bị người ta chế nhạo trào phúng, con gái nhà họ Tống số mệnh không tốt, chỉ có thể gả thấp làm thiếp, cả Thượng Hải đều chờ đợi cái c.h.ế.t ly kỳ của tôi để chê cười.

Hóa ra cùng một chuyện, chỉ cần đổi tình cảnh thôi là có thể khác xa một trời một vực.

106.

Tôi tìm được việc, bị Lục Chấp bắt được, hắn hỏi có phải tôi thiếu tiền hay không. Tôi nói với hắn là thiếu, tôi còn có cha mẹ phải nuôi.

Lục Chấp nhìn tôi một hồi, sau đó nói một câu: “Chờ tôi tra rồi em hãy đi!”

Tôi chưa bao giờ dùng tiền của Lục Chấp để tiếp tế cho nhà họ Tống, thứ nhất là điều này rất thiếu lý lẽ, thứ hai, nhà họ Tống không tốt mới là điều mà Lục Chấp muốn, nếu hắn phát hiện ra nhà họ Tống sống quá tốt, tôi chỉ sợ hắn sẽ lại hành động.

107.

Công việc của tôi rất đơn giản, chính là ghi sổ ở ngân hàng, cũng có lúc là bưng trà rót nước, cũng chạy đông chạy tây để giao hàng, tiền lương không cao, thường xuyên làm thêm vào buổi tối, cơ thể có chút không chịu nổi, đang yên đang lành cũng chảy m.á.u mũi, ngày nào người hầu cũng phải nấu thuốc đông y mùi vị khó chịu cho tôi uống.

Giám đốc nói tôi là đại tiểu thư đã quen được tiền hô hậu ủng, cho nên không làm được việc gì, không bằng nhân lúc còn sớm thì trở về làm mợ Hai đi!

Tôi không phục, sau khi làm được ba tháng mệt đến chảy m.á.u mũi thì tôi được chuyển sang chính thức, ngày chuyển sang chính thức là một ngày mà tôi cảm thấy vui nhất.

Tôi vui vẻ trở về nhà nói cho mẹ, mẹ cúi đầu đóng đế giày không để ý đến tôi.

Tôi thò lại gần nhìn thì lại phát hiện là mẹ đang khóc.

Tôi choáng váng.

Nửa ngày sau mẹ mới nói, nhìn thấy tôi và anh trai chịu khổ như vậy, trong lòng cảm thấy khổ sở.

Thật ra tôi không cảm thấy khổ, cũng giống như anh trai, cảm thấy rất kiên định. So với trước đây, tôi thích hiện tại hơn.

Mẹ thở dài, đợi một lát sau lại giục tôi trở về phủ đốc quân.

108.

Hiện giờ, mẹ hay nói nhất là câu này.

Cho dù cuộc sống có tệ hại đi nữa, quen rồi thì cũng thành tốt.

108.

Lục Chấp bị Tá Đằng đ.â.m sau lưng một nhát, đội cho hắn cái nồi liên quan đến thuốc phiện, Lục Chấp bị tra khảo, tuy là không nghiêm trọng lắm nhưng hắn cũng nhận ra bên người hắn có gian tế, phí tâm phí lực để tóm được một người nào đó, khiên cho nhân tâm hoảng sợ. 

Hiện tại Lục Chấp và Tá Đằng đã hoàn toàn đối lập, ngay cả giả bộ bề ngoài cũng không buồn làm.

110.

Ngày hôm đó tôi lấy thư tôi viết cho Hứa Quân Sơ đếm lại một lần, phát hiện ra tôi đã viết được hai trăm mười ba bức thư.

Hứa Quân Sơ và Lê Âm vẫn không có tin tức gì.

Thư của tôi cũng chưa từng gửi ra ngoài, bởi không biết nên gửi đi đâu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Quyển 3 Hệ Liệt Sở Sở] - Tiểu Bảo Bình Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net