Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh đèn rực rỡ như ánh sao chiếu rọi trong gian phòng.
Sự chú ý của đám đông bị thu hút.
Vào khoảnh khắc này, tất cả đều đứng ngây như tượng.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tác phẩm phỉ thúy nào không tỳ vết như vậy.
Đển cả Nhạc Sơn Hà cũng cảm thấy bất ngờ. Lúc chọn viên ngọc này, anh ta chỉ mơ hồ cảm thấy bên trong có chất ngọc thượng hạng, nhưng viên ngọc đã nằm ngoài cả dự liệu của anh ta.
Nó tốt hơn bất kỳ viên ngọc nào mà trước đây anh ta từng mở ra.
Nhạc Sơn Hà siết miếng ngọc trong tay, đi tới trước mặt Tần Cao Văn với vẻ đắc ý: “Tần Cao Văn, anh thấy chưa? Đây là ngọc bích mỡ cừu, có lẽ trước đây anh chưa từng thấy đâu nhỉ”.
Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn.
Trong mắt người bình thường, miếng ngọc mỡ cừu này đã là một loại ngọc thượng hạng có giá lên tới mấy chục triệu tệ rồi.
Nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói, nó cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Cái thứ này á?”
Tần Cao Văn lộ vẻ khinh thường: “Tôi thấy thường thôi”.
Rất nhiều cảm thấy nhột.
Bọn họ cảm thấy Tần Cao Văn nuốt không trôi thì nói như vậy.
Chứ nếu anh biết được miệng ngọc bích mỡ cừu này hiếm tới mức nào thì có lẽ đã không nói như vậy.
Đồng thời điều này cũng càng khẳng định Tần Cao Văn chẳng biết gì về ngọc hết.
Dù là người mới vào nghề thì cũng sẽ không ai đi phủ định giá trị của loại ngọc này.
Phùng Thiến Thiến biết rằng lần này Tần Cao Văn xong đời rồi.
Tần Cao Văn thua tiền của đối phương, Phùng Thiến Thiến có thể trợ giúp, thế nhưng đánh phủ đầu Nhạc Sơn Hà trước mặt bao nhiêu người thế này thì dù thế nào cô gái cũng không thể làm gì được. Dù sao cũng có biết bao nhiêu người có thể đứng ra làm chứng.
Nhạc Sơn Hà đắc ý nói: “Anh Tần đừng nói nhiều, giờ tới anh rồi, lấy ra miếng ngọc nào đây?”
Miếng ngọc tốt nhất ở đây đã được Nhạc Sơn Hà chọn ra. Tiếp theo dù Tần Cao Văn có chọn miếng nào thì cũng không thể bằng của anh ta được.
Dù ở phương diện nào thì anh cũng thua là cái chắc.
Nhạc Sơn Hà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Cao Văn sẽ dập đầu xin tha trước mặt tất cả mọi người.
Dám cướp người phụ nữ của Nhạc Sơn Hà thì chỉ có nước chết mà thôi.
Anh ta nhất định sẽ không tha cho Tần Cao Văn.
Phùng Thiên Vũ đứng bên cạnh vội vàng bước tới hòa hoãn: "Cậu Nhạc, cần nương được thì hãy nương, dù sao thì giờ cậu cũng…”
“Tôi nói ông nghe sếp Phùng, chuyện giữa hai chúng tôi ấy mà, người khác đừng nhúng tay vào. Nếu như vừa rồi cậu ta đã cá cược thì phải thực hiện, đột nhiên đòi tháo chạy là cớ làm sao?”
Phùng Thiên Vũ lại tiếp tục nói: “Cậu Nhạc, nhưng đây là nhà của tôi…”
“Không sao đâu”.
Tần Cao Văn cắt ngang lời của Phùng Thiên Vũ.
“Ông yên tâm, tôi có thể thắng được anh ta. Lát nữa ngọc mà tôi tìm được chắc chắn sẽ có giá trị cao hơn của anh ta nhiều”.
Không có ai tin những lời Tần Cao Văn vừa nói.
Vừa rồi Nhạc Sơn Hà đã tìm ra được miệng ngọc có giá trị nhất, số còn lại đều kém cả.
May mắn lắm thì anh cũng chỉ có thể tìm được viên ngọc tương đương với của Nhạc Sơn Hà mà thôi.
Vậy mà còn nói sẽ khiến Nhạc Sơn Hà phải thua trận đấu. Đây chẳng phải kẻ điên thì là gì?
“Anh Tần, đây là những gì anh hứa nhé, tôi không hề ép anh. Lát nữa thua rồi mà không quỳ xuống trước mặt tôi thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân anh đấy”, Nhạc Sơn Hà cười lạnh lùng.
Tần Cao Văn trả lời: “Không thành vấn đề”.
Lúc này có rất nhiều khác muốn nhìn thấy Tần Cao Văn trở thành trò hề. Điều này là chắc chắn, chẳng gì có thể thay đổi mà bọn họ càng muốn để Phùng Thiên Vũ thấy rằng, ông ta đang làm một chuyện hết sức ngốc nghếch.
Vì đã thân mật với loại người như Tần Cao Văn.
Phùng Thiến Thiến tự trách mình khi để sự việc tới bước không thể cứu vãn. Tất cả đều là do cô ấy không tốt, tại sao khi đó lại bịa đặt rằng Tần Cao Văn là bạn trai của mình chứ?
Giờ thì đối phương cũng bị kéo xuống bùn luôn rồi.
“Xin lỗi, anh Tần yên tâm, tới khi đó tôi nhất định sẽ nghĩ cách”.
Từ đầu tới cuối, Tần Cao Văn đều không hề trách Phùng Thiến Thiến. Anh chỉ cười: “Không có gì”.
Biểu cảm thân mật giữa hai người khiến cho Nhạc Sơn Hà càng điên máu. Dựa vào cái gì mà Phùng Thiến Thiến tỏ ra thân thiết với Tần Cao Văn như vậy
Còn anh ta thì cô không chịu nhìn dù chỉ một cái?
Anh ta cảm thấy không phục.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: "Tôi nhất định sẽ tìm ra được miếng ngọc có giá trị hơn viên của anh ta”.
“Tôi đợi”.
Suy nghĩ của Phùng Thiên Vũ cũng giống như của con gái. Lần này chắc chắn Tần Cao Văn sẽ thua, dù là ai tới thì cũng chẳng thể thay đổi được kết cục này.
Ngay sau đó, Tần Cao Văn nhìn thấy một phiến đá ở trước cửa ra vào.
Phiến đã đặt ở trước cửa nhà họ Phùng đã sáu, bảy năm, từ khi mua tòa biệt thự này thì nó đã nằm ở đó rồi.
Phùng Thiên Vũ luôn coi phiến đá đó là vật trang trí.
Phiến đá to cỡ cái bàn, bên trên còn đặt một vài châu cây.
Tần Cao Văn chỉ vào phiến đá và nói: “Tôi chọn nó”.
Đám đông nhìn theo hướng tay chỉ của Tần Cao Văn và lập tức sững người.
Đến cả Phùng Thiến Thiến cũng phải há mồm trợn mắt.
Não của Tần Cao Văn bị kẹp cửa rồi sao?
Mà lại đi chọn phiến đá đó...
Nhạc Sơn Hà không khỏi bật cười. Tần Cao Văn đúng là bệnh nặng lắm rồi nên mới có hành động ngốc nghếch như vậy.
Phiến đá đó dù có nhìn kiểu gì cũng không hề giống là sẽ có thể lấy ra được ngọc.
Chắc chắn là do anh đã hết đường nên mới có hành động điên rồ như vậy.
Phùng Thiên Vũ vội vàng bước tới khuyên bảo: “Anh Tần, anh chọn miếng khác đi. Phiến đã đó không lấy ra được ngọc gì đâu”.
“Tôi nói này anh Tần, giờ càng lúc tôi càng nghi ngờ, rốt cuộc anh có biết giám định ngọc hay không vậy? Phiến đã đó dù nhìn thế nào cũng ra một phiến đá bình thường. Muốn lấy ra được ngọc từ trong nó thì đúng là điên rồ”
Dù người khác có nói như thế nào thì Tần Cao Văn vẫn kiên định với lựa chọn của mình.
Tiêu chuẩn phán đoán ngọc của anh khác với người thường. Chỉ cần nhìn là nhận ra ngay từ vẻ bề ngoài kia của phiến đá có thể hàm chứa bảo bối như thế nào ở bên trong.
Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi chọn phiến đá đó”.
Tiếp theo Tần Cao Văn đi tới trước phiến đá dưới ánh mắt như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác của đám đông.
Anh thể hiện sức mạnh kinh người, chỉ dùng một tay mà đã có thể nhấc được phiến đá nặng hàng trăm cân đưa lên bàn.
Rầm.
Chiếc bàn vỡ vụn.
Tần Cao Văn nhìn phiến đá và nói: “Gọi thợ cắt ngọc tới, giúp tôi cắt phiến đá ra”.
Một lúc sau một thợ cắt ngọc đã bước tới. Tay cầm một con dao to, nhìn phiến đá đặt trên bàn và lắc đầu.
“Không được!”
Thầy cắt ngọc từ chối: “Tôi không thể cắt được”.
“Tại sao?”
Lời nói của đối phương khiến Tần Cao Văn có phần tò mò.
Thợ cặt ngọc nhổ nước bọt: “Không phải là gã này đang đùa chúng ta đấy chứ? Đây rõ ràng là một phiến đá bình thường, làm sao có thể lấy được ngọc bên trong? Tôi không muốn lãng phí thời gian".