Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy đối phương do dự, Trương Thiên Khoát cũng không vội.
Anh ta yên lặng chờ đợi.
Dục tốc thì bất đạt, nếu cứ ép đối phương quá sẽ khiến cô gái trở nên vô cùng cảnh giác. Tới khi đó sẽ gây bất lợi cho kế hoạch.
Trương Thiên Khoát nói: “Tôi rất hiểu tâm trạng của cô lúc này”.
Nói tới đây Trương Thiên Khoát lại thở dài.
“Thực ra nếu có thể lựa chọn thì sao tôi lại phải làm hại Vương Thuyền Quyên chứ. Trong mắt tôi cô ấy là một cô gái hoàn hảo, chẳng thể nào chê được điều gì”.
“Lúc trước, để có thể ở cạnh Vương Thuyền Quyên, tôi đã phải trả giá rất nhiều, nhưng tôi không thể vì người mình thích mà để mặc cô ấy làm gì thì làm được”.
Trương Thiên Khoát không hề khuyên nhủ Tiểu Điệp mà chỉ giãy bày tâm tư của mình.
Cách làm này có hiệu quả hơn nhiều so với việc đưa ra yêu cầu cho cô gái.
Tiểu Điệp nhấp một ngụm cafe mới, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Được, tôi đồng ý yêu cầu của anh”.
Trương Thiên Khoát thở phào.
Chỉ cần có câu nói này của Tiểu Điệp thì mọi vấn đề coi như được giải quyết.
Anh ta đảm bảo rằng Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Trương Thiên Khoát nói với Tiểu Điệp: “Vậy nhờ cả vào Tiểu Điệp nhé”.
Tiểu Điệp lắc đầu: “Có thể giúp anh Tần là niềm hạnh phúc trong cuộc đời này của tôi”.
Không biết tại sao khi sắp ra tay với Vương Thuyên Quyên mà Tiểu Điệp ngoài sự sợ hãi ra còn cảm thấy hào hứng.
Có lẽ là do Tiểu Điệp đã nảy sinh lòng đố kỵ với Vương Thuyền Quyên từ lâu, chỉ là không thể hiện ra cảm xúc của mình mà thôi.
Giờ có được lý do thì cuối cùng cô gái cũng có thể đường đường chính chính ra tay với Vương Thuyền Quyên rồi.
Trương Thiên Khoát đứng lên: “Cô Tiểu Điệp, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”.
“Ok anh!”
Đợi khi Trương Thiên Khoát rời đi, Tiểu Điệp vẫn còn nán lại quán cafe tới một, hai tiếng để suy nghĩ cụ thể, tỉ mỉ kế hoạch tiếp theo cần làm.
Nhất định phải đạt được hiệu quả và không được phép xảy ra sai sót.
Nếu không thì sẽ công cốc.
Tiểu Điệp siết chặt nắm đấm, thầm chửi rủa: “Vương Thuyền Quyên, lần này đừng có trách tôi”.
Tần Cao Văn không hề hay biết những điều xảy ra với Tiểu Điệp.
Vẫn còn ba ngày nữa.
…
Tại nước ngoài.
Tào Vân rời khỏi Hoa Hạ là vì ông ta sợ mình không kiềm chế được việc phải giết chết Tần Cao Văn ngay tức khắc.
Ông ta là một người làm gì cũng nhanh như điện xẹt và vô cùng quyết đoán.
Chuyện một khi đã quyết thì ông ta không bao giờ do dự.
Ông ta đã cố gắng tỏ ra kiên nhẫn và kìm chế kích động. Thế nhưng vẫn chưa đủ.
Vậy thì cách tốt nhất chính là mắt không thấy thì tim không đau. Ông ta chọn lựa rời khỏi Hoa Hạ.
Lúc này, ông ta đang nằm trên bãi biển phơi nắng.
Ánh mắt trời ấm ám từ từ rót mật xuống, phủ khắp lên cơ thể kiện tráng của Tào Vân. Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ.
“Anh Tào, khi nào thì anh mua biệt thự cho em?”
Người phụ nữ đưa tay ra vuốt ve ngực Tào Vân.
Tào Vân cảm thấy mất kiên nhẫn: “Sao em nói nhiều thế, không phải trước đó đã nói với em rồi sao. Tháng sau mua cho em”.
Cô gái bĩu môi.
Không phải lúc này Tào Vân không có tiền, tài khoản ngân hàng của ông ta lúc nào cũng có ít nhất mấy tỉ tệ, thế mà ông ta lại chẳng thèm bỏ ra vài đồng, dù đổi là bất kỳ người phụ nữ nào thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Từ năm ngoái Tào Vân cứ luôn nói là tháng sau.
Giờ đã đợi hơn một năm rồi mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì là ông ta sẽ mua biệt thự cho cô gái cả.
Tào Vân đang lừa gạt cô ta.
“Anh Tào, anh đừng có hứa xuông nữa, như vậy em sẽ đau lòng lắm.
Tào Vân chửa rửa: “Cô mới quen tôi có một, hai ngày đấy à? Có điều gì trước đây tôi nói mà không thực hiện không?”
“Ông nói cho mà biết, nếu sau này còn dám càm ràm trước mặt tôi thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
“Mau ngậm miệng lại”.
Tào Vân chửi rủa khiến cô gái cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô gái lẳng lặng cúi đầu, không nói gì nữa.
“Em biết rồi”.
Đúng lúc này, điện thoại của Tào Vân đổ chuông. Ông ta lấy lên xem, là số điện thoại của em trai mình.
Em trai của Tào Vân tên là Tào Sơn.
“Có việc gì không?”, Tào Vân hỏi thẳng.
Tào Sơn lên tiếng: “Anh trai, em có một tin xấu báo cho anh, anh chuẩn bị tâm lý trước đi”.
“Tin gì?”
Tào Sơn trả lời: “Thanh Long Môn của chúng ta bị tiêu diệt rồi, hơn nữa Vương Tuyết cũng đã bị giết”.
Ầm!
Thông tin này chẳng khác gì sét đánh ngang tai đối với Tào Vân.
Ông ta đập bàn đứng dậy.
“Tên khốn nào làm vậy?”
Tình cảm của ông ta đối với con gái không quá sâu đậm. Vương Tuyết bị giết thì cũng đã bị giết, nhưng ông ta rất bận tâm tới Thanh Long Môn.
Năm xưa Tào Vân tay trắng gây dựng sự nghiệp, cuối cùng cũng có được cơ đồ như ngày hôm nay, vậy mà trong nháy mắt tất cả đã bị sụp đổ.
Dù là ai gặp phải cú sốc như vậy thì cũng sẽ không thể chấp nhận nổi.
Tào Sơn lên tiếng: “Là Tần Cao Văn”.
Tào Vân bừng bừng sát khí, ông ta siết chặt nắm đấm, lửa giận bốc lên ngút trời.
Ông ta không ngờ Tần Cao Văn lại to gan đến như vậy. Ông ta và thuộc hạ còn chưa ra tay mà anh đã chủ động tìm tới rồi.
Vậy thì không thể bỏ qua cho Tần Cao Văn được.
“Được, được lắm!”
Tào Vân gầm lên: “Ngày mai ông về, giờ ông đã không còn tâm trạng đợi ba ngày sau nữa rồi, ngày mai về tới nhà ông sẽ lột xác băm thịt nó ra”.
“Em biết rồi anh”.
Tào Sơn tắt mắt.
Tào Vân hít một hơi thật sâu.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy anh Tào?”
Cô gái nằm bên cạnh ngồi dậy, nở nụ cười quyến rũ.
“Cút ngay cho ông?”
Bốp!
Lúc này ông ta đang điên máu lắm nên tát thẳng vào mặt cô gái lắm lời. Cô gái từ trên ngã lăn xuống đất.
“Nếu còn nhiều lời thì đừng trách ông!”
Nói xong, Tào Vân quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, cô gái nằm trên bãi cát cảm thấy thật tủi nhục.
Rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì chứ?
...
Tại nhà Công Tôn ở Thiên Hải.
Lúc này hầu như tất cả đều quay lưng với Tần Cao Văn. Những gia tộc hàng đầu tỉnh Thiên Hải đã bày tỏ cùng một thái độ.
Chỉ có một gia tộc là ngoại lệ. Đó chính là gia tộc Công Tôn.
Tới bây giờ, những người khác vẫn chưa nhận được thông tin gì từ gia tộc Công Tôn, nên họ cảm thấy rất tò mò về hướng đi tiếp theo của gia tộc này.
Không biết gia tộc Công Tôn sẽ dự định làm gì?
“Bố, bố gọi con có việc gì không?”
Công Tôn Bôn Đằng đi vào phòng bố và hỏi với vẻ tò mò.