Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tên chột nghe thấy vậy thì bị dọa sợ hết hồn.
Giờ hắn không muốn chết.
Hắn vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý yêu cầu. Hôm nay chúng tôi sẽ làm luôn”.
“Tôi biết là anh chê tiền ít. Hai tệ không phù hợp với nhiệm vụ hiện tại của mọi người, tôi cảm thấy làm như vậy không hợp tình hợp lý cho lắm”.
Phát hiện ra được như vậy là tốt rồi!
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Tăng thêm năm hào nhé”.
“Không…không thành vấn dề!”
Chẳng lẽ tên chột lại dám nói gì khác sao?
Chỉ cần hắn dám nói thì chết chắc.
Đúng là tiền rất quan trọng đối với tên chột nhưng tính mạng mới là thứ xếp hàng đầu.
Nếu cái gì cũng muốn, vừa muốn tiền lại vừa muốn có tính mạng thì có khác gì được voi đòi hai bà trưng.
…
Tại nhà họ Trương.
Trương Thiên Khoát muốn ăn mừng lắm rồi.
Anh ta gọi Vương Chấn Hoa đến
“Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến anh vui mừng thế?”
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý, còn đang ngâm nga hát của Trương Thiên Khoát thì Vương Chấn Hoa cảm thấy hết sức tò mò.
Trương Thiên Khoát rót cho Vương Chấn Hoa một ly rượu rồi ngồi đối diện anh ta.
“Chắc chắn là tin tốt, hơn nữa còn là tin cực tốt”.
Vương Chấn Hoa lập tức bị chú ý. Anh ta khẽ lắc ly rượu trong tay.
“Là tin tốt gì vậy?”
Trương Thiên Khoát đáp lời: “Tôi nói anh nghe, Tần Cao Văn chết rồi”.
“Cái, cái gì?”
Vương Chấn Hoa nhìn bộ dạng của Trương Thiên Khoát thì cảm thấy không dám tin. Anh ta lập tức giật mình.
Nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Trương Thiên Khoát càng thêm đắc ý. Đấy chính là hiệu quả mà anh ta muốn nhìn thấy.
Anh ta vội vàng sà xuống bên cạnh Vương Chấn Hoa: “Thế nào,có phải cảm thấy là vui mừng bất ngờ không?”
“Người tôi cử đi đã tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn và xe của hắn bị nổ nát bét bởi thuốc nổ mà chúng tôi gài sẵn, giờ đến xương cũng chẳng còn nữa rồi”.
“Nghĩ lại thì thấy hắn cũng đáng thương thật”.
“Đối đầu với ai thì không đối đầu, lại cứ thích gây sự với cậu Trương cơ?”
“Vậy có phải là chán sống rồi hay không?”
Vương Chấn Hoa không nói gì.
Theo lý mà nói, lúc này anh ta phải cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nhưng không biết tại sao mà anh ta luôn có dự cảm chẳng lành.
Bởi vì chuyện này thuận lợi quá.
Thuận lợi tới mức vượt cả tưởng tượng của anh ta.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy à?”
Thấy đối phương không vui mừng như những gì mình nói, Trương Thiên Khoát cảm thấy không vui.
Một lúc sau Vương Chấn Hoa mới lên tiếng: “Lẽ nào anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Trương Thiên Khoát không hề bận tâm tới lời nói của Vương Chấn Hoa. Giờ anh ta chỉ quan tâm tới kết quả.
Đó là Tần Cao Văn đã bị anh ta giết chết rồi.
Đây là sự thực không thể thay đổi. Có gì mà kỳ lạ chứ?
“Nếu như anh không tin thì tôi sẽ cho anh xem video”.
Trương Thiên Khoát lấy video mà tên chột gửi cho mình đưa cho Vương Chấn Hoa xem.
Vương Chấn Hoa xem video, càng xem càng đanh mặt.
Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Vương Chấn Hoa nói tiếp: “Hi vọng mọi chuyện như anh nói!”
“Cậu chủ!”
Bảo mẫu chạy tới.
Trương Thiên Khoát cảm thấy không hài lòng. Anh ta không muốn bị làm phiền khi đang tiếp khách.
Anh ta gầm lên với người bảo mẫu: “Có chuyện gì, không phải trước đó đã nói là không có chuyện gì thì không được tự ý vào phòng sao”.
“Bên ngoài có người muốn gặp cậu”.
Người bảo mẫu lên tiếng.
Trương Thiên Khoát xua tay: “Nói bọn họ cút. Ông đây không tiếp”.
“Anh ta nói tên mình là Tần Cao Văn”.
Trương Thiên Khoát giật bắn người.
“Cái gì? Tên là Tần Cao Văn!”
Ha ha ha!
Trương Thiên Khoát bật cười. Giống như anh ta vừa nghe chuyện cười vậy.
“Bảo hắn mau tới đây quỳ xuống trước mặt ông. Nếu không lát nữa tôi sẽ cho người lột da bóc gân đấy”.
Trương Thiên Khoát thấy việc giết Tần Cao Văn là điều đã định sẵn, không còn gì phải nghi ngờ.
Câu nói vừa rồi của anh ta không chỉ để cho bảo mẫu nghe thấy mà còn cảnh cáo cả Vương Chấn Hoa đừng có nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.
“Dạ!”
Nói xong, bảo mẫu bèn lui ra.
Vương Chấn Hoa đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Thiên Khoát. Đối phương đã kiên định với suy nghĩ của mình thì anh ta cũng không có ý định xen ngang.
Hai người nói chuyện vẫn khá vui vẻ.
Rầm!
Đúng lúc này có âm thanh nặng nề từ ngoài vọng vào. Cảnh cử bị đá bung. Bụi bay mịt mù.
Trương Thiên Khoát giật bắn người, lập tức đứng bật dậy.
“Thằng khốn nào dám làm hỏng chuyện tốt của ông thế? Chán sống rồi à!”
Khi Trương Thiên Khoát đứng lên thì đã phải khựng người.
Anh ta đơ toàn tập.
Trương Thiên Khoát dụi mắt, rồi lại dụi mắt vì cứ tưởng mình bị ảo giác.
Người đứng trước mặt họ đúng là Tần Cao Văn.
Điều này…là phản khoa học á!
Tại sao Tần Cao Văn vẫn còn sống?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Chấn Hoa dù cũng cảm thấy bất ngờ nhưng không phản ứng mãnh liệt như Trương Thiên Khoát.
Bởi anh ta sớm đã có dự cảm là Tần Cao Văn sẽ không dễ dàng bị xử lý như vậy.
Sau chuyện này chắc chắn cất giấu bí mật mà người khác không biết.
Quả nhiên giống như những gì anh ta suy đoán.
“Rốt…rốt cuộc anh là người hay ma vậy?”
Trương Thiên Khoát chỉ vào Tần Cao Văn và gầm lên.
Tần Cao Văn trông vô cùng thản nhiên. Anh đi tới bên chiếc bàn, nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm và nói:
“Rượu này cũng không tệ nhỉ”.
Trương Thiên Khoát lùi về sau và lại gào lên: “Ông đang hỏi, mày là người hay ma, tại sao mày không trả lời, điếc à?”
“Tôi nói rồi, tôi là Tần Cao Văn”.
Trương Thiên Khoát không thể nào chấp nhận được sự thực tàn khốc này. Tần Cao Văn đã chết rồi mới phải.
Kẻ này chắc chắn là giả.
“Bớt nói nhảm trước mặt ông lại. Tôi nói cho anh biết Tần Cao Văn, anh chết từ lâu rồi. Giờ chỉ còn là đống bầy nhầy thôi”.
Tần Cao Văn ngồi xuống ghế: “Vừa rồi những gì anh nhìn thấy đó là xe của tôi bị nổ tung. Xin hỏi anh có nhìn thấy chính tôi bị nổ chết không?”
Ầm!
Câu nói này chẳng khác gì gáo nước lạnh đổ thẳng vào người Trương Thiên Khoát.
Anh ta bỗng cảm thấy chân tay lạnh ngắt.
Sao anh ta có thể bỏ qua điều đó chứ?
Đúng là anh ta chỉ nhìn thấy chiếc xe bị nhấn chìm trong biển lửa chứ không hề nhìn thấy Tần Cao Văn ngồi ở bên trong.
“Tôi sớm đã biết các người sẽ mai phục”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi tới đó đã dừng xe lại bởi vì tôi biết cách tốt nhất để các người giết tôi là gài thuốc nổ ở khu vực gần đó”.
“Thuộc hạ của anh chẳng có ai là cao thủ, bọn họ nào dám đấu trực diện với tôi”.
“Nghĩ ra được điều đó thì tôi càng cần phải giữ khoảng cách với kho hàng thôi”
“Rồi tôi phân tích tiếp”.