Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nước mưa lạnh lẽo hắt lên người khiến người lái xe cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.
Anh ta dùng tay ôm đầu, ngồi xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy.
Một mặt là vì lạnh, nhưng nhiều hơn là vì sợ hãi.
“Mấy người đưa số hàng hóa này đi đi”.
Vừa nghe thấy vậy, người lái xe lập tức trở nên kích động.
Anh ta không quan tâm được gì nhiều nữa, lập tức đứng dậy: “Không được, các người không được cướp lô hàng này đi”.
Lô hàng này vô cùng quan trọng với công ty của Vương Thuyền Quyên.
Công ty vừa mới được thành lập, mỗi một đơn hàng cần phải hoàn thành một cách nghiêm túc.
Nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng chí mạng cho sự phát triển sau này.
Một khi bọn họ lấy lô hàng này đi, đồng nghĩa sẽ không thể hoàn thành đúng hẹn hợp đồng tiếp theo.
E rằng công ty bọn họ sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn.
Pằng!
Một viên đạn xuyên qua chân của người lái xe, máu chảy đầm đìa, cả người anh ta ngã xuống đất.
“Mấy người đi mau!”.
Mấy người nọ lên xe, chở hàng hóa trên xe đi.
Người lái xe chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trong màn đêm tăm tối.
Không biết anh ta lấy đâu ra can đảm, siết chặt nắm đấm, chửi mắng: “Hôm nay ông đây liều mạng với mày”.
“Muốn chết!”.
Người đàn ông áo đen nhắm vào đầu anh ta bóp cò.
Cho dù trời mưa tầm tã át tiếng súng đi nhiều, nhưng tiếng động vẫn vang lên vô cùng rõ ràng.
Rầm!
Cơ thể anh ta ngã xuống trong mưa.
Người lái xe đã chết.
Tối hôm qua, Vương Thuyền Quyên ngủ không ngon, cứ luôn gặp ác mộng.
Hơn nữa, ác mộng đó vô cùng rõ ràng, giống như xảy ra ngoài đời thật.
Vương Thuyền Quyên rời giường rửa mặt, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho con gái, đưa con gái đến trường rồi đi làm.
Hôm nay đối với Vương Thuyền Quyên mà nói là một ngày rất quan trọng.
Công ty mà bọn họ thành lập sắp hoàn thành bàn giao đơn hàng đầu tiên.
Để hoàn thành đơn hàng này, thời gian qua Vương Thuyền Quyên đã vô cùng vất vả, mỗi ngày trung bình chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, rất nhiều chỗ cô đều tự tay xử lý, chỉ sợ xảy ra sai sót.
Cuối cùng, những ngày như vậy cũng sắp kết thúc.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vương Thuyền Quyên vội vàng bắt máy, bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Chủ tịch Vương phải không?”.
Vương Thuyền Quyên cười đáp: “Phải, chủ tịch Bành, ông có thể đến đây kiểm hàng rồi.
Một giờ chiều nay, có lẽ lô hàng đó sẽ được giao tới như bình thường”.
“Không thành vấn đề”.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chủ tịch Bành đã đến công ty của Vương Thuyền Quyên.
Vương Thuyền Quyên tiến lên phía trước, nói: “Chủ tịch Bành, thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận nên không đích thân đi đón ông được”.
Chủ tịch Bành cười đáp: “Không sao, tôi có thể hiểu được chủ tịch Vương.
Bây giờ công ty của các cô mới vừa thành lập, chắc chắn có rất nhiều việc cần cô tự mình giải quyết, chuyện này rất bình thường”.
Tên đầy đủ của chủ tịch Bành là Bành Khải, một người đã hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ, còn nửa tiếng nữa là đến thời gian giao hàng như đã hẹn.
Vương Thuyền Quyên hơi sốt ruột, bình thường đáng lẽ giờ này người lái xe đã về từ lâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?
Vương Thuyền Quyên gọi điện thoại cho anh ta, bên kia lại ở trạng thái tắt máy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chớp mắt thời gian giao hàng đã đến.
Chủ tịch Bành buông tờ báo trong tay xuống, nâng gọng kính lên, nói: “Chủ tịch Vương, bây giờ đã một giờ hơn rồi, lô hàng hóa của cô đâu?”.
Vương Thuyền Quyên cũng vô cùng sốt ruột, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, nói: “Chủ tịch Bành cứ yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông”.
Mặc dù ngoài mặt chủ tịch Bành không nói gì, nhưng trong lòng đã có chút không vui.
“Vậy tôi đợi thêm nửa tiếng nữa”.
Lại nửa tiếng trôi qua, hàng hóa vẫn chưa đến.
Chủ tịch Bành buông tờ báo xuống, đứng lên nói: “Cô Vương, thật sự xin lỗi, chuyện này khiến sự hợp tác giữa chúng ta có chút không thoải mái, cô đã vượt quá thời gian giao hàng đã hẹn hơn một tiếng đồng hồ rồi”.
Tình huống giao dịch đặt hàng như thế này chỉ có sớm hơn vài giờ hoặc thậm chí là vài ngày, chậm trễ như vậy vẫn là lần đầu chủ tịch Bành gặp phải.
“Chuyện… Chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi”, Vương Thuyền Quyên tiếp tục giải thích.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Sau khi kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói của thư ký Tiểu Vương.
Từ khi Vương Thuyền Quyên thành lập công ty, Tiểu Vương cũng đi theo cô, hai người cùng nhau cố gắng lập nghiệp.
Tiểu Vương ở đầu bên kia rõ ràng rất sốt ruột.
“Không hay rồi, chị Thuyền Quyên!”.
Mặc dù cô ấy còn chưa nói gì, Vương Thuyền Quyên đã biết có chuyện không ổn, có lẽ lô hàng hóa này đã xảy ra vấn đề.
Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nói: “Tiểu Vương, em đừng lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Lô hàng hóa trong công ty chúng ta bị người khác cướp mất rồi”.
Ầm!
Vương Thuyền Quyên lập tức có cảm giác như bên tai mình nổ vang, cơ thể như không đứng vững được nữa.
Giá trị của lô hàng hóa đó đã là mấy chục triệu tệ, không thể giao hàng đúng giờ đồng nghĩa không thể thực hiện nghĩa vụ trên hợp đồng, đến lúc đó lại phải trả số tiền bồi thường là mấy chục triệu tệ.
Cú sốc lần này đủ khiến công ty của Vương Thuyền Quyên tổn thất lên đến trăm triệu tệ.
Phải… phải làm sao?
Sắc mặt chủ tịch Bành trở nên u ám: “Cô Vương, rốt cuộc là sao? Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Tôi đã hẹn trước với khách hàng phía bên kia, kết quả bây giờ hàng hóa của cô vẫn chưa đến”.
“Xin lỗi chủ tịch Bành, có lẽ tôi không hoàn thành hợp đồng được rồi”, Vương Thuyền Quyên tỏ ra vô cùng áy náy.
Chủ tịch Bành vỗ bàn đứng dậy, quát: “Vương Thuyền Quyên, rốt cuộc cô có ý gì? Cô có biết đơn hàng lần này quan trọng thế nào với tôi không? Nó có lợi nhuận mấy trăm triệu đấy!”.
“Có người cướp mất lô hàng của chúng tôi, cho nên bây giờ không thể giao hàng, xin lỗi chủ tịch Bành”.
Chủ tịch Bành tức giận đến mức cả người phát run: “Đừng nói xin lỗi với tôi, dù sao trên hợp đồng cũng đã viết rõ ràng, nếu không thể giao hàng đúng hạn thì phải đền hợp đồng”.
Rầm!
Chủ tịch Bành đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.
Reng reng!
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này, người gọi đến là Trương Thiên Khoát.
“Cô Vương, thế nào? Món quà tôi chuẩn bị cho cô rất có tâm phải không?”.
Lúc này Vương Thuyền Quyên mới hiểu ra.
“Mọi chuyện là anh làm sao?”.
Anh ta gật đầu đáp: “Cô Vương quả nhiên là người thông minh, không sai, chuyện này là tôi làm.
Cô Vương có ý kiến gì sao?”.
Vương Thuyền Quyên mắng: “Vì sao anh lại làm vậy?”.
Anh ta trả lời bằng giọng ung dung: “Không vì sao cả, chỉ đơn thuần là có chút bất mãn với cô mà thôi”.
“Trả lô hàng đó lại cho tôi”.
Trương Thiên Khoát cười nhạt đáp: “Cô Vương, có phải cô kích động quá nên đầu óc hồ đồ rồi không? Vất vả lắm tôi mới lấy được số hàng hóa đó, sao có thể trả không cho cô được?”.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới trả nó cho tôi?”..