Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những đầu ngón tay trắng nõn bắt đầu rỉ máu, mỗi lần giương cung là mỗi lần sợi dây căng cứng cứa vào phần thịt đỏ tươi đầy đau đớn, đôi mắt của Miya nhoè đi dần không còn thấy rõ những thứ trước mặt nữa. Cô đã liên tục bắn cung hơn bốn tiếng đồng hồ, đến nỗi bây giờ chỉ cần một lần gục xuống thôi thì cô sẽ không còn có thể đứng lên một lần nữa. Miya biết mình không được dừng lại, bởi một khi kết giới bị phá huỷ không một sinh vật nào trên ngọn núi này lại có thể sống sót, kể cả cô.
Mười ba năm trước, cũng chính là cảnh tượng như lúc này, cô cùng với chị mình núp sau cánh cửa đền nhìn người dì giương cánh cung lên trong suốt một đêm không ngừng nghỉ. Người dì ấy cũng qua đời trong vòng hai năm sau đó. Như thế Miya được chọn làm người kết nghiệm cho thế hệ tiếp theo khi vừa tròn bảy tuổi. Lúc đầu cô rất sợ, nhưng bây giời khi đứng ở vị trí của người dì mình lúc trước, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao dì ấy có thể mạnh mẽ đến vậy.
Những ngón tay lần nữa lại giương lên kéo căng sợi dây cung, luồng ánh sáng linh lực ấm áp tích lại nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên cường. Từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống nền đất như là minh chứng cho những thứ mà Miya tin tưởng. Nhưng một điều mà người con gái ấy không thể ngờ tới lại bất ngờ diễn ra, máu từ trong miệng cô hộc ra cùng với cơn đau nhói không ngừng từ ngực truyền đến. Ba chiếc móng vuốt trắng ngà to bằng ba ngón tay đâm từ phía sau lưng xuyên lên trước mặt cô. Nhưng kết giới vẫn chưa bị phá vậy thì tại sao cô lại bị tấn công? Miya cố gắng quay đầu lại, cô nhìn thấy con mèo trắng Shiro, khuôn mặt của nó đang biến dạng trở nên nhọn hoắc, nhe lộ ra hết đôi hàm răng nanh đáng sợ. Con mèo đó là đang tức giận? Hay là đang cười khoái trá vậy? Miya không tìm ra được câu trở lời, cây cung trên tay cô rơi xuống cùng với ý thức của chính mình tất cả chìm vào màn đêm tối đen.
Con mèo trắng nhỏ bé đột ngột trở nên to lớn, nó giơ một chân lên đạp nát con chồn đang ở giữa mình và Miya. Móng vuốt của con dơi đang cắm trên người Miya theo đó được rút ra, trước khi chết con dơi vẫn lẩm bẩm một câu:
- Tất cả... là vì ngài... Kurenai.
Shiro lập tức đi tới chỗ Miya, nó chạm mũi mình lên vết thương trên ngực cô, rồi truyền yêu lực của mình vào. Nhưng cơ thể của Miya không tiếp nhận yêu lực của nó, vết thương của cô vẫn không ngừng chảy máu. Nó không thể cứu được cô. Shiro như phát điên lên, đáng lẽ nó không nên đứng nhìn cô một mình chống chọi lại với lũ yêu quái ngoài kia, đáng lẽ nó không nên giấu thân phận mà nói cho cô biết. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Hơi thở của Miya yếu dần như làm bào mòn sự bình tĩnh của Shiro. Nó không thể cứu được Miya nhưng con người có thể, chỉ cần đưa cô đến bệnh viện thì có thể cứu được. Nó cần phải mang Miya xuống núi càng nhanh càng tốt, điều đó cũng đồng nghĩ với việc kết giới sẽ vỡ nát ngay lập tức nhưng nó mặc kệ.
Shiro ngoảnh đầu lại nói với những con yêu quái nhỏ đang sợ hãi ở bên trong ngôi đền:
- Tốt nhất là các người không phải là kẻ phản bội giống con dơi kia. Bây giờ ta không rảnh để lo cho các người, hãy tự mình trốn đi.
Vốn định không dính dáng đến lũ yếu ớt đó nhưng hình ảnh Miya cùng chơi đùa vui vẻ với lũ yêu quái đó lại hiện lên. Shiro cuối cùng cũng không thể bỏ mặc bọn chúng. Nó biến thân trở nên to lớn hơn nữa, cao hơn năm mét ngang bằng với ngôi đền.
- Các người mau chui vào miệng của ta, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này.
Bọn yêu quái nhìn thấy cái miệng rộng hoác của Shiro thì run lẩy bẩy nhưng cũng rất nhanh chui vào bên trong. Shiro ngoạm trọn lấy cơ thể yếu ớt của Miya, không chần chừ một phút giây nào chạy xuống núi. Vừa ra khỏi kết giới, nó đã ngay lập tức đụng độ với những con yêu quái đang liều chết cố gắng xâm nhập. Shiro xoáy tròn người như một cơn gió lốc dùng móng vuốt xé toạc từng cơ thể xấu số một. Những con yêu quái đó chẳng khác gì sâu bọ đối với nó nhưng lúc này lại phiền phức đến đáng ghét, nó cần phải mang Miya đến chỗ bệnh viện của con người càng nhanh càng tốt trước khi quá muộn.
Shiro đã từng nghĩ rằng với sức mạnh của mình thì dù cho kết giới có bị phá nó cũng sẽ có thể tự mình bảo vệ cho người con gái kia. Nhưng nó đã quá chủ quan, nó không hề nghĩ tới khả năng người của tộc Tsukumo cũng đã lẩn trốn vào bên trong kết giới giống như cách mà mình đã làm. Là nó đã quá ỷ y vào sức mạnh của bản thân.
- Thiếu chủ!
Một giọng nói thân thuộc hét lên gọi nó nhưng con mèo khổng lồ không có ý định dừng lại. Chỉ đến khi một đòn tấn công xuất hiện ra trước mặt, thì Shiro mới miễn cưỡng giảm tốc độ.
- Không ngờ lại gặp thiếu chủ của tộc Nekomura ở đây, vậy là một mũi tên chính hai con nhạn rồi. - Toshi ngạo nghễ cầm thanh xích đao chỉ thẳng vào Shiro.
Shiro quan sát kẻ đang đứng trước mặt mình, trên người hắn chỉ có một vài vết xước cỏn con cùng máu của kẻ khác hoà lẫn với bùn đất bị bắn lên. Lại liếc ra sau lưng kẻ đó nhìn thấy Aoi và Inao, tuy vết thương trên người bọn họ không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ. Shiro liền phán đoán được tên kia không hề tầm thường nhưng nếu so với nó thì vẫn còn rất kém.
- Nếu ngươi muốn cản đường ta thì ít nhất cũng nên kêu tên tóc đỏ lúc trước tới. Một kẻ như ngươi thì đừng hòng đụng tới một cộng lông trên người ta.
Shiro nói xong liền phóng mình lên trên không trung, tiếp tục đi về hướng thành phố của con người. Toshi siết chặt chuôi đao trong tay, phóng hết tất cả yêu lực của mình chém Shiro. Nó nhanh chóng né đi dễ dàng nhưng bất ngờ lại có một luồng đao khí khác ẩn ở ngay phía sau, Shiro lần này không tránh kịp nên bị thương nhẹ ở ngay phần chân sau.
- Ở trước mặt của tao thì mày tốt nhất là đừng có nhắc tới thằng Zen chết tiệt ấy.
Ánh mắt của Toshi đỏ lừ đầy gân tơ máu, cứ như thể Shiro đã chạm tới điều mà hắn ghét nhất vậy. Nếu là bình thường Shiro sẽ không ngần ngại ở lại đối đầu với tên Tsukumo kia nhưng bây giờ nó chỉ muốn nhanh chóng cứu lấy Miya. Mặc cho Toshi không ngừng chửi rửa, nhạo báng là kẻ lâm trận bỏ chạy Shiro vẫn tiếp tục chạy. Toshi bị Aoi và Inao giữ chân nên không thể đuổi theo.
- Các người cũng trung thành với tên nhát cáy ấy thật đấy, nếu chủ nhân của ta chỉ biết chạy khỏi chiến trường như vậy thì ta thà tự tay giết hắn đi còn hơn.
- Ngài ấy làm chuyện gì cũng có nguyên do của nó, ngươi căn bản là không có quyền nói bất cứ thứ gì về ngài ấy.
Inao ở bên cạnh tuy không nói gì vì anh chỉ mới tiếp xúc hai lần với người kia, nhưng dựa vào cuộc nói chuyện ngày hôm qua giữa Aoi và con mèo trắng ngày hôm qua, thì dù không muốn anh vẫn phải thừa nhận, thiếu chủ của Nekomura thực sự là dạng người không có trách nhiệm. Khi còn đang suy nghĩ, lưỡi đao của Toshi đã vụt tới giáng chéo từ bên phải xuống thắt lưng Inao, buộc anh phải lùi lại đồng thời dùng thêm thanh kiếm để chống đỡ. Đòn đánh đó khiến bàn tay của anh tê dại đi ngay lập tức, có vẻ như cơn phẫn nộ khi thiếu chủ Nekomura nhắc đến người nào đó đã khiến cho sức mạnh của hắn trở nên càng lúc càng bạo lực. Dù bây giờ là hai đánh một nhưng Inao có cảm giác chính bọn họ mới là bên yếu thế hơn.
Ở bên ngoài gần rìa thành phố gần đó nhất, tộc trưởng Sugimoto là Hiroshi sau khi chứng kiến chướng khí đang bốc lên ngùn ngụt từ ngọn núi đã ngay lập tức ra lệnh cho tất cả các âm dương sư nếu như không ở vị trí trọng yếu thì phải ngay lập tức tập hợp tới đây. Dù mệnh lệnh vô cùng gấp gáp nhưng cũng đã có ít nhất năm mươi người cùng nhau bao vây lấy ngọn núi, tạo ra một kết giới cô lập nó lại, không để cho bất kì một con yêu quái nào có thể thoát ra ngoài mà làm hại tới con người. Akihiko và Izumi cũng bị kéo vào trong đội ngũ ấy, hai người không có ý kiến nào với cách giải quyết này nhưng Arata lại không đồng ý.
- Còn cậu học sinh bị cuốn vào trong đó vẫn chưa thoát ra, mọi người làm như vậy chắng khác nào là đang gián tiếp giết chết cậu ấy.
Một âm dương sư trung niên ở bên cạnh dùng giọng nói khắt khe đáp lại anh.
- Chỉ là sinh mạng của một cậu học sinh so với cả một thành phố ư?
Người đàn ông nói trên chính là một người có thân phận lớn trong gia tộc Nakajima, một trong lục đại gia tộc. Dù bị thuyết giảng nhưng Arata vẫn không muốn, nếu như anh không biết gì về Kuroyama thì không biết chừng anh cũng sẽ đành phải hi sinh một nam sinh khi so với một thành phố. Nhưng anh lại đã từng nói chuyện với cậu, anh biết đứa trẻ ấy dù cho có bề ngoài to lớn thì bên trong lại yếu ớt, cũng có ước mơ, cũng có những khát khao, cậu bé ấy không nên chết như thế.
Izumi quả thật đã biết có một học sinh bằng tuổi mình đang ở bên trong ngọn núi, lúc đầu cô cũng cho rằng không nên cứu cậu ta, nhưng sau khi chứng kiến phản ứng quyết liệt của Arata thì Izumi liền sững người lại. Không biết từ lúc nào mà việc luôn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ lại biến cô trở thành một kẻ máu lạnh. Izumi đi tới chỗ Arata, cô cũng phản đối ý kiến cô lập ngọn núi.
Miura thân là hậu bối, còn là người trẻ nhất trong tất cả âm dương sư ở đây, cậu vốn chẳng định lên tiếng hay tham gia vào cuộc tranh luận này, nhưng khi thấy Izumi thì lại không kiềm được. Càng nhìn cái tai nghe đang đeo trên tai của cô, cậu càng cảm thấy bực mình. Cô ta không biết nói chuyện với người khác mà đeo tai nghe là mất lịch sự lắm sao? Rõ ràng lần trước cậu đã chứng kiến cô ta nói chuyện bình thường với hai nam sinh ở Hokkaido. Lần này xem còn có thể giả bộ không nghe thấy rồi bắt cậu ghi ra giấy bút nữa không? Miura đi tới trước mặt Izumi ánh mắt tỏ vẻ chán trường của kẻ bề bên đối với kẻ dưới mình:
- Vậy ý của cô là muốn cứu một người mà phải đặt mạng sống của hàng ngàn người trong thành phố vào nguy hiểm sao? Không ngờ một cô gái xinh xắn như thế này lại có tấm lòng "nhân ái" đến vậy.
- Cậu muốn nói cái gì? - Izumi bị diễu cợt hỏi lại.
- Còn chẳng phải sao? Một người ở gia tộc nhỏ bé như cô thì cũng chỉ có ý nghĩ muốn cứu những kẻ nhỏ bé mà thôi. Không bao giờ có thể suy nghĩ lớn lên được.
Izumi nắm chặt hai bàn tay lại, cô nghiến chặt hàm như đang cố nén cơn giận mình xuống.
- Nếu như hai người không làm thì tránh ra, thời gian của chúng tôi không cần bởi vì một nữ sinh còn chưa lên tam tinh cản trở việc bảo vệ thành phố đâu.
Miura nói rồi lướt qua Izumi. Akihiko nghe thấy cậu nam sinh kia nói chuyện khó nghe với em gái mình thì cũng đành phải nhịn xuống, vì ở nơi này đang có rất nhiều con mắt đang nhìn vào bọn họ. Anh đang định đưa tay vỗ nhẹ lưng Izumi để con bé bình tĩnh hơn thì cô đã không kiềm chế được mà hét lên:
- CÁC NGƯỜI THÌ HAY LẮM! "Nhân ái"? Gia tộc nhỏ bé? Một sinh mạng và một thành phố sao? Tôi khinh bỉ các người, lục đại gia tộc! Làm sao mà các người có thể nói như mình cao thượng lắm vậy?
- Hỗn láo! - Người đàn ông ở gia tộc Nakajima quát lên.
Đôi mắt của Izumi ướt đẫm, những giọt nước mắt chảy xuống gò má nhỏ bé đầy uất ức. Akihiko vội vàng ôm lấy người em gái an ủi:
- Được rồi Izumi, được rồi em đừng nói nữa. Mọi chuyện đã qua hết rồi. Bây giờ có nhắc lại thì cũng không thay đổi được gì, chỉ có mình em là chịu đau khổ mà thôi.
Arata bên cạnh cũng vuốt nhẹ đầu Izumi, dường như cũng vì lời nói của cô mà ánh mắt của anh cũng trở nên thâm trầm buồn bã.
Tộc trưởng Sugimoto không vừa lòng với những thứ mình vừa nghe, nhưng thân là người lớn nên không thể trực tiếp chấp nhặt với trẻ con, ông quay sang con gái mình ra lệnh:
- Dù còn trẻ thì xúc phạm danh dự của lục đại gia tộc là việc không thể tha thứ được. Khi trở về, thân là hội trưởng hội học sinh con nhất định phải phạt nữ sinh này.
Sugimoto Yori không đáp lại nhưng cũng chẳng từ chối, vì Takeda Izumi chỉ nói chung chung là lục đại gia tộc, không phải mắng đích danh nên Yori cũng không có cảm giác khó chịu gì, phạt hay không phạt không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
- Tôi sẽ vào bên trong mọi người cứ lập kết giới đi.
Arata nói không nhanh không chậm, cũng chẳng chờ ai đồng ý tự mình đi vào bên trong.
- Tớ đi cùng cậu. - Akihiko cũng không chần chừ đi theo sau.
- Em...
- Em ở lại đi, Izumi. Bên trong rất nguy hiểm, đừng lo bọn anh nhất định sẽ trở về.
Một nụ cười đầy tự tin xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Akihiko, bình thường những lúc Izumi thấy anh cười như vậy với những người phụ nữ thì chỉ muốn đi đến đánh cho một cái, nhưng lúc này nụ cười ấy cô lại cảm thấy rất an tâm. Những người của lục đại gia tộc nhanh chóng cô lập ba dặm xung quanh ngọn núi, sau đó chia ca thay phiên nhau nghỉ ngơi để duy trì nó.
Izumi đi tới chỗ xe hơi cũ kĩ của Akihiko nghỉ ngơi, cô nhìn thấy gia đình đi cùng với tộc trưởng Sugimoto thì cũng khá tò mò. Người đang ông đứng bên cạnh họ có lẽ là người bố, úc đầu cô cứ tưởng ông ta cũng là âm dương sư. Nếu không phải do cách bọn họ xưng hô với nhau thì cô cũng không biết, vì trông ông ta hoàn toàn lành lặn khác biệt hản với người vợ và hai đứa con bị thương của mình.
Miura từ đằng xa cũng đi tới, ánh hoàng hôn hắt lên mái tóc vàng càng làm cho nó trở nên rực rỡ hơn. Con hồ ly nhị vĩ ở bên cạnh ngồi trên vai cậu trông khá mệt mỏi tựa đầu mình vào gò má trên gương mặt kia vật vờ. Miura đỡ nó xuống bế trên tay như em bé, nó liền nhắm mắt ngủ ngay. Miura thấy thức thần mình dễ thương như vậy thì nhếch mép cười vui vẻ. Lúc này mới quay sang nói chuyện với Izumi, lúc này cô đang ngồi dưới đất còn cậu thì đứng.
- Cô đừng có nghĩ chúng tôi cô lập ngọn núi là muốn bỏ mặc Kuroyama. Tôi cũng muốn cậu ấy nhưng tôi phải đặt sự an toàn của thành phố lên trước nhất.
Izumi không quay qua nhìn cậu, cũng không đáp lại lời của Miura, chỉ nhắm mắt tập trung hít thở đều.
- Này bỏ tai nghe ra đi, tôi đang cố nói lịch sự với cô đấy?
Thứ nhận lại được tiếp tục là sự im lặng, Miura mím môi cố nén cơn giận mình xuống:
- Cô có thành kiến gì với lục đại gia tộc hay sao?
Miura chích xác là không nhịn được nữa, cậu vươn tay giựt lấy cái tai nghe đang nghe của Izumi ra, đặt lên một bên tai mình xác nhận:
- Không có nghe nhạc. Cô là khinh thường tôi nên mới không muốn chuyện nói chuyện chứ gì?
Izumi nhăn đôi mày, từ phía dưới nhìn lên khuôn mặt của người con trai bên cạnh nhưng bị ánh sáng hoàng hôn phía sau lưng cậu ta hắt lên chỉ thấy một khoảng đen.
- Cậu nói cái gì?
- Tôi hỏi là cô có thành kiến gì với tôi sao?
Izumi nhanh chóng đứng dậy vươn tay ra muốn lấy lại tai nghe, nhưng bị Miura gây khó dễ, cậu cao hơn Izumi một cái đầu nên dù có nhón gót thì cô cũng không dễ dàng lấy được.
- Đưa đây cho tôi.
- Trả lời câu hỏi của tôi! Tôi không thích bị người khác ghét mà không có nguyên nhân.
- Tôi không có ghét một mình cậu, cậu ghét tất cả những người ở trong lục đại gia tộc. Bây giờ trả lời tai nghe cho tôi!
- Không thích.
Bị xốc tới xốc lui con hồ ly Hara trên tray chàng trai cũng không thể ngủ được mà tỉnh dậy lại, sau đó lại được nhận lệnh cầm một chiếc tai nghe bay lên trên cao. Để xem lần này cô gái kia còn có thể làm gì được. Miura lúc này vẫn không hề biết rằng hành động đó là một trong những lần chơi dại nhất cuộc đời cậu, chỉ thua việc Hara suýt chết ở bên trong lãnh địa của con rết tinh.
Đột nhiên những cành cây bên trong kết giới thi nhau đổ rạp, chỉ trong một cái chớp mắt một con mèo yêu có bộ lông trắng muốt, thân thể vô cùng to lớn đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Nó di chuyển cực nhanh, nếu không có kết giới cản lại thì chắc chắn đã nhảy qua hàng người đang đứng mà đi được vào trong thành phố. Những âm dương sư vừa mới được nghỉ ngơi lại ngay lập tức quay trở lại vị trí, bọn họ ngàn lần không thể để con con yêu quái này thoát khỏi. Nhưng ngoài dự đoán của tất cả, con mèo yêu đó không muốn tấn công mà nhả từ trong miệng ra một người con gái bị thương, tiếp theo đó là những con yêu quái nhỏ bé trông có vẻ vô hại. Âm thanh từ cổ họng nó ồm ồm nhưng vẫn có thể nghe rõ.
- Cứu cô ấy! Nhanh cứu cô ấy!
Mọi người đều hoang mang nhìn nhau, không biết chuyện gì vừa diễn ra. Sao lại có một cô gái mặc đồ vu nữ ở đây, lại còn bị một con yêu quái đưa tới?
- Cứu cô ấy! Nhanh lên! Ta đang nói các người đó, lũ con người kia!
Con mèo yêu mất kiên nhẫn gầm lên với bọn họ, với nó chần chừ một giây là một giây khiến người con gái kia mãi mãi rời khỏi nó.
- Ngài Sugimoto! - Một người bên cạnh xin chỉ thị từ người bên cạnh.
- Không thể mở kết giới! - Hiroshi Sugimoto hô lên.
Izumi nhìn thấy con mèo yêu to lớn bỗng nhiên xuất hiện thì bị gật mình nhưng nhanh sau đó cũng lấy lại được bình tĩnh. Cô không tức giận giành lại tai nghe đang bị Hara cầm ở trên không nữa mà hỏi Miura con mèo yêu đó đang nói gì vậy. Cô chỉ thấy cổ họng của nó chuyển động nhưng lại không thể nào đọc được nó đang nói gì, khẩu hình của con người và yêu thú không giống nhau. Miura tưởng giọng nó khó nghe nên Izumi không nghe rõ nên đáp lại:
- Nó nói muốn chúng ta cứu người phụ nữ kia.
Cả hai vội đi tới lại gần kết giới nhìn người phụ nữ đang bị thương nằm dưới đất, ngực của cô ấy chỉ động nhẹ dường như hơi thở đang dần suy yếu.
- Hãy cứu cô ấy đi!
Izumi nắm chặt lấy tay áo của Miura, nhìn vào cậu.
- Không thể.
- Tại sao chứ? Chị ấy đang ở trước mặt chúng ta cơ mà, không cần phải vào bên trong tìm kiếm nữa, là đang ở trước mặt chúng ta đấy? - Izumi nói lớn, lòng cô lần nữa tràn đầy phẫn nộ.
Miura cũng không biết trả lời Izumi thế nào. Hội trưởng đã ra lệnh không được mở kết giới, con yêu quái mới xuất hiện kia thực sự rất mạnh, bọn họ không biết nó là bạn hay là thù. Không thể vì một người mà mạo hiểm mở kết giới để rồi đánh đổi với tính mạng của hàng ngàn người đang sinh sống trong thành phố.
Shiro những tưởng thấy được con người thì bọn họ sẽ cứu lấy Miya, nhưng nó lại không ngờ chẳng một ai quan tâm tới cô ấy, chỉ một mực tăng cường kết giới dày thêm. Nó tức điên lên đâm đầu vào bức tường chắn kia.
- Ổn định lại vị trí con yêu quái kia điên rồi. Nó muốn dùng cô gái kia để lợi dụng chúng ta mở kết giới. - Người đàn ông trong tộc Nakajima lại lên tiếng.
- Cứu cô ấy, nhanh lên! - Shiro lại gầm lên, giọng nó như muốn khóc nên không ai có thể nghe rõ. - Tại sao các người không cứu cô ấy, cô ấy là con người cơ mà?
Hara trông thấy dáng vẻ cuồng loạn của Shiro thì kinh sợ nhanh chóng bay tới chủ nhân của mình, lúc này Miura cũng đang do dự, cậu vừa muốn mở kết giới, vừa không muốn. Izumi thì không chịu được nữa hét lên.
- Các người còn chờ gì nữa, có người đang chết dần trước mặt các người đấy!
- Không được rồi kết giới đang vỡ...
Còn chưa kịp nói hết ngay câu thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Chỉ trong cú húc đầu thứ ba con mèo trắng đáng sợ kia đã phá được kết giới. Nó tức giận gầm lên một tiếng chói tai, như chút tất cả bực tức ra ngoài. Tất cả mọi người đều ôm đầu gục xuống, có một số âm dương sư ở gần nó không chịu nổi liền ngất lịm.
- Cứu cô ấy nhanh lên!
Shiro lại gào lên, nhưng bên dưới nó chẳng còn một kẻ nào đứng dậy nổi, nó chỉ hận không thể một phát cắn chết chúng. Nhưng Miya vẫn còn đang nguy hiểm nên nó chỉ có thể lại ngoạm lấy cơ thể cô phóng vào thành phố đi tìm bệnh viện của loài người.
Miura bị choáng đầu từ từ đứng lên, những người còn lại cũng vậy, hội trưởng hiệp hội âm dương sư Sugimoto Hiroshi là người có năng lực nhất cũng nhất thời kinh hãi con yêu quái kia. Ấy vậy mà nó không giết ai, có lẽ nó thực sự chỉ muốn cứu người phụ nữ kia. Một số người vội vàng chạy lại chỗ xe hơi lái quay trở lại thành phố. Bọn họ dù sao cũng không thể để con yêu quái mạnh như thế đi vào thành phố. Miura cũng định đi theo những âm dương sư ấy thì phát hiện ra người con gái đang nằm dưới chân mình vẫn đang còn run rẩy trên mặt đất. Cậu định mỉa mai Izumi là đồ nhát gan chỉ biết nói miệng, thì lại nhận ra có điều gì đó không đúng, cô run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là đau đớn. Máu tươi từ hai bên tai cô cứ chảy ra mãi không ngừng.