Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 46.
Tôi tìm mọi cách để gặp Hứa Quân Sơ một lần.
Anh ấy quả thực giống như đổi thành người khác, tóc lòa xòa trên trán, bết dính mồ hôi, mắt thì thâm quầng.
Hứa Quân Sơ là người rất để ý đến bề ngoài của mình.
Cho dù là đi đến nhà ăn, anh ấy cũng sẽ mặc đồ Tây, có thắt nơ.
Nhưng hiện tại, anh ấy hoàn toàn không có dáng vẻ trước kia, ôm tôi rồi khóc lóc một trận.
Tôi không biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cảm thấy anh ấy giống một đứa trẻ nhỏ bị kinh sợ, tôi chỉ có thể ôm anh ấy và an ủi.
Thật lâu sau, tôi mới nghe anh ấy vừa khóc vừa nói.
Mẹ của Hứa Quân Sơ thắt cổ tự sát rồi.
47.
Hóa ra hơn một tháng này bên ngoài đã sớm xảy ra những chuyện thay đổi long trời lở đất.
Bất tri bất giác, chiến tranh đã bắt đầu, thành phố dự bị vì “Paris Phương Đông" cũng không thể tránh được khói lửa chiến tranh.
Trong cục diện hỗn loạn, cha Hứa không thể hiểu được mà bị gán tội chó săn Hán gian.
Sự tức giận của mọi người không biết là bắt đầu từ đâu, người nhà họ hứa bỗng nhiên thành chuột chạy qua đường.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Cha Hứa từ lúc bắt đàu thì cũng cố gắng giải thích, nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ mà đóng cửa.
Mặc dù như thế, cũng không thể tránh khỏi sự đáng sợ của ngôn từ.
Những lời nhục mạ khó nghe đã khiến cho người phụ nữ có khí chất cao quý kia, ngồi đàn dương cầm suốt một buổi trưa, đã lựa chọn cách c.h.ế.t ngu xuẩn nhất cũng thảm thiết nhất để chứng minh sự trong sạch của chồng, cũng giữ lại cho bản thân mình sự thanh tịnh.
48.
Hứa Quân Sơ ôm tôi nói: “Tống Bình Yên, kể từ bây giờ anh không còn mẹ nữa rồi…”
Hứa Quân Sơ khóc.
Tôi cũng khóc theo anh ấy.
Tôi ôm chặt anh ấy, muốn dùng độ ấm trên người tôi làm cho anh ấy ấm áp hơn một chút: “Chúng ta cùng nhau đối mặt được không, cùng nhau đối mặt, cùng nhau đối mặt…”
Mà thật ra tôi căn bản không biết đi đối mặt như thế nào.
Không thể phủ nhận được, tôi là một người vô cùng yếu đuối.
Tôi không thể nào chấp nhận bất cứ một cái c.h.ế.t nào.
49.
Thời gian ba ngày, tôi đã dùng hết hai ngày.
Hầu như tất cả thời gian tôi đều ở bên cạnh anh trai, nghe anh ấy mắng chửi người khác.
Anh ấy mắng những chú bác họ hàng của nhà họ Tống, mắng những công tử cùng chơi với anh ấy, ngày ngày kêu huynh gọi đệ, mắng bọn họ là một lũ nịnh nọt, vong ân phụ nghĩa.
Đúng vậy, đúng là có rất nhiều người vì lấy lòng Lục Chấp mà rời xa nhà họ Tống, thậm chí còn có người cố ý chèn ép nhà họ Tống rồi đến trước mặt Lục Chấp tranh công.
Hiện giờ có thể không bỏ đá xuống giếng đối với nhà họ Tống đã coi như không tồi rồi.
Anh trai mắng những lời vừa dơ bẩn vừa khó nghe, khó thở thì đập phá đồ vật.
Nhưng anh ấy mắng tàn nhẫn nhất độc ác nhất vẫn là Lục Chấp.
Có đôi khi vừa mắng đã hận không thể mang d.a.o đi tìm Lục Chấp liều mạng, chỉ có Lê Âm khiến cho anh ấy bình tĩnh lại.
Khi thấy Lê Âm tiến vào anh ấy không nói nữa, ngồi ở đầu giường, quay đầu đi cũng không nhìn chị ấy.
Điều này thật sự khác thường.
Trước kia anh trai lúc nào cũng dán đôi mắt trên người Lê Âm.
Cho đến khi tôi nghe thấy anh trai hỏi Lê Âm, đến khi anh ấy c.h.ế.t rồi, có phải chị ấy sẽ ở bên Lục Chấp không?
Trong ấn tượng của tôi, anh trai rất ít khi khóc, anh ấy luôn cáu kỉnh quát mắng bắt nạt người khác khiến cho người ta khóc.
Nhưng lần này anh ấy khóc rất lớn tiếng, tất cả người trong viện đều có thể nghe thấy anh ấy khóc.
Anh trai ôm Lê Âm, nói rằng anh ấy không muốn chết, anh ấy không muốn nhường Lê Âm cho Lục Chấp.
Tôi thấy rõ trong mắt Lê Âm có sự không đành lòng, thấy được sự cảm động, có vẻ hơi… thích.
Nhưng tôi không hy vọng là ở lúc này.
Điều này đối với cả hai người bọn họ đều quá buồn bã.
50.
Anh trai cho tôi một cây trâm hình con bướm.
Anh ấy nói, cái này anh ấy đã tìm người chế tạo riêng từ rất sớm, chuẩn bị tặng cho tôi khi tôi kết hôn, đều do đồ chó Lục Chấp nên mới không đưa.
Anh ấy cài trâm lên tóc tôi, cười nói, rất đẹp.
“Nhóc con, anh trai thật sự có lỗi với em, nếu biết sớm Lục Chấp sẽ gây tai họa cho em như thế, anh nhất định sẽ không bắt nạt hắn như vậy.”
Tôi nhớ khi còn nhỏ, anh trai luôn để tôi ngồi lên vai anh ấy, để ta nhéo tai anh ấy, anh ấy mang tôi chạy khắp nơi trong nhà.
Tôi ở trường học bị bắt nạt, anh trai lập tức sẽ tìm đến tận nhà kẻ bắt nạt, tôi mắng anh ấy là đồ lưu manh, anh ấy cũng sẽ giận tôi, nhưng không được mấy ngày sẽ đến nói với tôi là sau này sẽ không như thế nữa.
Anh trai có thể không phải là người tốt, đối với rất nhiều người anh ấy là kẻ ác.
Nhưng ít nhất thì anh ấy là một người anh tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");