Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi vừa lấy lại được ý thức thì những cơn đau đớn ngay lập tức truyền đến các dây thần kinh, anh cố mở đôi mi nặng trĩu nhìn xung quanh nhưng tất cả đều bị chìm trong một màu đỏ tươi. Quệt đi vệt máu đang chảy trên trán, cánh tay nhức mỏi cũng cạn kiệt sức lực. Người con trai không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh chắc chắn rằng mình vẫn còn sống. Hai bên xương sườn có lẽ cũng đã gẫy gần hết và trên da thịt chi chít các vết cắt. Anh nghiến chặt răng, cố gượng dậy ngồi dựa lưng vào một thân cây.
Inao nhìn vào đống hỗn độn trước mặt, anh chắc rằng mình cũng chỉ thiếp đi một giấc ngắn vì những kẻ kia vẫn còn đang giao thủ. Nhắm mắt lại cố điều hoà từng hơi thở và luồng yêu khí trong cơ thể, anh như đang thực hiện một thứ phép thuật diệu kì mà con người luôn tưởng tượng ra, những vết thương dần được khép miệng. Nhưng tốc độ này quá chậm, nếu đây là một khuyển yêu thuần huyết thì chúng thậm chí chẳng còn là vấn đề nữa.
Những tiếng kim loại va chạm liên tiếp liên tục văng vẳng bên tai, Inao nhìn kĩ vào người phụ nữ đang chiến đấu với con rối gỗ được gọi là Fu. Dù không thắng thế nhưng cách cô ta cùng con dao găm trên tay nhanh nhẹn tránh né và phản công lại uyển chuyển như đang nhảy múa, dường như chỉ là muốn cầm chân kẻ trước mặt. Inao bị mê hoặc đến nỗi không để ý được bàn tay trái của mình đang được ai đó nâng lên.
Anh chỉ kịp hét đau đớn lên bởi nhát cắn bất ngờ, cặp hàm răng kia cắm chặt vào da thịt thấu đến tận xương.
- Ngươi. - Anh nghiến chặt răng đau đớn. - Buông ra.
Kẻ đó vẫn không chịu nhả cho tới khi vô tình bị đánh vào trúng chỗ vết thương cũ. Hắn phun ra ngụm máu trong miệng rồi cười với hàm răng đỏ lòm đáng sợ. Inao nhận ra người quen liền dùng tay phải túm ngược lại cổ áo hắn, tức giận:
- Hai cô gái đó đang ở đâu, ngươi đã làm gì họ?
- Ta đã giết và quăng xác chúng vào bãi tha ma rồi.
- Ta sẽ giết ngươi, tên khốn.
- Có giỏi thì giết đi, nếu không bị thương, ta chắc chắn đã ăn thịt và nhai sống ngươi từ lâu rồi.
- Nếu còn lại một chút sức lực ta chắc chắc sẽ xé xác ngươi. - Hai đôi mắt anh gằn lên sự căm thù.
- Vậy nghĩa là ngươi bất lực chứ gì.
Tadashi muốn cười hả hê khi thấy kẻ mình ghét trở nên tả tơi và bầm dập nhưng cơ thể hắn lại không cho phép. Hắn không ngờ mình còn chưa kịp giúp gì cho người đồng hành thì đã bị ngậm hành rồi ngồi gục một chỗ sau khi lãnh một cú đánh duy nhất của Fu. Hắn biết mình đang trong tình trạng yếu nhưng lại không nghĩ mình lại yếu tới vậy.
- Con quạ điên kia, nếu còn sức tán nhảm thì ra giúp ta một tay. - Tiếng người phụ nữ vọng lại.
- Ngươi đang đối đầu với ta mà còn nói chuyện với kẻ khác sao?
- Sayo, tôi lực bất tòng tâm rồi. Cô đủ sức đấu với hắn mà. Hạ hắn rồi đến giết cái tên bên cạnh giùm tô... i.
Tadashi buộc phải ngừng lại vì nguồn sát khí khủng khiếp đang toả ra ở ngay phía sau. Tiếp đó là một luồng nhiệt với hơi nước bốc không ngừng lên từ cơ thể Inao. Những vết thương trên người anh đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một làn da trơn nhẵn ban đầu. Ánh mắt ấy hằn lên những tia máu giận dữ, bộ lông rậm, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, trông anh bây giờ không khác gì một con thú hoang khát máu.
Tadashi ngay lập tức bắt buộc bản thân phải dùng toàn bộ sức lực của đôi chân, đạp vào gốc cây đẩy cơ thể thoát đi thật nhanh, trước khi mình bị xé nát. Hắn không ngờ kẻ kia lại bất ngờ trở nên mạnh như vậy nhưng có điều gì đó không đúng. Cách tấn công ấy quá đơn điệu, chỉ có vồ và cắn như bản năng của động vật. Hắn chợp nhớ ra điều gì đó rồi phá lên cười.
- Đáng đời, đáng đời lắm. Bộ dạng này của ngươi còn thảm thương hơn cả cái chết nữa.
Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bên trận chiến kia rồi hét lên với người phụ nữ:
- Sayo, có trò vui rồi.
Sayo vội nhảy lùi lại, quét chân hình vòng cung lên mặt đất, hạ thấp trọng tâm cơ thể giữ thế phòng thủ. Buông ra lời nói bất mãn.
- Chậc, thật là ta không bao giờ ưa nổi ngươi.
Cô ta nhảy lên trên không một xoay vòng đáp lên lưng Inao đâm hai con dao găm lên anh rồi phóng nó cắm vào Fu. Fu không vì Sayo chuyển đòn bất ngờ mà chật vật, hắn nhẹ nhàng đánh bật lại tất cả, chỉ có máu trên lưỡi dao bắn lên cơ thể nhưng người phụ nữ kia cũng chỉ cần có vậy.
Inao ngoảnh đầu lại, trước mắt của có một con rối gỗ to lớn cùng với máu của mình, anh lao tới tấn công nó mà không hề chần chừ.
- Dòng máu yêu quái trong ngươi rất mạnh, ta công nhận điều đó nhưng kẻ như ngươi lại không xứng đáng có được nó.
- Ngươi biết tên đó sao? - Người phụ nữ từ trên cành cây nhảy xuống bên cạnh Tadashi.
- Cũng có thể coi là như vậy. Chúng ta đi thôi, còn phải tới chỗ ngài Shun nữa. Việc không cầm chân được Kurenai, chắc chắn đã làm ngài ấy thât vọng.
- Dù không phụng sự những người khác trong dòng tộc Tsukumo thì ngươi cũng nên dành một chút sự tôn trọng với họ, ít nhất thì nó cũng đỡ gây phiền phức cho ngài ấy.
- Ngoài ngài Shun ra, những kẻ khác đều là rác rưởi.
Sayo bất lực với cái tên cứng đầu này, cô chỉ thở dài.
- Cứ để hắn vậy mà đi sao, dù gì ngươi cũng quen biết, ta thấy có chút hơi tội nghiệp.
- Đừng vờ là người tốt vậy chứ. Ta muốn nôn lắm.
Sayo nghe thấy thế liền nắm lấy cổ áo Tadashi đe doạ:
- Ngươi muốn chết ngay tại đây như hắn luôn nhỉ?
- Ta xin lỗi, ta không có ý đó. Nhưng cô cũng biết mà ý thức của hắn giờ đã không còn thì không thể trở lại hình dạng con người nữa. Nếu vậy cho hắn thay chúng ta cầm chân tên Fu kia chẳng phải không còn gì phù hợp hơn sao?
Hai bóng người nhanh chóng bỏ đi chỉ còn lại một con thú và một con rối, Inao nhanh chóng là bên bị thương nhiều hơn, nhưng chúng cũng liền lại ngay sau đó. Điều đó khiến Fu khó chịu, kẻ hắn đối đầu không mạnh nhưng đầy phiền phức. Chiếc hộp sau lưng bất ngờ rung động mạnh khiến hắn đột ngột kinh hãi.
Fu liền lấy thanh kiếm nằm bên trong cánh tay hắn đâm xuyên thủng ngực Inao, anh đau đớn cắn vào vai hắn khiến miếng gỗ vỡ nát. Nhưng những chống cự ấy hầu như chẳng có tác dụng với Fu, cả cơ thể anh bị đẩy lùi, tạo ra hai vệt dài dưới đất. Fu cứ thế vừa bước về phía trước vừa giữ thanh kiếm trên ngực Inao rồi ghim thẳng nó vào thân cây. Hắn rút ra thêm bốn cây kiếm nữa tiếp tục găm chặt hai tay và đùi.
- Ngươi hên đấy, vì lệnh của ngài Kurenai nên ta không thể giết ngươi. Nhưng với bộ dạng này thì ta nghĩ chắc ngài ấy cũng chẳng cần ngươi nữa đâu.
- Vì anh nên chúng ta mới muộn như vậy đấy, anh làm ơn bỏ cái điện thoại ra giúp em đi. - Tiếng nói trong trẻo của một người con gái trẻ bỗng vang lên.
- Anh mày dù sao cũng là người bị thương đi chậm một chút thì có gì sai à.
- Akihiko, Izumi chúng ta có lẽ phải giải quyết một vài chuyện trước rồi.
- Eo ơi, trông tên kia đúng là thảm thương. Bọn yêu quái đúng là thích đánh nhau thật.
- Hắn không phải là yêu quái thuần huyết đâu là bán yêu đấy. - Akihiko đưa mắt nhìn sinh vật nửa giống người nửa giống sói.
- Các ngươi là ai?
- Nói ra thì sợ ngươi sẽ bỏ chạy mất.
- Bọn ta là âm dương sư vùng Kyoto. Chính là những người sẽ giết bọn yêu quái như ngươi đấy.
- Arata, ít nhất thì chúng ta cũng phải tỏ ra thần bí một chút chứ.
Bóng của Fu chợp vụt mất, một cơn gió xoáy lao thẳng tới chỗ người con trai đang bị bó bột đứng ở chính giữa, nhưng nó liền bị cản lại bởi một con gió khác. Một cái bóng tím to lớn cầm một cái lưỡi liềm chắn ngang trước mặt Fu.
- Xét về tốc bộ không ai có thể vượt qua Kamaitachi của ta đâu. - Sau khi vừa dứt lời con chồn liền bị đánh bật ra sau. Akihiko đành cười khổ. - Nhưng mà bọn nó hơi bị yếu.
- Đi chết đi.
Fu hét lên, giơ năm ngón tay bằng dao của mình giáng xuống nhưng một lần nữa lại bị chặn bởi thanh kiếm của Arata đang bên cạnh. Izumi cũng ngay lập tức đá vào lồng ngực khiến hắn phải lùi lại.
- Nếu không phải vì vừa giao chiến trước lúc gặp các ngươi thì đừng hòng động được một ngón tay trên người ta.
- Vậy ta nói là chẳng cần động một ngón tay, bọn ta cũng hạ được ngươi thì sao?
Một con gió lạnh lẽo lướt qua Akihiko, thổi mái tóc anh lên, lộ ra một đôi mắt chứa đầy sự kiêu ngạo như đang nhìn một kẻ thấp kém hơn mình.
- Sự kiêu ngạo ấy sẽ giết chết ngươi.
Đột nhiên cái rương trên lưng Fu lại rung lên, dù cơ thể là con rối nhưng vẫn có thể cảm thấy sự kinh hãi toát ra từ trên người hắn. Không có ngài Kurenai, hắn hoàn toàn không thể khống chế được thứ ở bên trong. Bất ngờ một cánh tay hình người trắng muốt phá vỡ cái hộp gỗ từ bên trong, thêm một cánh tay nữa, rồi lại thêm một cái nữa, tổng cộng có đến bốn cánh tay giống nhau vươn ra. Cơ thể Fu run rẩy, dứt khoát đặt nó xuống, bộ dạng hoang mang cực độ.
- Ta đã muốn cho các ngươi được ra đi với cái chết nhanh chóng và thoải mái nhưng chính các ngươi lại tự mình lựa chọn sai lầm rồi.
Fu lao đến tấn công những con người đang có mặt tại đó một lần nữa nhưng tốc độ này còn nhanh hơn lúc trước, ngay cả Kamaitachi cũng không có các này chặn kịp. Hắn chỉ còn cách Akihiko, người hắn cho là kẻ yếu nhất tại đây khoảng một gang tay thì một vòng trận đồ ánh sáng bất ngờ hiện ra ở dưới đất nhốt lại. Fu khuỵu người xuống không thể cử động như đang có một sức nặng hàng trăm tấn đè lên cả cơ thể.
- Ta nói là đâu cần đụng đến một ngón tay cũng hạ được ngươi mà. Mà có ai như ngươi không tự động lọt vào bẫy của đối thủ. Dù là con người hay yêu quái thì cũng cần phải có cái này chứ nhỉ? - Akihiko cười lạnh, đưa mắt xuống nhìn Fu ngạo nghễ, lấy ngón chỏ chỉ nhẹ vào đầu mình vào cái.
Cái hộp gỗ lại rung mạnh, Fu gần như không còn sự lựa chọn, hắn gồng người rống lên những tiếng chói tai, cái bẫy bỗng chốc rạn nứt. Hắn gằn giọng:
- Ta nói ngươi sẽ chết vì sự kiêu ngạo ấy.
Bàn tay sắt chộp tới, Akihiko vội dùng cánh tay bó bột của mình chống đỡ vì thế mà nó cũng vỡ vụn và chiếc điện thoại đang cầm cũng bị văng đi. Rất nhanh Kamaitachi đã kịp mang chủ nhân của mình lùi lại, bảo toàn tính mạng cho anh.
- Kamaitachi lấy lại cái điện thoại. - Akihiko vội vang ra lệnh.
- Điện thoại hay cái mạng anh cái nào quan trọng hơn. - Izumi bực bội trách mắng.
- Trong đó có số điện thoại và hình của cô Iwasaki Iris, anh không thể để mất nó được.
- Iwa... sa... ki... Iris...
Izumi quay lại nhìn kẻ đang bị găm trên thân cây, hình như hắn vừa nói thứ gì đó. Nhưng cô cũng không còn thời gian để quan tâm.
- Đó là chị dâu tương lai của em đó.
Kamaitachi cũng đành phải làm theo lời Akihiko, ai biểu cái tên đó là chủ nhân của bọn nó. Nhưng ngay khi cầm được cái thiết bị liên lạc tiện lợi đó lên, chúng liền bị Fu tấn công, cắt ngang qua người, ba con chồn hốt hoảng chạy tán loạn, thở hổn hển trở về.
- Em nói là không được đâu, đại ca cứ cố chấp đi chi vậy?
- Bé ba à, do cái tên đó ép chứ đâu phải anh muốn đâu.
- Em muốn kết thúc hợp đồng lao động với hắn ngay bây giờ.
- Thực ra, chúng ta đã ứng trước lương của tên đó tới mười năm rồi. Nên...
- Đại ca hay là chúng ta cho hắn "lên đường" sớm.
Cả ba không ngờ một cái bóng đã đứng sẵn ở sau lưng lăm le nắm đấm, chuẩn bị giáng cho mỗi đứa một cái.
- Im ngay. Lúc được dẫn đi nhà hàng ăn bọn mày đã nói những gì hả? Điện thoại đâu?
- Bé hai cầm.
Akihoko đảo mắt sang nhìn con chồn ở giữa.
- Bé ba cầm.
Akihiko tiếp tục hướng về con chồn mập nhất.
- Em đâu có. không phải đại ca giữ sao?
Cả ba đứa bắt đầu đổ cho nhau, không đứa nào chịu nhận, chúng dần dần to tiếng rồi lao vào đánh nhau như những đứa trẻ con đầu ngõ.
- Nó ở đây. - Izumi lên tiếng, giơ đồ vật trên tay lên. - Nãy nó văng tới chỗ em.
- Đứa em gái đáng yêu dễ thương của anh, em thật là tốt bụng mà. Đưa nó lại cho anh mày nào. - Akihiko cảm động.
- Còn lâu. - Izumi lạnh lùng đáp lại, đưa tay ra sau dùng lực ném nó đi thật xa.
- Khônggg. Izumi mày có biết mình đã làm gì không?
- Vì nó mà anh để mặc anh Arata một mình đối đầu với con yêu quái kia là đủ lí do để em đánh anh nhừ tử rồi chứ không phải chỉ đơn giản là ném cái điện thoại đi đâu.
Akihiko gục xuống nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt đau khổ, giọng nói nghẹn ngào.
- Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không thể gọi điện cho cô rồi Iwasaki, Nakajima, Gouto, Sakamoto và cả cô Uchiha nữa, à không là cô Ueda mới đúng, rồi cô Andou...
- Xem ra em có khá nhiều chị dâu nhỉ?
- Iwa... saki.
Izumi vội quay lại nhìn lần này cô chắc chắn là tên người sói đã nói từ gì đó. Đột nhiên hắn gầm lên, giựt cánh tay ra khỏi thân cây mặc cho những thanh kiếm đang găm trên người. Cô nhìn thôi cũng thấy đau đớn, nhưng tên đó vẫn tiếp tục làm với cánh tay còn lại, giống hệt một kẻ mất trí. Chiếc hộp gỗ hình như cũng cộng hưởng, nó rung lắc dữ dội hơn, rồi kẻ bên trong cũng phá nát bốn bức vách chật chội quanh mình mà bước ra. Tất cả những kẻ chứng kiến diện mạo của hắn phải vội vàng lấy tay bịt miệng để ngăn mình không bị nôn. Bởi vì để miêu tả nó thì chỉ có một từ duy nhất chính là khủng khiếp, có lẽ chỗ dễ nhìn nhất lại là phần ngang sống mũi nơi có một hình xăm chữ "nhất" che đi những vết khâu chằng chịt trên cơ thể ấy.