Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Chiến thoáng sửng sốt!
Vương Nhất Bác vẫn thường ra tay đột ngột nên y cũng không quá mức kinh ngạc, vì thế sau khi phản ứng lại chỉ chớp mắt vài cái, không hoảng nữa, thấy Vương Nhất Bác thần sắc nghiêm túc, y thậm chí còn vô thức duỗi tay ra sờ mặt hắn.
"Lại không vui?"
Giường tuy rộng nhưng so với hai nam nhân cao lớn thì vẫn khá chật, thân thể cả hai gần như dán sát vào nhau nhưng cũng không quá khó chịu, trời đang mùa đông, còn rất ấm áp.
Bất quá chiêu an ủi của y hầu như không có tác dụng, Vương Nhất Bác trông vẫn âm trầm nhưng hắn lại không nhắc một lời về chuyện đặc biệt sắp xếp để cùng y ngắm tuyết - dù sao nói ra thật sự cũng khá mất mặt. Hắn còn phải giữ thể diện!
Vì thế chỉ hỏi: "Ngươi nói chuyện gì với Lệ phu nhân?"
"Nói vài chuyện linh tinh thôi."
"Không phải ta đã nói ngươi không được qua lại với bà ta sao?"
"Ta không có qua lại." Tiêu Chiến giải thích, "Thật sự chỉ là vô tình gặp phải nên tùy tiện nói vài câu."
Cả nửa ngày vẫn không nghe hắn đáp lời.
Một lọn tóc nhỏ bị Vương Nhất Bác dùng ngón tay khều ra, từng chút từng chút cuộn thành vòng, hắn rất thích nghịch tóc Tiêu Chiến.
Chỉ là mỗi lần Tiêu Chiến nói xong hắn đều không trả lời, cứ lẳng lặng đùa nghịch lọn tóc như vậy, lại khiến phải y âm thầm suy đoán.
Cũng giống như Việt Đế, mặc dù hiện tại thái độ của hắn đối với Tiêu Chiến cũng coi như ôn hòa, nhưng trong một vài khoảnh khắc vẫn lơ đãng lộ ra bản tính khiến người ta phải dè chừng.
Lại qua một lúc, Vương Nhất Bác rốt cuộc lên tiếng.
"Gần đây ngươi rất vui vẻ," hắn nói, ngón tay vẫn không ngừng chơi đùa với lọn tóc của y. "Mấy ngày trước cùng Phụ hoàng ở hoa viên nói chuyện, hôm nay lại cùng Lệ phu nhân nhàn thoại. Là nói về chuyện gì?"
Tiêu Chiến mím môi.
"Hỏi rất nhiều chuyện trước kia của ta ở Lâu Lan, có thể là sau khi bệ hạ trở về có nói qua với Lệ phu nhân, cho nên bà ta cũng có chút tò mò."
"Là vậy sao?"
"Bởi vì ta nói chuyện cùng Lệ phu nhân nên ngươi không vui sao?" Tiêu Chiến lại hỏi.
Kỳ thật y còn muốn hỏi, giữa Vương Nhất Bác và Lệ phu nhân đến cùng là có chuyện gì, thoạt nhìn không chỉ đơn giản là không thích. Với tính tình trầm ổn như hắn, nếu chỉ là đơn thuần không thích người khác thì nhất định có thể che giấu được mà không biểu hiện ra ngoài. Nhưng Tiêu Chiến từ lúc trước đã cảm thấy dường như hắn rất kiêng kỵ Lệ phu nhân.
Đúng vậy, là kiêng kỵ!
Loại cảm xúc như vậy gần như không có khả năng xuất hiện trên người Vương Nhất Bác. Nhớ lại ngày đó trong khu săn bắn, khi nhìn thấy Lệ phu nhân cùng Tiểu Thập Lục cưỡi ngựa, hắn đã thất sắc trong nháy mắt...
Do dự một lát, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn không hỏi ra. Y cảm thấy cho dù có hỏi, Vương Nhất Bác cũng sẽ không nói cho y biết.
"Có hơi."
Vương Nhất Bác không nghịch tóc y nữa, vươn tay ôm Tiêu Chiến vào lòng.
"Sau này không được nói chuyện với bà ta nữa, ta không vui."
"Làm sao được," Nghe ra trong giọng nói của hắn xen lẫn buồn bực, Tiêu Chiến biết hắn đang tức giận, không khỏi bật cười: "Đó là Lệ phu nhân, bà ta bắt chuyện, ta không thể không trả lời."
"Nhưng cũng không thể...", Vương Nhất Bác dừng lại một chút, "trò chuyện thoải mái như vậy."
"Ta chuyện trò thoải mái lúc nào?"
"Vậy ngươi cười cái gì?" Tiêu Chiến ngừng lại, nhớ lại thời điểm Vương Nhất Bác xuất hiện, lúc ấy Lệ phu nhân đang nói bà ta mang long thai, thái y bắt mạch nói có thể lại là hoàng tử nên vô cùng vui vẻ. Y cũng chỉ có thể phụ họa cười cười. Vậy mà vào mắt Vương Nhất Bác, lại thành ra là hai người trò chuyện rất vui vẻ.
"Bà ta nói lại mang long thai rồi." Y thành thật trả lời, "Tâm tình rất vui vẻ, nên ta cũng cười theo."
Câu này vừa nói xong, cũng không đợi đối phương mở miệng, y lại nói tiếp: "Vậy điện hạ và bà ta nói chuyện gì, là về hôn sự sao?"
"..... " Lần này đến lượt Vương Nhất Bác dừng lại, "Ừm, nói một chút về lễ nghi tổ chức."
Kỳ thật, xét về lễ nghĩa mà nói, một phi tần can dự vào hôn sự của Thái tử, bất luận là về phương diện nào đều không thích hợp. Nhưng Lệ phu nhân được thánh sủng, địa vị trong cung vô cùng tôn quý, là ngoại lệ trong các ngoại lệ. Đừng nói đến việc đưa ra kiến nghị, chỉ sợ bà ta nói muốn trực tiếp tham dự vào việc chuẩn bị, Việt Đế cũng sẽ gật đầu đồng ý, không có cái gọi là thích hợp hay không thích hợp ở đây. Cũng chính vì điều này mà Vương Nhất Bác mới không thể không cùng bà ta trò chuyện. Ai cũng biết, nhất định phải cho bà ta chút thể diện!
"À," Tiêu Chiến gật đầu, "Thì ra là vậy."
Sau đó không tiếp tục nữa.
Chuyện này thật ra rất bình thường, Tiêu Chiến cũng thường xuyên như thế, nói chuyện xong thì không tiếp tục nữa, y vốn không phải người hay nói chuyện, nên sẽ không thường khơi mào câu chuyện. Nhưng câu cuối cùng trước khi im lặng lại là về hôn sự của hắn, làm cho sự im lặng lúc này thêm một tầng ý khác. Có chút gượng gạo.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh, cửa sổ có một khe hở, tiếng gió rít gào bên ngoài truyền vào, thỉnh thoảng mang theo vài bông tuyết nhỏ. Trong phòng khí nóng ấm áp, bông tuyết còn chưa kịp rơi xuống đất đã tan thành nước, mặt đất bên dưới cửa sổ ẩm ướt một mảng.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vệt nước phía xa đến xuất thần, lại nghe Vương Nhất Bác trên đỉnh đầu ho nhẹ một tiếng, đại khái là không muốn tiếp tục im lặng như vậy nên cất tiếng hỏi: "Vậy ngươi nói chuyện gì với Phụ hoàng?"
"..." Tiêu Chiến chậm chạp ngẩng đầu, "Hả?"
Sao còn muốn hỏi nữa?
"Không phải." Thấy y lại hiểu lầm, Vương Nhất Bác "chậc" một tiếng, giải thích: "Chuyện về Lâu Lan, ta cũng muốn nghe."
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Chiến nhất thời buông lỏng.
Suy nghĩ chốc lát, y nói: "Phần lớn đều là những chuyện điện hạ đã biết, không cưới thê thiếp, không thích màu đỏ, vân vân. Có điều, bệ hạ hình như rất có hứng thú với những chuyện kỳ lạ ở Tây Vực, cho nên lại tùy tiện nói với hắn một chút về cổ thuật, chú thuật các loại, chỉ là những chuyện bề mặt mà thôi, không nói nhiều."
"Là vậy sao," Việt Đế hứng thú với những thứ này, Vương Nhất Bác cũng không ngạc nhiên. Thân làm Thái tử, hắn đương nhiên biết tính Phụ hoàng mình thế nào, "Phụ hoàng vẫn chưa biết ngươi thông thạo những thứ này?"
"Ta không chắc." Tiêu Chiến nói, "Bệ hạ tâm tư thâm trầm, ta tiếp xúc không nhiều, không nắm chắc được người nghĩ như thế nào. Chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến."
Vương Nhất Bác gật đầu, "Phụ hoàng đa nghi, ngươi tự bảo vệ mình thật tốt!"
Tiêu Chiến dừng một chút. Một lúc lâu sau cũng gật đầu.
"Điện hạ còn muốn nghe những chuyện khác của Lâu Lan không?"
Ở tư thế này đã lâu, cả người thật tê dại.
Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, vòng tay dùng sức ôm lấy Tiêu Chiến di chuyển tới trên người mình, sau đó nhích sang bên cạnh một chút, tìm một tư thế thoải mái lại tiếp tục nằm xuống.
"Nói một chút chuyện trước kia của ngươi đi, đừng nói về Lâu Lan nữa." Hắn đối với Lâu Lan không có hứng thú.
"Ta trước kia..." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, "Thật ra cũng không có gì để nói."
"Không phải là có chuyện tuyết tiên gì đó sao?"
"Chuyện đó sao... Chỉ là hiểu lầm thôi."
"Không phải nói chuyện đó." Vương Nhất Bác cũng không tin truyền thuyết tuyết tiên gì, huống chi người đang ở trước mặt hắn, đương nhiên biết đây là hiểu lầm, "Ta hỏi ngươi đêm đó ở tường thành làm gì?"
"Ngắm tuyết." Tiêu Chiến đáp, "Phụ vương không cho ta xem, ta tự mình chạy ra xem cho nên phải giấu diếm. Chỉ có mình ta, có lẽ vì vậy mà bọn họ mới nhìn lầm."
Nếu Vương Nhất Bác để ý đến cuộc trò chuyện ngày đó tại yến hội, tất nhiên có thể phát hiện ra sơ hở của Tiêu Chiến lúc này.
Ngày đó trong yến hội, Lâu Lan Vương trả lời Việt Đế rằng "Tiểu Cửu muốn xem, liền thả hắn đi xem", nhưng Tiêu Chiến lúc này lại nói là "Không cho ta xem".
Tình cảm phụ tử bọn họ sâu đậm, hơn nữa cũng không phải là chuyện gì quan trọng không thể trả lời, không lý nào lại xuất hiện tình huống trước sau bất nhất như vậy.
Hắn từ trước đến nay tâm tư nhạy bén, nhưng có lẽ bởi vì điểm này quá nhỏ, hoặc có lẽ lúc ấy tâm tư của hắn đang ở nơi khác, thật sự không chú ý đến, tóm lại là hắn không phát hiện ra.
Chỉ hỏi: "Không phải ngươi sợ độ cao sao?"
"Sợ. Nhưng vì ta rất muốn xem nên phải cố nhịn."
"Sau đó ngã xuống?"
Còn nhớ cuối câu chuyện, "tuyết tiên" kia nhảy xuống từ thành lâu. Liên tưởng đến hiện thực, còn không phải là Tiêu Chiến nhảy khỏi thành lâu hay sao.
"Ừm, không cẩn thận ngã xuống. Tường thành đóng băng, ta đứng không vững."
"... Ngươi không sao chứ?"
"Ngã gãy chân." Tiêu Chiến nói, "Có lẽ là vận khí tốt, nơi ngã xuống tuyết phủ rất dày, nên chỉ bị gãy chân. Sau đó có một số người đến xem tuyết nhưng không biết tại sao không phát hiện ra ta."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Thực hồ nháo!"
"Bây giờ sẽ không nữa." Tiêu Chiến cười cười đụng hắn một cái, "Từ đó về sau ta càng sợ độ cao, hiện tại căn bản sẽ không đến chỗ nào cao, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Trầm mặc hồi lâu, Vương Nhất Bác thấp giọng nói một câu gì đó.
"Hả?" Tiêu Chiến ngửa mặt lên.
Không ngờ đối phương lại quay đầu đi, "Không nghe thấy thì thôi."
"A." Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không truy vấn, "Được."
Thật ra hắn nói "xin lỗi" vì chuyện ngày đó mang y lên đỉnh điện ép hỏi, còn làm bộ đe dọa y như vậy. Thực tế, lúc ấy sau khi dọa Tiêu Chiến sợ đến phát khóc, hắn đã rất hối hận, hôm nay lại nghe những chuyện này, khiến cho hắn nhớ lại, trong lòng cảm thấy có chút... không đành lòng.
Đang âm thầm tiêu hóa loại cảm xúc khác thường mà xa lạ này, lại nghe Tiêu Chiến nói: "Ta có chuyện muốn hỏi điện hạ."
"Hỏi đi."
"Hôm nay lúc ta đi ra ngoài, cảm thấy không khí trong điện rất kỳ quái, tất cả cung nhân đều không nói chuyện."
"Không có gì," Vương Nhất Bác nói, "Không cần quan tâm đến bọn họ."
Thấy thần sắc Tiêu Chiến vẫn còn nghi ngờ, hắn nhẫn nại giải thích: "Ngoại trừ người ta phái đến hầu hạ ngươi, đừng tin bất kỳ ai ở nơi này."
Lời này... Y có muốn tin cũng không có chỗ nào để tin. Dù sao bình thường cũng chẳng tiếp xúc với những người này.
Vương Nhất Bác nói cho y biết, hạ nhân trong Đông cung này từ khi hắn còn bé đến giờ không biết đã bắt được bao nhiêu gian tế. Hoàn cảnh sinh trưởng của hắn nhìn qua thì hào nhoáng, kỳ thực rất khắc nghiệt. Người trong Đông cung thanh lọc qua vài lần nhưng cũng không tránh khỏi vẫn có những kẻ gian trà trộn trong đó, cho đến bây giờ cũng chưa thể điều tra được người khác làm thế nào gài người vào, cứ hết kẻ này đến kẻ khác. Ngược lại, rõ ràng hắn phải nghi ngờ hết thảy, cho đến khi cả những người được coi là thân tín cũng bị tra ra có vấn đề, không thể tin tưởng.
Trước khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn dứt khoát không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, vạch ra một "cấm địa", phái người canh giữ, không cho phép bất kỳ ai bước vào, bình thường cũng không trở về vào ban ngày.
Những động thái thanh lọc lúc trước dẫn đến toàn bộ hạ nhân đều phải hết sức cẩn trọng, sợ bản thân vô ý làm sai chuyện gì, thế nên bầu không khí trong cung thập phần ngột ngạt. Tuy nhiên rất lâu sau cũng không hề có tiến triển.
"Không có tiến triển gì?" Nghe đến đây, Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quái, "Nhưng hẳn là có thể tra ra kẻ gian từ đâu đến."
Vương Nhất Bác nói: "Lý Uy đã điều tra qua một số người, xác định không có vấn đề mới chọn. Một số còn lại là người của Mẫu hậu bên kia."
.....
Nếu vậy, quả thật khiến người ta nghĩ không ra.
Nguồn gốc không có vấn đề, vậy vấn đề nằm ở đâu?
Nói đến đây, bầu không khí càng thêm nặng nề. Tiêu Chiến muốn chuyển đề tài để hắn thoải mái, liền nói: "Thật ra hôm nay điện hạ còn muốn thưởng tuyết nữa có đúng không?"
"..." Vương Nhất Bác: "Gì cơ?"
Đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn, Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt vô tội.
"Điện hạ hôm nay đột nhiên đến hoa viên, còn diện y phục đẹp như vậy, không phải là muốn cùng ta thưởng tuyết sao?"
"....."
Có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn xấu hổ của Vương Nhất Bác, dù chỉ thoáng qua trong giây lát cũng đủ khiến người ta sảng khoái. Tiêu Chiến đang muốn cười, nào biết đối phương rất nhanh đã thu lại cảm xúc, thẹn quá hóa giận.
"Ngươi vừa mới đùa bỡn ta?"
"Không phải, không có," Tiêu Chiến tuy rằng vui vẻ nhưng cũng không có gan nhổ lông bên miệng cọp, đành ăn ngay nói thật: "Lúc đầu thật sự không biết, hồi sau ta mới đoán được..."
Lúc vừa thấy Vương Nhất Bác quay về, y quả thật khó hiểu, sau đó câu có câu không nói chuyện phiếm một hồi, đột nhiên nghĩ hôm nay tình cờ gặp nhau ở hoa viên như vậy, hắn còn mặc y phục thường ngày không mặc, không lâu sau khi y trở về hắn cũng đi về theo, cộng thêm vẻ mặt không vui của hắn, đủ loại hiện tượng bất thường khiến người ta không nghĩ ra cũng khó.
Vốn dĩ còn chưa dám khẳng định, chỉ là ôm tâm tư thăm dò đùa giỡn một chút, kết quả Vương Nhất Bác liền....
Người lạnh nhạt như Tiêu Chiến mà lúc này cũng thật sự không nhịn được cười.
Không thể nói rõ là vì cái gì... vui vẻ ngoài ý muốn... tóm lại không chỉ là buồn cười.
Nhưng nụ cười này đối với Thái tử điện hạ đang rất mất mặt mà nói, thật đúng là thập phần chế giễu, là đổ thêm dầu vào lửa... Hắn ngay lập tức vươn tay tới trực tiếp trượt vào trong y phục của Tiêu Chiến, thăm dò ở vùng thắt lưng mẫn cảm của y.
"Còn cười?"
Tiêu Chiến sợ ngứa, nhất thời rụt người lại, vừa giãy dụa vừa cười: "Đừng nháo..."
Vương Nhất Bác đương nhiên không nghe, ngược lại còn đưa thêm một tay vào. Hắn biết rõ từng điểm mẫn cảm trên người Tiêu Chiến, đùa nghịch một lúc, còn không ngừng đe dọa: "Còn cười nữa không? Còn cười nữa hay không? Gan ngươi cũng thật lớn, dám cười ta..."
Bọn họ chen chúc trên giường, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, Tiêu Chiến bị hắn chọc cười đến nước mắt giàn giụa, vừa trốn vừa xin tha: "Không có cười ngươi... Được rồi, ta không cười, đừng cù nữa..."
Cận chiến như vậy, thân thể dán sát vào nhau cọ tới cọ lui, bất tri bất giác lại khiến nơi nào đó dưới thân hai người rất nhanh nóng lên. Cũng rất tự nhiên lại biến thành tư thế Tiêu Chiến dạng hai chân ngồi trên người hắn, môi hôn quen thuộc quấn quýt, dây dưa.
Ngoại bào rơi đầy đất, bộ y phục Vương Nhất Bác tỉ mỉ lựa chọn để cùng y đi ngắm tuyết có thể nhìn ra hoa văn thập phần quý giá, cũng tùy tiện bị ném ở đó. Đêm qua vừa mới làm, hậu huyệt vẫn còn khá mềm mại, huyệt khẩu phấn nộn khép mở, Vương Nhất Bác khuếch trương vài cái, nâng eo y lên nhìn cự vật căng trướng của mình bị nuốt chửng từng chút một, cho đến khi biến mất ở nơi hạ thân hai người đang chặt chẽ giao hòa với nhau.
"Trướng..." Tiêu Chiến cau mày rên rỉ.
"Không phải chỉ mới ăn vào thôi sao?" Vương Nhất Bác cũng nhíu mày, vừa tiếp tục di chuyển thắt lưng vừa nhắm mắt thích ứng, đột nhiên thúc mạnh hông lên.
"Ô...!" Tiêu Chiến bị cú va chạm này làm cho thân thể mềm nhũn, lập tức ôm chặt cổ hắn, huyệt khẩu không khống chế được co rút vài cái, bắt đầu chảy ra dịch thể trong suốt.
Vương Nhất Bác vỗ nhẹ mông y: "Thả lỏng một chút."
Tư thế như vậy cắm rất sâu, mỗi một lần đều đi vào tận cùng, Tiêu Chiến rất nhanh bị hắn đâm rút đến cả người đỏ ửng, ngón chân cuộn tròn, tiếng rên rỉ vang lên đứt quãng.
Nụ hôn ướt át bắt đầu từ bên tai, mút ra từng đóa hoa đỏ ửng rải dọc theo cần cổ thon dài, chiếc nội bào duy nhất còn sót lại cũng theo động tác hôn môi chậm rãi rơi ra, cho đến khi rơi đến tận khuỷu tay. Y chịu không nổi lắc lắc đầu, hai tay lại vô thức ôm chặt đầu người bên dưới. Giữa tiếng nước lép nhép trong lúc hoan ái, chỉ thấy suối tóc buộc cao không ngừng lay động, trong tiếng nức nở và những cú thúc ngày càng dữ dội, càng thêm dâm mỹ.
"Hôm nay như vậy cũng rất đẹp."
Trong lúc triền miên, y mơ hồ nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Bác nhưng lại không thể thốt ra câu trả lời hoàn chỉnh nào, chỉ biết cúi đầu in lên mặt hắn những nụ hôn hỗn loạn mà tinh tế.
Khoái cảm mãnh liệt nơi hạ thân làm cho ý thức của y tan rã, động thái khiêu khích vuốt ve của hắn cũng đủ khiến y như đang trên mây. Có lẽ là thần trí mê muội, hoặc có lẽ hôm nay trò chuyện quá nhiều, miệng mở ra liền khó khép lại, trong một khoảnh khắc - ít nhất đã có một khoảnh khắc, y thiếu chút không thể kiềm chế xúc động muốn nói cho Vương Nhất Bác tất cả.
Nói cho Vương Nhất Bác biết sự thật về quá khứ của mình, nói cho Vương Nhất Bác biết sự thật về đêm tuyết rơi hôm đó, nói cho Vương Nhất Bác biết vì sao y lại đến Đại Tấn, nói cho Vương Nhất Bác biết đến cùng ý đồ của Việt Đế là gì, nói cho Vương Nhất Bác biết...
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc.
Chốc lát qua đi, rất nhanh đã từ bỏ.
Y không thể đánh cược như thế, đã quá nhiều năm mưu tính, quá nhiều năm ẩn nhẫn, tất cả thành bại đều ở đây, y không thể bởi vì nhất thời xúc động mà tự tay lật đổ thế cờ đã bày ra hơn mười năm.
Chỉ biết ôm chặt Vương Nhất Bác hơn nữa, ngoan ngoãn nhấp nhô trên người hắn, buông thả bản thân rên rỉ trong làn sóng va chạm mãnh liệt.
Y vừa chủ động, Vương Nhất Bác liền chịu không nổi, nắm eo y không ngừng kéo mạnh như đóng đinh vào côn th*t của mình, nghe tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến thay đổi, tính khí lại trướng thêm một vòng. Tiếng nước vang vọng khắp phòng, sảng khoái kịch liệt, cho đến lúc phóng thích, Tiêu Chiến mơ hồ nhớ tới một chuyện.
Ở Đại Tấn, chỉ có hậu phi mới có thể được gọi là "nương nương", mà đêm qua, Vương Nhất Bác trước tiên nói là "Làm nương nương của ta", sau đó mới nói "Làm phi".
Hắn vốn cũng không phải muốn Tiêu Chiến làm Thái tử phi của hắn.
Sắc trời gần tối, xe ngựa rời khỏi Hoàng cung đã gần hai ngày nhưng vẫn chưa đến được nơi cần đến. Một đường xóc nảy khiến người ta mệt đến không muốn ăn, chỉ thấy người trong xe vén rèm cửa sổ lên, nhỏ giọng oán giận: "Đánh xe ổn định chút có được không? Ăn đi."
Người lái xe cung kính nói: "Vâng, công công."
Người được gọi là "công công" nhăn mũi, một lần nữa nằm trở lại trong xe ngựa, người này khoảng độ tứ tuần, hai má lõm xuống, nếp nhăn rất sâu, đôi mắt nhỏ híp lại khiến người ta có cảm giác đó là một kẻ hung ác đê tiện.
Chính là đại thái giám trong cung – không, hiện giờ nên gọi là Cơ Vô mới đúng.
Hắn vắt chân nằm trên thảm, vừa gặm táo vừa tiếp tục suy nghĩ.
Giả làm đại thái giám ở trong cung mấy ngày, mỗi ngày đều phải sắp xếp cái này, kiểm tra cái kia, có chút rườm rà. Cũng may Cơ Vô luôn cẩn thận quan sát trước khi thay đổi diện mạo, hơn nữa phát hiện hắn tuy nhiều việc nhưng đều tương đối cố định, việc cần an bài mỗi ngày chỉ có những thứ đó, hơn nữa cũng không phải là tự mình làm. Cung nữ, thái giám dưới quyền phải làm mọi việc theo sự sai bảo của hắn, mà bản thân lại sống thanh nhàn hơn bất kỳ ai. Cứ như vậy, chỉ cần thăm dò rõ ràng sự vụ hàng ngày của hắn là gì thì rất dễ bắt đầu.
Đúng là dễ dàng - ít nhất, trong ba ngày đầu sau khi cải trang, Cơ Vô sống rất thoải mái.
Cho đến ngày thứ tư, hai tiểu thái giám vụng trộm tới bẩm báo, thần thần bí bí nói tình huống ở "chốn cũ" có chút khác thường, đã chuẩn bị xong xe ngựa, muốn hắn lập tức xuất phát kiểm tra. Lần này Cơ Vô không thể nhịn được nữa.
Chẳng lẽ thái giám này ở trong cung nhàn rỗi, kỳ thật là có nhiệm vụ khác? Hỏng bét, lúc trước hắn quan sát căn bản không biết có "chốn cũ" gì cả, hiện tại phải ứng đối như thế nào, cũng không thể giả bệnh không đi? Nhưng mà trong lòng có hoảng đến đâu, trên mặt vẫn sẽ không để lộ ra nửa phần. Hắn chỉ kịp lặng lẽ truyền tin cho Vương Nhất Bác, liền theo hai tiểu thái giám kia lên xe ngựa.
Sau đó, một đường đi cho đến tận bây giờ.
Càng nghĩ càng cảm thấy cùng quẫn, hắn lại nhịn không được, muốn ngồi dậy hỏi còn bao lâu nữa mới đến, nhưng sợ bại lộ nên chỉ có thể tiếp tục nhịn.
Đúng vào lúc này, cảm giác xe ngựa dừng lại.
Đến rồi à?
Bởi vì không biết nơi này đến cùng là có chuyện gì, Cơ Vô cũng không dám tùy tiện vén rèm lên xem, chỉ tiếp tục nằm.
Chỉ nghe thái giám đánh xe kia nói: "Công công, đến rồi."
"A!" Cơ Vô uể oải đáp một tiếng, làm bộ vừa mới tỉnh ngủ, vén rèm cửa lên.
Người nọ lập tức đỡ lấy một tay hắn, giúp hắn xuống xe ngựa. Xung quanh cỏ cây tươi tốt, quả nhiên là ở ngoại thành. Nhưng mà, đại thái giám trong cung này sao lại cần đến ngoại thành? Có nhu cầu gì mà đến tận đây? Lại còn bí ẩn như vậy.
Cơ Vô làm bộ vừa mới tỉnh ngủ mệt mỏi, để cho tiểu thái giám kia tiếp tục đỡ mình đi.
Tiểu thái giám không chút nghĩ ngợi, cứ như vậy dẫn hắn đi vào chỗ sâu trong rừng cây.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, hai người bọn họ đều không thắp đèn, tiểu thái giám cũng không có biểu tình gì khác thường, giống như bình thường đi vào đây vốn không ai thắp đèn.
Cứ đi như vậy trong chốc lát, chỉ thấy rừng cây dần thưa thớt, trước mắt rõ ràng hiện ra một vách núi, trên vách có một cái động có thể chứa hai ba người, bên ngoài cửa động lại có lính canh.
Cơ Vô biết nhiều hiểu rộng, trận thế này, thật sự là muốn người ta không tò mò cũng khó.
Có người bị giam ở đây sao?