Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 252
May mà lần này không phụ niềm hi vọng của ông Hai, nếu không với dã tâm độc địa như ông Hai chắc chắn sẽ giết chết anh ta ngay.
Trong mắt ông Hai, cho dù là tính mạng của ai cũng đều chỉ như con kiến mà thôi, có thể giết chết một cách dễ dàng.
Cộc cộc cộc!
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập.
Vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Mở cửa phòng ra, người đứng trước mặt chính là kẻ cầm đầu.
Còn lại không thấy bóng dáng người khác đâu.
Thấy vậy, mặt Trương Hoa biến sắc, vẻ mặt trở nên khó coi: “Những người khác đâu?”.
Kẻ cầm đầu quỳ thụp xuống trước mặt Trương Hoa.
“Cậu Trương, tôi xin lỗi cậu, những người khác đều chết rồi, bọn họ bị Giang Sơn giết chết”.
Câu nói này như sấm đánh ngang tai Trương Hoa.
Nguy rồi.
Cơ thể anh ta đứng không còn vững, một lúc sau mới ngồi lên ghế nói: “Sao việc lại như thế được, Giang Sơn chẳng phải đã chết rồi sao?”.
“Hắn nói là Tần Cao Văn đã cứu hắn, hơn nữa truyền thụ võ thuật cho hắn vài ngày, bây giờ thực lực của hắn trở nên rất đáng sợ, người của chúng ta đều không phải đối thủ của hắn”.
“Cái gì cơ?”.
Đứng phắt dậy khỏi ghế, vẻ mặt Trương Hoa tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó là sợ hãi: “Chỉ có vài ngày mà hắn đã khiến Giang Sơn trở nên đáng sợ như vậy?”.
“Đúng thế, các anh em chúng tôi không có ai là đối thủ của Giang Sơn cả”.
Cái tên Tần Cao Văn này rốt cuộc là ai chứ, thế mà lại có bản lĩnh đáng sợ như thế.
Trước đó Trương Hoa cho rằng Tần Cao Văn tuyệt đối không thể là đối thủ của bố anh ta, nhưng bây giờ xem ra hai bọn họ may ra mới có thể đối đầu được.
Tần Cao Văn lợi hại hơn cả anh ta tưởng tượng.
Thần sắc anh ta trở nên nghiêm túc hơn, bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây?
Nhiệm vụ mà bố giao không hoàn thành được, nếu quay về thì chỉ có chết.
Lẽ nào phải trốn sao?
Không! Không thể nào!
Nếu như bố thật sự muốn giết chết một ai đó thì dù hắn có chạy tới chân trời góc bể thì ông ấy cũng sẽ không tha cho hắn.
Giờ cách tốt nhất là về nhận sai với ông Hai, có thể ông ấy sẽ nể tình bố con mà tha cho anh ta.
Dù biết là hi vọng rất mong manh nhưng vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.
Trong phòng của ông Hai.
“Ông Hai, thiếu gia về rồi ạ!”
Ông ta gật đầu nói: “Tôi biết rồi”.
Một lúc sau cánh cửa mở ra, Trương Hoa bước vào. Anh ta không nói gì, cứ thế quỳ phụp xuống đất và khóc trong đau đớn.