Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngữ khí của Vương Nhất Bác không hề có chút gì gọi là gay gắt, dường như chỉ đang dặn dò lại một chuyện vặt vãnh thường ngày vẫn chưa làm xong.
Tiêu Chiến nhìn thấy cậu đi đến cạnh tủ rượu, rót thêm cho bản thân một ly, rồi lại như thói quen hâm nóng lại một cốc sữa bò. Vương Nhất Bác cũng không vì câu nói vừa rồi mà cảm thấy giữa cậu và Tiêu Chiến sinh ra chút gì xa lạ, ngượng ngùng, ngay lập tức phải né tránh ngay. Cậu nhấc ly rượu và cốc sữa bò lên, đi về phía ban công, rồi đưa cốc sữa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đờ người.
Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, đặt cốc sữa bò xuống chiếc bàn tròn rồi nằm trở lại vị trí quen thuộc.
Vương Nhất Bác nói không sai, trò chơi này, bất luận Vương Nhất Bác có chân thành hay không, Tiêu Chiến đều không thể thắng nổi. Cốc sữa bò vẫn nhưng thường lệ được đưa qua, chẳng liên quan gì đến yêu ghét cả, hoặc cũng có thể là dù yêu dù ghét, dù có thế nào Vương Nhất Bác cũng cảm thấy chẳng sao cả. Tiêu Chiến có nhận lấy hay không cũng chả liên quan gì đến thắng thua.
Không nhận thì là đang giận dỗi. Nhận rồi, thì có thể nói là lòng anh không nỡ, cũng có thể nói anh quả thực giống như lời Vương Nhất Bác đã nói, chỉ là một trò chơi mà thôi. Giống như lần thứ hai sau khi hai người họ lăn giường lịch liệt, Vương Nhất Bác ôm anh từ trong nhà tắm vất lên giường, rồi nói câu đó, đều khiến anh không biết làm sao, tiến lùi đều không được.
Chỉ là lần này, anh không cứng đầu cứng miệng, cố chấp về lại phòng ngủ của mình như trước. Nếu đã xác định là không thể thắng trong trò chơi này, có tiếp tục nữa cũng chẳng có tí ý nghĩa nào nữa rồi.
Tiêu Chiến ngồi vào chiếc ghế gấp, cầm cốc sữa vừa được hâm nóng lại, một hơi uống cạn.
Ai mà chẳng có sự kiêu ngạo riêng của bản thân, đúng không? Giống Vương Nhất Bác chẳng hạn, trải qua từng ấy chuyện trong quá khứ, đem tất thảy nghiền thành bột cám, mới có thể không buồn không vui như thế, vầng thái dương ấm áp với cơn mưa rào lạnh lẽo cũng đều giống nhau cả thôi, chẳng còn nghĩa lý gì. Người đời đều cho rằng cậu đang ở thần đàn, chẳng có ai hỏi han đến cậu đã từng ngụp lặn trong bùn sâu, chìm nổi trong những tháng ngày mù mịt tối tăm, không hề có chút ánh sáng le lói.
Nhưng Tiêu Chiến lại không như vậy, anh và phần lớn người khác đều là những người bình thường có cuộc sống đơn giản, bình phàm, trong tim chắc chắn sẽ có hư vinh, có kiêu ngạo, có sự hiếu thắng mạnh mẽ tác oanh tác quái, trong lúc cô đơn thì động tâm hay không thì thực sự khó phân biệt, cũng sợ chìm đắm trong tình yêu lại không thể thoát ra.
Cái được gọi là đau khổ này, ai mà bằng lòng giữ lại cho bản thân tự chịu đựng chứ?
Tiêu Chiến không giống với hầu hết người khác, kiểu người như anh, gương mặt đẹp đẽ nhường ấy, ở chỗ nhập nhòe xanh đỏ sẽ được nhận hết tất cả sự quỳ lạy, tôn sùng, thích Tiêu Chiến, thua trong tay Tiêu Chiến đều là những chuyện không có gì khó đoán. Sự kiêu ngạo kia dưới sự theo đuổi và tôn sùng này, những cuộc chơi tình ái đều có thể thuận lý thành chương, vời là đến, vẫy là đi, trở nên dễ dàng không gì sánh nổi.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, anh đều có thể nói những lời kia, nhưng từ khi anh biết Vương Nhất Bác có thể đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh với Tề Vận, anh chỉ hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, vừa hé môi, điện thoại của Vương Nhất Bác lại đột nhiên đổ chuông.
Tiêu Chiến vô thức liếc mắt qua chiếc điện thoại đang được đặt trên chiếc bàn tròn, là Lạc Bùi.
Tiếng chuông nhắc nhở kêu liền 3 hồi, Vương Nhất Bác mới cầm điện thoại lên.
Lạc Bùi đã sớm dự liệu được, cười rồi nói: "Anh biết ngay là em chưa ngủ mà, có phải lại làm ổ ngoài ban công rồi không?"
Vương Nhất Bác chỉ nói: "Sao anh vẫn chưa đi ngủ?"
"Đang làm bánh sinh nhật cho em nè, vừa mới làm xong."
Vương Nhất Bác trầm mặc nghe điện thoại.
"Anh tự tay làm bánh cho em đó, có phải là nên khen anh một câu không?" điện thoại im ắng một lúc, âm thanh lại tiếp tục truyền ra, "tối ngày mai qua đây ăn cơm đi. Anh đón sinh nhật cùng em, giống như trước đây vậy."
Vương Nhất Bác cười một tiếng, không rõ nụ cười này có ý gì, ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục im lặng một lúc, rồi cậu mới cất tiếng, "Được ạ."
Tiêu Chiến chỉ nghe thấy tiếng nói của Vương Nhất Bác, cho dù giọng điệu của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh nhưng nghe ra được, đều là sự ngoan ngoãn nghe lời, chỉ hai câu ngắn ngủi như vậy nhưng vẫn khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực mình như vừa bị đấm một quyền, không thể trốn tránh.
Những cảm xúc của người đàn ông, mà đối với Tiêu Chiến vẫn luôn luôn là yêu nghiệt này, chưa từng để lộ ra trước đây, đều chỉ dành cho một mình Lạc Bùi.
Vương Nhất Bác một ngụm uống hết chỗ whiskey mới rót trong ly, chống người dậy, rời khỏi ban công, lúc đi ngang qua Tiêu Chiến còn vỗ vỗ lên vai anh, "Ngủ sớm đi."
Sau đó cậu lấy đi chiếc cốc mà Tiêu Chiến nắm chặt trong tay nãy giờ. Âm thanh từ trong nhà bếp rất nhanh liền truyền đến, sau đó lại là tiếng bước chân của Vương Nhất Bác, tiếng va chạm giòn tan của thủy tinh khi Vương Nhất Bác xếp cốc lên giá.
Cuối cùng, là tiếng Vương Nhất Bác đóng cửa phòng mình.
Tất cả những âm thanh đó, mỗi một tiếng phát ra, đều lọt vào tai Tiêu Chiến một cách hết sức rõ ràng. Đều là những tiếng mà đêm đêm anh đều nghe qua, trong trò chơi này, bởi vì Vương Nhất Bác rút lui, bởi vì bản thân anh bỗng cảm thấy mất đi ý nghĩa mà kết thúc, cũng bởi vì sự tồn tại của Lạc Bùi, mỗi một âm thanh đều như đang gào thét trong tim anh.
Lúc Tiêu Chiến đến Ngàn Chén, Vương Nhất Bác đang ngồi ở quầy bar đối chiếu hóa đơn nhập hàng với Tề Vận, thỉnh thoảng còn nói đùa với nhau vài câu. Tề Vận nhìn thấy Tiêu Chiến liền vẫy tay gọi anh qua đó. Tiêu Chiến tiến vào trong quầy bar, ngồi xuống chiếc ghế tròn cao chân đang ở kế bên Tề Vận.
Tề Vận rót cho anh một cốc nước ấm, "Hôm nay chắc có lẽ vất vả cho anh rồi, Diêu Giai xin nghỉ phép, chỉ có mỗi mình anh gánh sân khấu thôi á."
Tiêu Chiến nhận lấy cốc nước, chỉ ừm một tiếng coi như đáp lại.
Tề Vận lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Được rồi, thọ tinh đại nhân của tôi ơi, mau đi đón sinh nhật của anh đi." Nói đến đây Tề Vận bỗng nhớ đến chiếc bánh kem đêm hôm qua, "vẫn là bánh của Lạc Bùi ngon, chúng ta mua sao được cái vị như thế."
Trong lòng Tiêu Chiến như nổi lên mưa to gió lớn, sau đó anh cắn lấy miệng cốc giả vờ uống nước nhưng thực sự anh đang tự chế giễu bản thân mình, cũng đúng, bản thân đã nói với Tề Vận là mình không thích Vương Nhất Bác rồi, lời Tề Vận vừa nói ra cũng không giống như trước đây nữa, để ý đến sắc mặt anh, xem anh đang nghĩ gì. Anh tâm viên ý mã, đưa mắt nhìn về hướng của Tề Vận và Vương Nhất Bác, nhưng cũng không chính diện nhìn bất cứ ai cả, cụp mắt, cắn miệng ly, chẳng nói câu gì.
Dư quang liếc qua, hình như anh thấy Vương Nhất Bác nhìn về phía bên này, hoặc có thể là không phải, tiếp tục cười cười nói nói với Tề Vận, "Hôm nào đấy em cũng làm cho anh một cái. Có dở ẹc thì anh cũng nể mặt mà ăn hết."
Tề Vận "Xì" một cái rồi hẩy tay, "Mau đi đi, mau đi đi. Đã đến giờ ăn cơm rồi đó. Đợi anh tới nơi chắc nửa đêm mất thôi."
Vương Nhất Bác đang đứng dựa vào quầy bar không lập tức có bất cứ phản ứng nào. Lúc Tiêu Chiến đặt cốc nước xuống vô ý liếc mắt lên, bắt gặp trúng ánh mắt của Vương Nhất Bác quét qua, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi vậy thôi, cũng chẳng có thể gây ra bất cứ mưa to sóng lớn gì, cậu nhìn Tiêu Chiến đặt cốc xuống xong cũng vẫn chưa đáp lại câu của Tề Vận.
Tề Vận đã kiểm xong đống hóa đơn kia, kẹp lại, nói tiếp với Vương Nhất Bác, "Còn có việc gì cần dặn dò ạ? Ông chủ."
Lúc này Vương Nhất Bác mới nói, "Không có gì, tôi đi đây."
Tiêu Chiến nhìn theo đến tận khi Vương Nhất Bác đi ra khỏi cửa, bóng hình biến mất sau vách ngăn. Anh cụp mắt nhìn về chỗ Vương Nhất Bác vừa mới trầm mặc nhìn cái cốc nước, là cái cốc riêng anh dùng ở Ngàn Chén, bên trên còn dán cả tên anh.
Tiêu Chiến không biết khi nhìn cái cốc Vương Nhất Bác đã nghĩ cái gì, nhưng sau khi càng kiêu ngạo càng thất bại thảm hại, anh hiểu ra, sự yêu thích anh có chết cũng không thừa nhận kia, giống như những âm thanh anh nghe được ở ngoài ban công đêm qua, hoặc giống như những giọt nước chảy men theo thành cốc thủy tinh này.
Rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vương Nhất Bác ôm lấy hai vai dựa vào tường, nhìn Lạc Bùi đang bận rộn đi đi lại lại giữa nhà bếp và phòng ăn. Lạc Bùi nói cậu đợi một chút, cậu liền đứng như này đợi, không hề có dự định đưa tay ra giúp đỡ.
Trên bàn lần lượt được bày ra mấy món mà Lạc Bùi đã cực kì tâm huyết làm ra, lại cực kì dụng tâm bày bố, lại tự tay chọn rượu whiskey, cùng loại cùng năm sản xuất mà Vương Nhất Bác vẫn thường hay uống, giống hệt như trước đây.
Căn phòng này vẫn bày biện đồ đạc giống như năm đó lúc Lạc Bùi rời đi, căn phòng mà cậu ngủ, các món quà mà Lạc Bùi đã tặng, cùng với tất cả đồ đạc mà Lạc Bùi đã mua cho cậu đều ở đó. Trong phòng của Lạc Bùi vẫn còn cái máy chơi game cầm tay mà hồi hai người ở chung phòng cậu đã từng chơi qua, cùng với rất nhiều quần áo cậu giặt rồi tiện tay vất ở trong tủ quần áo của anh.
Tất cả vẫn giống như năm đó, cậu tỉnh lại trong căn phòng không một bóng người này, sững sờ một chút rồi rời khỏi, chẳng thay đổi gì cả.
Vương Nhất Bác không hề muốn nhìn kĩ tất cả những thứ này.
Lạc Bùi chạm ly với Vương Nhất Bác, nói, "Sinh nhật vui vẻ!"
"Cảm ơn."
Lạc Bùi cười rồi nhấp một ngụm rượu, "Thử đi, trước đây em rất thích ăn đó. Xem xem mùi vị thế nào."
Vương Nhất Bác một ngụm uống hết tất cả rượu whiskey trong ly, thử qua tất cả các món được bày trên bàn, "Ngon lắm."
Lạc Bùi nhắc đến trước đây, lại hỏi cậu hai năm nay sống như thế nào. Sau đó lại kể về hai năm nay của bản thân.
Lạc Bùi nói, "Anh tách khỏi gia đình tự mở công ty rồi." Anh nhìn Vương Nhất Bác, ngón tay miết tới miết lui trên miệng cốc, "Hiện giờ rất tự do."
Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh.
Lạc Bùi nói, "Anh có thể, luôn luôn ở bên em."
Lạc Bùi vẫn giống như lần đón sinh nhật 17 tuổi của cậu, uống rất nhiều rượu. Vương Nhất Bác cũng không ngăn cản, ngay từ đầu cậu đã biết Lạc Bùi muốn tổ chức cho cậu bữa tối sinh nhật như này là muốn níu kéo quá khứ ở lại.
Cậu không hề có ý muốn quay trở về những tháng ngày nghe tiếng gió, nhìn mưa rơi đã qua đó.
Những bước chân chuệch choạc của Lạc Bùi tiếng gần đến rồi ngồi hẳn vào lòng cậu, đẩy cậu tựa hẳn lưng vào sô pha.
Vương Nhất Bác nhìn anh, không lùi lại cũng không tiến tới. Hồi trước bọn họ đã từng như thế, Lạc Bùi chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật tương tự cho cậu, tiếp sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì thì ai cũng có thể hiểu rõ.
Gương mặt của hsi người họ như chìm vào ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ chùm đèn bên trên đầu, trong một không gian nhờ nhờ tối. Hơi thở hai người như đang quyện vào nhau.
Tràn ngập hơi men nồng nhiệt, ám muội và dục vọng. Chỉ một động tác nhỏ thôi liền cầm lòng chẳng đặng.
Lạc Bùi nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc lâu, cuối cùng quyết định tự mình tiến về phía trước, nghiêng nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi của Vương Nhất Bác.
Nụ hôn đầy thăm dò, trêu chọc, mang theo nỗi nhớ của hai năm ròng rã, tình yêu đã từng trải qua, cùng tất cả nỗi tiếc nuối của cả con tim và thân thể.
Nhưng người đang bị anh hôn kia lại chẳng hề có phản hồi.
Lạc Bùi chỉ có thể càng ra sức cạy mở hàm răng của Vương Nhất Bác. Trong lòng anh như đang trào lên một sự không cam lòng nho nhỏ, mở miệng, thuận theo hương rượu mà chìm vào trong nụ hôn sâu.
Vương Nhất Bác chỉ thuận theo nụ hôn của anh, bình tĩnh, bàng quan.
Lạc Bùi vịn lấy vai cậu, Vương Nhất Bác vẫn mặc kệ cho anh hôn mình, anh cuối cùng cũng thỏa hiệp, lùi lại một chút, hơi thở vẫn mang theo nhịp dồn dập sau nụ hôn, thất vọng chìm vào trong sự ảm đạm xung quanh.
Vương Nhất Bác cụp mắt nhìn Lạc Bùi, hàng mi anh khẽ rung, hai đôi môi chỉ cách nhau vài milimet, hơi thở nhè nhẹ cùng những tia sáng mềm mại hắt lên trên gương mặt hai người, chỉ cần có ai đó động đậy một chút thôi liền lại có thể bắt đầu một nụ hôn khác.
Lạc Bùi.
Vương Nhất Bác biết, cho dù thế nào người này đối với cậu cực kì quan trọng, cậu trước mặt Lạc Bùi đều ngoan ngoãn nghe lời, Lạc Bùi đã cho cậu tất cả, cũng khiến cậu cảm thấy mình không nên, cũng không thể khiến người này thất vọng được.
Đặc biệt là khi Lạc Bùi đã quay lại, anh nói với cậu có thể anh sẽ không đi nữa, khâu lại tất cả những vết thương lòng mà anh gây ra. Đặc biệt là hôm nay, sau đêm hôm qua, cậu không có lí do để từ chối, và cũng không cần phải từ chối.
Hôn, ôm ấp, và còn có cả việc lên giường nữa, đều chẳng có gì to tát cả, chả có gì mà cậu không thể cho anh cả.
Trước đây có thể, hiện tại chắc cũng có thể như thế.
Chỉ trừ tâm ý không thể khống chế ra.
Vương Nhất Bác mỉm cười, dường như đã quay về dáng vẻ dưới những ánh đèn ở Ngàn Chén, sau khi khách khứa rời đi hết, chỉ có lại có một mình cậu.
Cậu chân thành nói, "Kể cả lúc làm em lại nhớ tới một người khác, anh vẫn muốn làm ư?"
============================
Zhu: Ông chủ mãi chẳng trả lời lại Tề Vận phải chăng là chờ ai đó ngồi đằng kia cất tiếng hỏi rồi ngăn cậu lại. Nhưng mãi chẳng đợi được.
Lạc Bùi đối với Vương Nhất Bác đâu phải chỉ là kim chủ bình thường, anh là ân nhân, là người cứu rỗi cậu khỏi bùn lầy ngập ngụa, cho cậu tất cả. Nhưng 2 năm trước anh cũng khiến Vương Nhất Bác thất vọng vì tất cả.
2 năm nay những tưởng cậu chỉ chờ đợi một người không hề biết ngày trở về, hoặc cũng có thể là sẽ mãi không trở về, nhưng lại có một người lặng lẽ, âm thầm tiến vào thế giới ảm đạm của cậu.
Vương Nhất Bác cậu thừa nhận đi, cậu yêu chết anh ca sĩ kia rồi!
Chương sau sẽ có cảnh báo!
Truyện dịch của tui được đăng duy nhất tại wattpad Zhubushizhu. Xin hãy tìm acc chính gốc đọc để cho tui thêm động lực đồng thời cũng là để tôn trọng người dịch lẫn tác giả.