Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
  3. Chương 160: Đau khổ tận cùng
Trước /462 Sau

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 160: Đau khổ tận cùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Vậy… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Tần Cao Văn nói: “Anh tiêu diệt Thanh Long Môn rồi”.

Trên mặt anh chỉ có biểu cảm thờ ơ, giống như tiêu diệt Thanh Long Môn đối với anh mà nói chỉ là một cái nhấc tay, một việc vô cùng đơn giản.

Vương Thuyền Quyên há hốc miệng, ánh mắt dừng trên người Tần Cao Văn, qua một lúc lâu vẫn không phản ứng lại.

Lời mà anh vừa nói không ngừng vang vọng bên tai cô.

Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn trông thật không chân thực. Một mình lại tiêu diệt được cả Thanh Long Môn, thực lực như vậy có thể gọi là đáng sợ.

“Sao… sao anh có thể làm được?”, Vương Thuyền Quyên lắp bắp hỏi.

Cô khá hiểu tính cách của Tần Cao Văn, anh chắc chắn sẽ không nói dối, có lẽ lời anh vừa nói là sự thật.

Tần Cao Văn thản nhiên đáp: “Giống như bình thường, người của Thanh Long Môn thật sự quá yếu”.

Khóe miệng Vương Thuyền Quyên hơi giật giật. E rằng cũng chỉ có Tần Cao Văn mới dám nói ra lời như vậy.

Kim Vũ Phi chìm đắm trong giấc mơ tuyệt đẹp về cuộc sống tương lai.

Vốn dĩ anh ta còn cho rằng mình phải đợi vài ngày nữa, Tần Cao Văn mới bị ba đại cao thủ giết chết. Chỉ có đến lúc đó anh ta mới có thể được ở cùng Vương Thuyền Quyên như mong ước. Bây giờ xem ra, nỗi lo của anh ta bằng thừa.

Có lẽ Tần Cao Văn đã bị người của Thanh Long Môn băm vằm thành trăm nghìn mảnh.

“Chồng, không hay rồi!”.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. Kim Vũ Phi ngẩng đầu nhìn lên, Mã Linh Nhi luống cuống chạy tới, gương mặt xinh đẹp vô cùng hoảng loạn.

“Em làm gì vậy?”, Kim Vũ Phi nhíu mày, có chút bất mãn mắng.

Cô ta vội vàng trả lời: “Vừa rồi em nghe được một tin, người của Thanh Long Môn bị Tần Cao Văn tiêu diệt rồi”.

“Cái… cái gì?”, anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, đứng ngây ra như tượng gỗ, nắm đấm siết chặt, cơ thể hơi run lên.

Lời Mã Linh Nhi nói không ngừng vang vọng bên tai anh ta, khiến anh ta bị sốc.

Tần Cao Văn chưa chết, rốt cuộc anh ta làm thế nào vậy? Bao nhiêu cao thủ của Thanh Long Môn cũng không phải đối thủ của anh ta?

Xem ra đúng là mình đã đánh giá thấp anh ta rồi.

Một hồi lâu sau, Kim Vũ Phi mới phản ứng lại, anh ta thở dài, vẻ mặt ủ rũ: “Xem ra chỉ đành đợi ba cao thủ kia ra tay”.

“Con có ở trong đó không?”.

Tối đến, Vương Chấn Hoa đang định đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng bố vang lên từ bên ngoài cửa.

Anh ta mở cửa phòng ra, hỏi: “Bố đến tìm con có chuyện gì sao?”.

Bố Vương Chấn Hoa nói: “Bố đến bàn với con chuyện đối phó Tần Cao Văn”.

Lại là chuyện liên quan đến Tần Cao Văn.

Vương Chấn Hoa có chút không vui, nói: “Muộn như vậy rồi, chẳng lẽ không thể để mai nói sao ạ?”.

Ban đầu Vương Chấn Hoa không coi trọng Tần Cao Văn, cho rằng anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, dùng đầu ngón tay là có thể dễ dàng nghiền nát. Nhưng theo thời gian trôi qua, Vương Chấn Hoa dần phát hiện ra bản lĩnh của Tần Cao Văn khá đáng sợ.

Dù có đối mặt với cao thủ như thế nào, anh luôn có thể ung dung, bình thản đối phó, hơn nữa còn đánh bại kẻ đó.

Bây giờ, nhà họ Vương bọn họ muốn giải quyết Tần Cao Văn e là không dễ như vậy.

Bố Vương Chấn Hoa nói: “Con nghĩ ba cao thủ kia có thể giải quyết được Tần Cao Văn không?”.

Vương Chấn Hoa đáp một cách chắc chắn: “Con biết hắn rất lợi hại, không có mấy ai có thể đánh bại hắn, nhưng…”.

Nói đến đây, Vương Chấn Hoa lại đổi giọng: “Hắn có mạnh thế nào cũng chỉ có một mình, ba cao thủ lại có đến ba người”.

“Dưới tình huống lấy ít địch nhiều, con không tin Tần Cao Văn có thể sống sót”.

Nếu không trải qua chuyện hôm nay, bố của Vương Chấn Hoa chắc chắn cũng có suy nghĩ giống như con trai. Nhưng bây giờ ông ta quả thật không có dũng khí khinh địch.

Tần Cao Văn chính là như vậy, một mình luôn có thể tạo ra kỳ tích trong lúc quan trọng.

Trước kia, người của Thanh Long Môn quyết định ra tay với Tần Cao Văn, cách nghĩ của bọn họ không phải cũng giống vậy sao? Kết quả cuối cùng thế nào không nói cũng hiểu.

Bây giờ ông ta không muốn mạo hiểm.

Bố Vương Chấn Hoa nói: “Lần này chúng ta phải nghĩ ra cách cẩn thận hơn để đối phó cậu ta, nhất định phải đạt được hiệu quả không có sai sót nào”.

Bây giờ ông ta càng lúc càng dè chừng Tần Cao Văn.

Bố của Vương Chấn Hoa dần hiểu ra, Tần Cao Văn không phải vô dụng giống như tưởng tượng của bọn họ, thực lực của cậu ta vô cùng mạnh mẽ, muốn tiêu diệt cậu ta chắc chắn phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn.

“Bố, vậy bố định làm thế nào?”.

Vương Chấn Hoa không kiêu ngạo tự phụ như Trương Thiên Khoát. Ở trước mặt bố, anh ta luôn giữ thái độ khiêm tốn, có câu rất đúng, không nghe lời người lớn sẽ chịu thiệt trước mắt.

Bố Vương Chấn Hoa nói: “Bây giờ Tần Cao Văn có một người mới tên là Tiểu Điệp”.

“Tiểu Điệp sao?”.

“Nếu bố đoán không lầm, cô gái đó hẳn là rất thích Tần Cao Văn, nhưng trong lòng Tần Cao Văn chỉ có một mình Vương Thuyền Quyên. Chỉ cần con nắm chắc cơ hội này thì nhất định có thể khiến quan hệ giữa hai người họ rạn nứt”.

Đương nhiên Vương Chấn Hoa hiểu lời bố nói có ý gì.

“Ý bố là mua chuộc cô ta?”.

Ông già lắc đầu, phủ định suy nghĩ của con trai. Đó không phải là cách nghĩ của ông ta, mua chuộc cô gái đó thì hơi ngu xuẩn.

“Tiếp theo con hãy làm thế này”.

Vương Chấn Hoa lập tức bừng tỉnh: “Con biết rồi thưa bố!”.

Nếu thật sự làm theo lời bố nói, anh ta chắc chắn Tần Cao Văn sẽ không tránh khỏi kết cục bị hủy diệt. Làm vậy sẽ có thể ngăn chặn mọi khả năng Tần Cao Văn chuyển bại thành thắng, không ai có thể thay đổi cái kết tử vong của Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn chết chắc rồi!

Ánh trăng mông lung, sao trời dịu dàng.

Tiểu Điệp ngồi một mình trên sân thượng, bên cạnh là một ly Coca.

“Chị Tiểu Điệp xuống ăn cơm thôi!”, Đóa Đóa đi lên sân thượng, nói với Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp lắc đầu đáp: “Không cần đâu, Đóa Đóa, mọi người ăn cơm trước đi, chị không đói”.

“Nhưng không ăn cơm thì tối đến chắc chắn chị sẽ đói đấy. Chị vẫn nên xuống dưới ăn cơm đi, cả nhà đều đang đợi chị”, Đóa Đóa nói với vẻ ngây thơ.

Trên mặt Tiểu Điệp nở nụ cười ngọt ngào: “Đóa Đóa ngoan, chị không ăn đâu”.

Thấy thái độ của cô ấy kiên định như vậy, Đóa Đóa gật đầu đáp: “Vậy em xuống trước đây, chị Tiểu Điệp”.

“Ừ”, Tiểu Điệp gật đầu.

Tiểu Điệp đang cố gắng giảm bớt thời gian ở cùng với nhà Tần Cao Văn.

Từ mấy năm trước, Tiểu Điệp đã thích Tần Cao Văn, anh đã để lại ấn tượng sâu sắc ở trong lòng cô ấy từ lâu.

Tiểu Điệp ở độ tuổi mới biết yêu, theo cách nhìn của cô ấy, Tần Cao Văn chính là đối tượng có thể gọi là hoàn hảo, ở các phương diện đều không thể bắt bẻ được điều gì. Mặt mũi tuấn tú, thân thể cường tráng, hơn nữa còn có tài hoa.

Những ưu điểm này tùy tiện chọn ra một cái đều có sức sát thương đối với thiếu nữ ngây thơ vô tri, mà Tần Cao Văn lại sở hữu tất cả. Tiểu Điệp thích anh cũng là điều bình thường.

Cứ ngỡ một ngày nào đó mình có thể ở bên cạnh Tần Cao Văn, nào ngờ lúc gặp lại anh, anh đã là người có gia đình. Đôi khi Tiểu Điệp cũng sinh lòng đố kị với Vương Thuyền Quyên.

Quảng cáo
Trước /462 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Độc Chiếm Ánh Trăng

Copyright © 2022 - MTruyện.net