Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
  3. Chương 30: Không một lời từ biệt
Trước /38 Sau

Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 30: Không một lời từ biệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 117.

Tôi không muốn chờ thêm một giây phút nào, kéo theo Lê Âm đi đến bến tàu, người hầu ở phía sau nói phải báo cho Đốc Quân trước.

Không thể chờ được nữa, thật sự không thể lại chờ.

Trong những năm khói lửa chiến loạn này, trong thời đại không thể nào hiểu rõ ngày mai ra sao, làm sao chịu được một chút ít do dự đâu, có thể nắm lấy tay người thêm nhiều một chút, vì sao có thể lãng phí được.

Tôi và Lê Âm cùng nhau chạy tới bến tàu, Lê Âm cúi đầu vẫn luôn không nói chuyện, tôi bảo chị ấy đừng hồi hộp, chị ấy lại nói trong lòng cứ có một dự cảm không tốt nào đó.

118.

Còn có dự cảm không tốt nào được chứ.

Gương vỡ lại lành, tình yêu sâu sắc, là dự cảm tốt lành mới đúng.

119.

Ngoài ý muốn là, chúng tôi không có nhìn thấy anh trai. Trên bến tàu có một loại tịch liêu sau hỗn loạn.

Các công nhân đều ngồi yên với vẻ mặt đau khổ.

Trên mặt đất có vết máu, còn có mùi thuốc súng.

Lê Âm tiến lên trước tôi một bước, chị ấy gọi tên của anh trai.

Tôi hung phấn đến hỏi một bác có quen với anh trai, bác ấy ấp úng không nói lời nào, vết m.á.u trên mặt đất còn chưa kịp đông.

Dự cảm không tốt cũng lây qua tôi rồi!

120.

Con người thật sự có dự cảm đối với tương lai ư?

Nếu thật sự có, vậy thì có phải là sẽ có rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.

121.

Lê Âm nóng nảy, xin hắn mau nói.

Đại Thúc bỗng nhiên bụm mặt, khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa buồn bã mà quỳ xuống với chúng tôi:

“Thải nhi tới đưa cơm cho tôi bị người Nhật Bản nhìn thấy, bọn họ muốn bắt nó đi, Tử Nghiêu đánh nhau với bọn họ.”

“Bị… bọn họ đánh c.h.ế.t rồi!”

“Chúng tôi mang đi được nửa đường thì không còn thở nữa, Tống tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi!”

Ông ấy không ngừng dập đầu xin lỗi.

 

122.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Có thể tin được không?

Anh trai tôi đột nhiên c.h.ế.t rồi!

 

123.

Anh trai đã chết…

Anh trai đã c.h.ế.t rồi…

Bị đánh chết…

Vì sao chứ?

Đại ca muốn cược cả tính mạng của mình để đi cứu người khác.

Trước kia hắn không phải là người như vậy!

Đúng rồi, hắn đang sửa, hắn đang cố gắng sửa chữa từng chút một.

Cho nên, vì sao?

Không phải nói là không có gì tốt hơn biết sai mà sửa hay sao?

Vì sao?

Vì sao người c.h.ế.t lại là anh trai tôi?

Anh ấy là con trai duy nhất mà mẹ tôi trông chờ, anh ấy là con trai mà cha tôi coi trọng nhất, anh ấy là anh trai luôn luôn bảo vệ tôi từ nhỏ.

Vì sao chứ?

Anh ấy còn chưa biết Lê Âm anh ấy đã chờ đợi nhiều năm như thế đã yêu anh ấy rồi.

Anh ấy còn không biết Lê Âm đã trở lại, chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ còn một bước nữa.

Vì sao chứ? Lần cuối cùng nhìn mặt cũng không có, cơ hội từ biệt cũng không có?

124.

“Em muốn cái gì?”

Anh trai hỏi tôi.

Tôi nghĩ nửa ngày vẫn nói thôi đi.

“Nói linh tinh! Sinh nhật mười tám tuổi sao có thể không cần cái gì!”

Nhưng thật sự là tôi không muốn gì, cái tôi muốn thì một chốc một lát cũng không có được.

Anh trai nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng tôi cũng thỏa hiệp.

“Muốn đôi hoa tai ngọc phỉ thúy đi!”

“Được rồi! Chờ tháng sau anh trai lấy tiền công sẽ mua cho em gái!”

125.

Thầy giáo ở trường học đã nói, chung quy là có những cuộc sinh ly tử biệt.

Nhưng ông ấy chưa từng dạy là có những cuộc chia ly lặng yên không tiếng động như thế này.

Một lần gặp mặt lơ đãng cuối cùng lại trở thành lần gặp mặt cuối cùng.

Một lần đối thoại lơ đãng cũng đã trở thành một lần đối thoại cuối cùng.

Có người bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ hoàn toàn.

Có tội lỗi một khi hình thành là không thể tha thứ nổi.

126.

Tôi sẽ không bao giờ nhận được quà sinh nhật mười tám tuổi, phải không?

127.

Mẹ khóc đến tê tâm liệt phế, bất cứ chỗ nào nhắc tới anh trai đều sẽ rớt nước mắt, Lê Âm tới bái tế mẹ cũng không cho, đến cuối cùng là cha lôi kéo Lê Âm tiến vào, nói: “Thằng nhóc Tử Nghiêu kia biết con trở về nhất định sẽ rất vui!”

Mẹ bỗng nhiên không nói nữa, đứng ở một bên vuốt quần áo của anh trai, đứng lặng một hồi lâu.

128.

Cha đứng ở cửa chờ, hỏi tôi là anh trai đi đâu thế, lại hồi tôi có phải là anh ấy chơi bời phát điên ở ngoài không.

Tôi nói anh trai sẽ không trở về nữa, ông ấy cũng sẽ nức nở, khóc mà không hiểu chuyện gì.

Nhưng ngày hôm sau ông ấy lại hoàn toàn quên hết mà oán giận: “Thằng súc sinh kia lại không biết chạy đến chỗ nào chơi điên đi, không chăm chỉ độc sách, chỉ biết lêu lổng, thật không biết về sau làm sao ông đây có thể để cho nó kế thừa gia nghiệp!”

Mẹ không để ý đến ông ấy nữa, sau vài lần cứ hỏi là mẹ lại khóc, cha không hỏi bà ấy nữa.

Mẹ không còn để ý tới ai nữa, tôi nói chuyện cùng mẹ thì mẹ cũng quay đi, ngồi trên ghế tre thêu thùa, vừa tự nói với bản thân.

“Sẽ qua thôi, sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ qua…”

129.

Tôi thường xuyên nghĩ, số phận dạy chúng ta về sinh ly tử biệt, dạy chúng ta thứ có được và thứ mất đi, dạy chúng ta chịu đựng mọi trắc trở, tẩy lễ tự thân, vậy ai sẽ tới chữa lành những vết thương mà năm tháng lưu lại.

Những cái đó đã bị xé nát ở vết thương không dứt miệng đã lâu, chung quy trở thành di chứng khó có thể tiêu tan.

Càng lâu càng đau, không thể đụng vào.

130.

Đại ca đã c.h.ế.t rồi ư?

Tôi bừng tỉnh từ trong ác mộng, không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực.

Tôi suốt đêm trở về Tống gia, để hồi lại trái tim đã c.h.ế.t của bản thân mình.

Mấy ngày nay tôi đều như vậy, cứ hoài nghi hắn không chết, tìm các loại phương pháp đi chứng minh, rồi bản thân mình lần lượt thất vọng, rồi lặp đi lặp lại, giống như một cách tra tấn mới.

Tôi nghiện cách tra tấn này, dùng để giảm bớt nỗi đau đớn do tiếc nuối để lại.

131.

Lê Âm tìm được việc, nhưng chị ấy luôn phân biệt rõ ràng chuyện công chuyện tư.

Hỏi gì chị ấy cũng không nói.

Nhưng chị ấy có thêm một thói quen, cũng đặt ở trên n.g.ự.c bức ảnh chụp chung mà anh trai thường xuyên đặt trên ngực, lần nào đi công tác cũng mang theo.

Chị ấy nói, chị ấy phải từng thời khắc nhắc nhở mình đã mất đi cái gì, đến lúc đó mới có thể cầu xin được sự tha thứ của anh trai.

Tôi nói với chị ấy, anh trai chưa từng trách chị.

Chị ấy chảy nước mắt rồi nói, chị biết.

132.

Nhớ anh trai quá!

Làm sao bây giờ?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hải Đường Say Ngủ Thụy Mỹ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net