Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Siêu thị này Vương Nhất Bác chưa từng đến lần nào, vốn dĩ là cậu đi đằng trước, Tề Vận đẩy xe hàng đi theo sau, nhưng chỉ được một lúc Tề Vận không chịu nổi nữa, đẩy xe vứt lại cho cậu, "Anh đi đẩy xe đi, mấy thứ rau này, anh cũng không cần chọn nữa."
Vương Nhất Bác cũng không có lời nào có thể phản bác được, ngay cả hành với tỏi cậu cũng mới nhận biết được xong, cũng không muốn làm lãng phí thời gian đi làm cái thử thách có độ khó cực cao này nữa. Cậu ngoan ngoãn đẩy xe đi đằng sau, dáng vẻ giống hệt một siêu mẫu nổi tiếng nào đó bỗng dưng nổi hứng đi dạo siêu thị, cực kì thu hút mọi ánh nhìn.
Tề Vận dựa theo danh sách Tiêu Chiến đã cẩn thận liệt kê ra, chọn từng cái từng cái một, sau đó vừa giảng giải xem loại này tên là gì, thế này mới là tươi, còn thế kia là già rồi, luôn mồm nói đến nỗi gương mặt vô cảm của Vương Nhất Bác chỉ gục gặc đầu, còn cậu có nghe lọt tai hay không, có nhớ nổi không thì Tề Vận không quản hết được.
Dù gì ở nhà cũng có một vị có thể quản được cậu rồi.
Lượn lờ được một lúc lâu, Tề Vận chợt nhớ ra một chuyện, tất nhiên cũng chẳng phải chuyện to tát gì nên nhiều ngày như thế mới nhớ ra rồi tranh thủ lúc rảnh rỗi như này lôi ra nói, "Mấy hôm trước có người gọi điện đến cho em."
Vương Nhất Bác không ừ hữ gì, muốn liên hệ viện phúc lợi hay Ngàn Chén từ trước đến này đều gọi đến cho Tề Vận, điều Tề Vận muốn nói chắc cũng là việc này, nhưng cậu chỉ đang nghĩ đến việc sữa bò trong nhà hình như sắp hết rồi thì phải, liền nói, "Đi lấy sữa bò đi."
Hai người hướng tới chỗ để sữa đằng kia, Tề Vận lại nói tiếp, "Người đó hỏi em: cậu có phải là ông chủ của Ngàn Chén Không Say không."
Vương Nhất Bác nghĩ đến lần trước Tề Vận lấy sai loại sữa bò, Tiêu Chiến uống xong rồi nói mùi vị không đúng, bèn bỏ xe ở lại, tự mình đi lấy, "Thì cậu là ông chủ còn gì."
"...Ông đây mà là ông chủ thì việc đầu tiên làm chính là đuổi thẳng cổ anh đấy." Giọng điệu Tề Vận có chút không thân thiện cho lắm, đáp một câu, mới tiếp tục kể về cuộc điện thoại kia, "Người đó hỏi em: hồi trước đã từng làm ở hộp đêm Phương Châu hay không."
Tay Vương Nhất Bác bỗng khựng lại, mi mắt khẽ nhấc nhìn Tề Vận, lại cụp mắt bỏ mấy chai sữa bò đã chọn xong vào xe hàng, "Đã mua đủ hết chưa?"
"Há? À, mua đủ hết rồi." Tề Vận đẩy xe hàng theo sau Vương Nhất Bác đi ra quầy thanh toán, vừa cười vừa nói, "Em không biết người kia là ai, nói xong liền cúp máy luôn. Hầy, đừng có bảo với em là anh ra ngoài gây ra món nợ tình nào đó mà ngay cả bản thân cũng không biết rồi người ta tìm đến tận cửa thăm dò thân phận đó nha."
Vương Nhất Bác ngay cả đầu cũng không quay lại, "Cậu cũng nói rồi tôi không biết còn gì, tôi có thể nói cái gì được."
Tề Vận thấy dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên như không này của cậu liền bực mình, "Về nhà em liền nói với Chiến ca, thế là Chiến ca với anh có chuyện để nói rồi."
Vương Nhất Bác cười, "Một chữ một ngàn."
"Cái gì cơ?"
"Nói một chữ, trừ vào lương một ngàn tệ."
Tề Vận:.....Con mẹ nó chứ.
Đợi đến khi hai người họ vác túi to túi nhỏ trở về, Tiêu Chiến đang ở ban công cầm quần áo đang phơi lên giá ngẩn người. Hai bọn họ mở cửa bước vào Tiêu Chiến vẫn không hề nhận ra, đến tận khi tiếng đóng cửa vang lên, tay anh mới run lên, sự âu sầu trên mặt nháy mắt đã bị thu lại sạch sẽ, sau đó mới cong cong đôi mắt cười đi đến chỗ hai người, "Về rồi đó à?"
"Vâng." Vương Nhất Bác tiện tay đặt tất cả những đồ đang cầm sang một bên, đổi xong dép liền quặt vào phòng ngủ đi thay quần áo.
Tề Vận ghét bỏ nói với theo, "Đàn ông đàn ang như anh cũng thật chú trọng vẻ bề ngoài thật đó, đi mua mớ rau thôi mà cũng phải ăn diện nguyên một cây, về nhà còn phải thay ra nữa chứ."
Tiêu Chiến nghe thấy chỉ cười cười, không giống như bình thường, hùa theo Tề Vận cũng nói đùa mấy câu.
Lúc này Vương Nhất Bác ở trong phòng ngủ đang cởi áo khoác ngoài, quay đầu lại vừa mở tủ quần áo ra chợt sững người mất hai giây.
Quần áo trong tủ đều được phân loại rồi xếp thành từng loại riêng biệt, mỗi cái đều được gấp lại gọn gàng, đẹp đẽ đặt vào từng góc một.
"Bảo?"
Tiêu Chiến thuận miệng trả lời, "Làm sao?"
Khóe miệng Tề Vận rung lên rồi giựt giựt liên hồi.
Vương Nhất Bác cởi trần đứng ở một bên cửa phòng ngủ, chỉ về phía tủ quần áo, "Anh....." cậu dừng lại, cũng không còn cách khác, chỉ có thể đứng đó nói, "Vào đây tìm quần áo giùm em với."
Hàng mi Tiêu Chiến khẽ chớp, vất tuột mớ quần áo đang phơi vào lại giỏ quần áo, nhanh chân đi đến, đẩy Vương Nhất Bác vào trong phòng ngủ, "Thôi em dứt khoát đừng mặc nữa."
"Sao thế ạ?"
"....Không sao cả!" Tiêu Chiến không nhìn cậu, trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, xác định chính xác mục tiêu cầm cái áo phông rộng rãi và cái quần Vương Nhất Bác hay mặc ở nhà vất ra đằng sau, "Đừng có lục tung lên của anh đấy!"
Tiêu Chiến nói xong liền đi ra ngoài, Vương Nhất Bác kéo người lại nói, "Không phải em đang sợ làm loạn của anh nên mới gọi anh vào tìm đó sao. Sao lại tức giận rồi?"
Tiêu Chiến quay đầu lại trừng cậu, "Trong nhà còn có người khác đấy, em không mặc gì mà cũng dám đứng ra phòng khách hả."
Vương Nhất Bác ngơ người, nhưng lập tức cười lớn, "Đều là đàn ông cả, cũng có phải em không mặc gì đâu."
Tiêu Chiến nghẹn họng.
Vốn dĩ anh bị cuộc điện thoại kia của ba anh làm tâm phiền ý loạn, lại lo lắng bất an mà chẳng có chỗ nào phát tiết, vừa đứng trước mặt Vương Nhất Bác một cái liền tùy hứng, mượn đại một lí do cỏn con không đáng bận tâm này để trút giận một phen.
Vương Nhất Bác chỉ có thể dỗ dành anh, ngữ khí càng dịu dàng hơn, "Tiểu bảo bảo xấu hổ rồi à?"
Tiêu Chiến cây ngay không sợ chết đứng, "Đúng thế đúng thế đó, anh xấu hổ lắm! Em tùy tiện cởi cái áo thôi cũng khiến mặt anh đỏ cả lên rồi! Em giỏi quá cơ!"
Vương Nhất Bác ở đằng sau anh nhịn cười đến rung cả vai, ngữ khí thế mà vẫn lành lạnh, "Anh biết lúc anh tức giận vô cớ em muốn làm gì nhất không?"
Tiêu Chiến bị giọng nói bỗng nhiên lạnh lùng này của cậu làm cho nguôi giận hàng mi rung lên, "Làm cái gì?"
Vương Nhất Bác sáp đến bên tai anh, từng chữ nhấn mạnh, "Làm! Anh!"
Tề -bị hai chủ nhà vứt bỏ ở phòng khách không quan tâm– Vận nghe thấy tiếng cười kia của Vương Nhất Bác sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân giận dỗi bịch bịch bịch đi từ phòng ngủ ra, mặt đỏ tía như gà chọi.
"Ca..."
"Cái gì!" Tiêu Chiến vẫn chưa xuôi cơn tức phóng ánh nhìn sắc như dao qua người ngồi không cũng trúng đạn đằng kia.
Tề Vận nghệt ra, lắp ba lắp bắp, "Dạ...không...không có gì."
Một lúc sau Vương Nhất Bác mới thay xong quần áo đi ra. Tề Vận quay ra nháy mắt với cậu, Vương Nhất Bác vừa mới đưa chân định ngồi xuống sô pha, Tiêu Chiến ở ngoài ban công liền nói lớn, "Đi nhặt rau!"
Tề Vận và Vương Nhất Bác hai người đàn ông cao lớn mỗi người một cái ghế con ngồi xuống, nhìn thế này cũng thấy thật đáng thương.
"Em nói anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm hay sao mà lại chọc vào Chiến ca làm gì?" Tề Vận vừa ngồi nhặt giá đỗ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh, người đang bày ra vẻ mặt tủi thân thậm chí so với mình còn tủi thân hơn, co cụm ngồi trên chiếc ghế nhựa con con, cằm gác lên đầu gối học theo Tề Vận nghiêm túc nhặt rau kia chính là ông chủ của Ngàn Chén đó, trời ơi tin được không?
Một màn này, con mẹ nó thực sự không chân thực một tí nào.
"Không có chọc." Vương Nhất Bác nhìn nhìn cọng giá trong tay Tề Vận, lại nhìn nhìn cọng trong tay mình, "Cái đuôi này đều không cần à?"
Tề Vận nhấc mắt nhìn cậu, "Thế Chiến ca lại tức thành như thế." Ánh mắt rơi trên cọng giá bị Vương Nhất Bác vặt trụi đuôi chỉ còn lại phần mầm có chút éc ở đầu, "Mé, cái chỗ râu râu kia mới không cần anh giai ơi!"
"Này không được à?"
"Được được được, ngài muốn làm gì thế làm thế đi ạ." Tề Vận lườm đến trắng cả mắt, cậu không có thời gian hơi sức đâu mà dạy con gà công nghiệp này về đời sống thường thức đâu. Tề Vận hơi hơi nhổm người dậy, Tiêu Chiến đang đứng ở cạnh bàn ăn lau đi lau lại cái bàn, Tề Vận ngồi trở lại, nói, "Cái bàn kia nhà anh sắp bị anh ấy lau đến sờn cả sơn rồi đấy."
Vương Nhất Bác vứt cọng giá chỉ còn lại phần đầu mầm trong tay vào rổ, "Các rau khác thì làm thế nào?"
"...Em đang nói chuyện với anh đấy, anh giả điếc đấy à."
Vương Nhất Bác nâng mắt lên nhìn Tề Vận, "Nghe thấy rồi."
Tiêu Chiến đuổi hai thân nam tử hán cao lớn tồng ngồng đang ngồi tủi thân ở trong bếp ra ngoài rồi đóng cửa nhà bếp lại.
Việc nấu cơm bếp núc như này từ hồi anh còn chưa cao bằng cái bếp lò đã làm cực kì thành thạo rồi. Mọi chuyện trong nhà anh đã sắp xếp đâu ra đấy hết cả rồi chỉ là trong lòng anh vẫn còn bận tâm cuộc điện thoại kia của ba.
Ba anh chắc chắn không thể nào biết được chuyện của anh với Vương Nhất Bác, chẳng qua cũng chỉ liên quan đến công việc rồi chuyện xem mắt đã nhắc đến ở cuộc gọi trước, nhưng nghe thấy giọng điệu như thế của ba, trong lòng anh vẫn thấp thỏm không yên. Tiêu Chiến xuyên qua cánh cửa sổ bằng kính trong nhà bếp nhìn ra bên ngoài phòng khách, Vương Nhất Bác đang làm ổ ở trên sô pha, Tề Vận bên cạnh mồm miệng liến thoắng liên hồi nói chuyện gì đó với cậu.
Anh đẩy cánh cửa bếp ra, "Vương Nhất Bác."
Người đàn ông đang lười biếng nằm trên sô pha đằng kia nâng mắt nhìn qua, Tiêu Chiến thấy cậu chỉ nhìn không chứ chẳng thấy nhúc nhích gì, mặt bỗng nghiêm lại, "Qua đây, có chuyện cần nói với em."
Vương Nhất Bác cũng chẳng còn cách nào, biết anh ngại Tề Vận có mặt nên xấu hổ không gọi "Chồng ơi" nên cũng không làm khó anh thêm, nhấc người dậy đi đến. Bước vào nhà bếp, Tiêu Chiến đang đứng ở cạnh bếp ga, trong nồi đang hầm cái gì đó.
Vương Nhất Bác tiến lại đứng cạnh anh, tùy tiện nhặt một lát dưa chuột Tiêu Chiến đã cắt xong dùng để bày đĩa, hút dầu, đưa vào trong miệng, "Sao thế?"
"Ngày mai anh phải về nhà một chuyến."
Vương Nhất Bác nhai miếng dưa chuột kia, "Vâng. Em đưa anh đi nhé?"
Tiêu Chiến liếc mắt qua, "Anh đi xe khách cũng được, có xe đi thẳng về nhà luôn."
Không biết Vương Nhất Bác đang trầm mặc hay đang ngầm đồng ý, không nói cái gì, chỉ đứng cùng với Tiêu Chiến ở đó. Cả căn phòng nhất thời yên lặng chỉ còn lại tiếng va chạm khe khẽ của nồi niêu xoong chảo, cùng tiếng sôi ùng ục của nồi canh.
"Đợi anh nói chuyện với ba xong xuôi đâu đấy, em đến đón anh nhé." Lời này của Tiêu Chiến là lời khẳng định, trong lòng anh biết rõ, anh đưa ra yêu cầu nào thì Vương Nhất Bác cũng đều một mực dung túng, từ trước đến nay gần như chưa từng nói một chữ 'không' nào.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tiêu Chiến lại nâng cao khóe môi, cười đến là xinh đẹp, dịu dàng nhìn Vương Nhất Bác, "Lúc trước ba anh muốn anh trở về để đi xem mắt, đợi anh về lần này sẽ nói rõ ràng với ông ấy."
Người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng cũng cất cao nụ cười, "Mỹ nhân cũng cần đi xem mắt cơ à?"
Tiêu Chiến lập tức xù lông, "Ngậm miệng em lại!" anh phóng ánh mắt sắc như dao cạo qua, "Anh nói với em nha Vương Nhất Bác, mấy ngày ông đây không có nhà, con mẹ em dám lộn xộn, anh liền ở luôn quê kết hôn sinh con đấy!"
Vương Nhất Bác thấy anh dữ quá liền lập tức giơ tay đầu hàng, Tiêu Chiến mới thu lại cái xẻng xảo rau đang vung lên khí thế. Lời này nói ra thì nhẹ nhàng thế thôi, nhưng sâu trong con tim của Tiêu Chiến lại giống như bị nung chảy thành một cái động không đáy, anh đành phải tự đặt ra cho mình một thời hạn, giống như hồi đầu anh khăng khăng muốn kí bản hợp đồng kéo dài thời hạn kia, giống như tự mình kéo dài thời gian có hiệu lực vậy.
Anh không chắn chắn, thậm chí còn đang sợ hãi, "Đến ngày sinh nhật anh, nếu anh vẫn chưa thể trở về được thì em đến tìm anh nhé."
Trái tim tinh vi xảo diệu của Vương Nhất Bác chợt thắt lại.
Tiêu Chiến không thể nào biết được, khoảnh khắc đó trái tim Vương Nhất Bác đã bị nghiền ép đau đớn đến nhường nào, dù cho cậu đã chuẩn bị tâm lí cho mình vô số, vô số lần, cậu cũng không thể nào dửng dưng như không, càng không thể bắt ép anh làm theo ý mình, chỉ có thể càng lúc càng cảm thấy bất lực.
Cho dù thế nào, bản thân cũng nghe theo lời Tiêu Chiến. Không tự trở về, đến đón cũng không trở về, cậu cũng sẽ đi đón anh.
Cậu vỗ vỗ lên lưng Tiêu Chiến, dùng giọng điệu trêu đùa nói, "Có cần mang theo sính lễ không ạ?"
"Ơ hay!" Tiêu Chiến bị câu nói không chút gì nghiêm túc của Vương Nhất Bác chọc đến nỗi đá chân qua. Vương Nhất Bác cũng không thèm tránh liền nhấc tay túm lấy cái chân đá sang bên này của anh, để xuống. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi nhìn nhau mà cười lớn.
Người bạn nhỏ vừa rồi còn ủ ê lúc này liền vuốt cao âm đuôi nói, "Tam mai lục sính, thiếu một cái cũng không được."
Đôi lông mày anh tuấn của Vương Nhất Bác khẽ nhướn, "Nhà anh còn phong kiến thế cơ á?"
"Đúng thế á, sao nào, thôn nhỏ như nhà anh không so được với nhà thành phố lớn như nhà em, phong kiến đấy thì sao nào!"
Vương Nhất Bác bị anh chọc đến bật cười, "Vợ ơi."
Tiêu Chiến cầm cái xẻng gõ vào thành nồi tạo ra âm thanh cực kì kêu, "Mé nó, ai là vợ em hả!"
Vương Nhất Bác càng vui đẫy, "Đều đã tam mai lục sính rồi, còn chưa phải là vợ em à?"
"Cút ra ngoài cho anh!"
Lúc Tiêu Chiến về đến nhà, ba anh giống như đã đợi sẵn, ông đã chuẩn bị xong trà bánh bày ra bàn, mỗi lần ba kêu anh về đều như vậy, sự mong chờ gửi gắm trong những thứ trà bánh này từ trước đến nay chưa bao giờ ngưng.
Ba Tiêu quét mắt nhìn hành lí đơn giản trong tay Tiêu Chiến, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, "Con ở bên ngoài nhiều năm như thế mà chỉ có chút ít đồ thế này thôi à?"
Bước chân anh chợt khựng lại, anh nắm chặt cái túi chỉ đựng độc hai bộ quần áo thay khi tắm, lại chuẩn bị đi về phía phòng mình, "Con xin nghỉ phép để về, vẫn phải quay về đi làm chứ ạ."
Ba Tiêu đập mạnh cái bàn đằng sau anh, "Con đi làm cái gì chứ!"
Mấy cái đĩa úp tách trà màu trắng sứ trên bàn chấn động va chạm vào nhau, âm thanh có chút chói tai.
Tiêu Chiến quay đầu lại, sau đó chậm rãi xoay người đi đến chỗ ba Tiêu.
Ba Tiêu ngồi trên sô pha, sau khi im lặng vài giây liền mềm giọng, hoàn toàn giống như những lần sắp đặt và ra lệnh trong quá khứ, "Mấy ngày nữa ta sẽ bảo chú út con sắp xếp cho con làm công việc tạm thời gì đó trước ở đơn vị của chú, đợi đến thi đỗ liền có thể vào biên chế được rồi. Còn nữa, tối ngày mai gặp mặt cô bé nhà kia đi."
Lời của ba Tiêu, là giọng nói từ nhỏ đến lớn anh nghe đã quá quen rồi, nhưng giờ lại giống như một cái roi quất từng cái từng cái vào con tim anh.
Từ trước đến nay anh chưa từng ngỗ ngược, làm trái lại ý nguyện của ba mẹ anh lần nào, từ trước đến nay chưa từng. Anh không hề oán trách, cũng không hề phàn nàn, chỉ có sự đau khổ trong anh không thể nào có thể xua tan được, sự đau khổ đó có lẽ chính là, anh hiểu rõ mình nên tiếp tục nghe lời ba anh, để có thể khiến người cha già vì mẹ anh bệnh tật, vì cuộc sống không thuận lợi mà buồn phiền suy sụp cả nửa đời người này có thể an lòng, vui vẻ.
Nhưng anh lại muốn thử, rất muốn thử xem, tình thân cùng tình yêu thương của cha có thể nào dung túng cho anh vì bản thân mình mà làm một chuyện, chân chính mà sống một lần được không.
Chỉ một lần thôi cũng được.
"Con có công việc mà con yêu thích."
Tất cả mọi sự thấp thỏm, bất an bỗng chốc biến thành một cây kim, đâm sau vào tim, "Con có người mà con yêu."
Im lặng.
Đương đầu.
Chờ đợi.
Tiêu Chiến hi vọng ba anh có thể hỏi anh, đang làm công việc gì, người mà anh thích là người như thế nào. Tất cả những gì liên quan đến Vương Nhất Bác anh đều đã tự vẽ ra hết, trải ra hết những cánh đồng hoa đang độ nở rộ cùng mảnh trời nhỏ bé mà lãng mạn trong lòng Vương Nhất Bác.
Lúc nào cũng có thể trả lời.
Gương mặt ba Tiêu không hề có cảm xúc gì chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiêu Chiến, bàn tay đang gác lên chân nắm chặt thành quyền hơi hơi run rẩy.
Tiêu Chiến còn chưa nói hết tất cả những gì muốn nói, thì lời ba Tiêu nói ra lại giống như một con dao găm lạnh lẽo, sắc bén, tàn nhẫn xoẹt một đường trên trái tim Tiêu Chiến.
Hơi thở của Tiêu Chiến như ngừng lại.
"Hát hò ở quán bar bồi khách uống rượu chính là công việc của con phải không? Một thằng đàn ông, một thằng đàn ông dựa vào bán thân để lập nghiệp chính là người con thích phải không?!"
==================================================
A Zhu: trời ơi trời ơi đáng lẽ đăng lâu rồi nhưng ngồi gào thét bạn Bác bạn ấy múa á á á á á á.............. rồi xong lại ngồi điên cuồng tải ảnh, xong Weibo nó cấm tui like các cô ạ (Vì like quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn ấy)
Những bức ảnh thần tiên aaaaaaaaaaaaaaaaa...................
Đúng là đứa con của Thần mà huhuhuhuhuhuhuhu.........................
- -----------------------------------------------------------
Sắp đến thời khắc cuối cùng của năm 2022 rồi, A Zhu và A Hoa xin chúc mọi người năm mới tràn ngập niềm vui, lắm tiền nhiều của hớ hớ hớ hớ
2023
XÔNG LÊNNNNNNNNNNNNN