Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
  3. Chương 27-29
Trước /462 Sau

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 27-29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 27: Trở mặt

Trên đường đi, Dương Thiên Nguyên liên tục nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Mọi tinh thần và thể lực tuổi trẻ của ông ta đều tập trung lên sự nghiệp, cho đến bốn mươi tuổi mới kết hôn.

Sau khi kết hôn, ông ta không sinh con ngay mà vẫn làm việc quên ăn quên ngủ. Sau này gia tộc quật khởi, có chỗ đứng ở thành phố Minh Châu rồi, ông ta mới bước chậm lại.

Gần đến năm mươi tuổi, ông ta mới sinh được đứa con là Dương Hạo.

Lúc vợ ông ta sinh Dương Hạo, ông ta đang bàn việc làm ăn với người khác, kết quả vợ ông ta bị khó sinh. Lúc Dương Thiên Nguyên chạy đến bệnh viện thì vợ đã mất.

Khi đó, ông ta nằm bên giường bệnh khóc như mưa, đau lòng muốn chết, vừa đau khổ vừa tự trách.

Sau chuyện này, Dương Thiên Nguyên đã thay đổi rất lớn, trọng tâm cuộc đời của ông ta chuyển dần từ công việc sang gia đình.

Ông ta cực kì nuông chiều đứa con mà vợ mình để lại, gần như nó muốn gì là được nấy.

Dù nó có phạm sai lầm thế nào, ông ta cũng sẽ không nghiêm phạt.

Thậm chí ông ta còn vì nó mà không tái hôn nữa.

Trước kia, tuy Dương Hạo có phạm lỗi nhưng vẫn biết nặng nhẹ, sẽ không để sự việc đến mức độ không thể cứu vãn.

Nhưng lần này, người bẩm sinh có thể ý thức được mối nguy hiểm như ông ta đã ngửi được mùi đáng sợ.

Ông ta có thể khẳng định thân phận của Tần Cao Văn không tầm thường.

Một mình tiêu diệt đội ngũ của Vương Bưu, thực lực thế này thì không ai chống lại nổi.

Quá đáng sợ!

Ông ta phải bù đắp lỗi lầm của con trai mình càng sớm càng tốt, nếu không nhà họ Dương bọn họ sẽ xong đời.

“Bố!”.

Dương Hạo có chút bất mãn: “Bố lo lắng đến vậy sao? Thành phố Minh Châu chúng ta cũng không phải chỉ có một thế lực ngầm của Vương Bưu”.

Ban đầu lúc biết tin này, Dương Hạo cũng sợ không biết làm sao, cảm thấy lo âu bất an.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy, đàn em dưới trướng Vương Bưu có gần trăm người lại bị Tần Cao Văn giết chết hết.

Nhưng chỉ chốc lát sau, anh ta đã bình tĩnh lại.

Thực lực của Tần Cao Văn có mạnh đi chăng nữa thì đã sao?

Một cây làm chẳng nên non, suy cho cùng Tần Cao Văn cũng chỉ có một thân một mình.

Tần Cao Văn giết một Vương Bưu, vậy thì anh ta có thể tìm Trương Bưu, Mã Bưu, Lưu Bưu. Tần Cao Văn có thể giết được bao nhiêu?

“Rồi sẽ có ngày tôi chỉ cần dùng người là có thể đè chết anh!”

Vì vậy, anh ta có chút khinh thường sự cẩn trọng e dè mà bố anh ta thể hiện ra, bố mình nhát gan quá.

“Con thì hiểu cái gì!”.

Ông ta đánh lên đầu con trai: “Bố nói con hay, nếu lần này cậu ta không tha thứ cho chúng ta, nhà họ Dương chúng ta đều sẽ chết”.

Nhà họ Dương bọn họ quả thật có vài cao thủ làm vệ sĩ, trong đó thậm chí còn có cả nhân vật cấp bậc tông sư.

Nhưng ông ta có thể cảm nhận được, những người được gọi là cao thủ đó muốn ngăn chặn Tần Cao Văn thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày.

“Con không tin, con nhất định sẽ tìm được cách giết chết anh ta!”.

Từ giây phút nhìn thấy Vương Thuyền Quyên, Dương Hạo đã mê đắm cô, không thể dứt ra, chết mê chết mệt vì cô.

Anh ta có điều kiện gia đình rất tốt, trước đó cũng gặp được không ít người đẹp, nhưng so sánh với Vương Thuyền Quyên thì bọn họ trở nên vô cùng mờ nhạt.

Anh ta dốc hết tâm tư theo đuổi lâu như vậy, Vương Thuyền Quyên vẫn không dao động. Thế mà tên khốn Tần Cao Văn đó vừa mới xuất hiện, Vương Thuyền Quyên đã thân thiết với Tần Cao Văn, thậm chí ngay cả Đóa Đóa cũng nghiêng về phía Tần Cao Văn.

Dựa vào đâu?

Anh ta không phục!

Rõ ràng Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ của anh ta, dựa vào đâu mà để người khác cướp mất?

“Con…”.

Dương Thiên Nguyên tức đến mức run rẩy toàn thân.

Con trai lại không quan tâm, cãi lại: “Con thì làm sao? Con nói sự thật! Một tên Tần Cao Văn nho nhỏ cũng dám đấu với nhà họ Dương chúng ta à? Chúng ta muốn giết chết anh ta không phải rất dễ dàng sao?”.

Dương Thiên Nguyên nhìn chằm chằm con trai, hồi lâu không nói câu nào.

Tại nhà Tần Cao Văn.

Cốc cốc cốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Cao Văn mở cửa ra, Dương Thiên Nguyên đang đứng ở ngoài cửa.

Anh chỉ mới gặp qua Dương Hạo, mà anh ta giờ còn đang ở trên xe. Dù Dương Thiên Nguyên có nói thế nào, anh ta cũng không chịu xin lỗi.

Dương Thiên Nguyên tươi cười, xách hai túi đồ trong tay, cung kính nói: “Tần Cao Văn, chào… chào cậu”.

Ông ta tỏ ra vô cùng căng thẳng, không biết vì sao vừa đến gần Tần Cao Văn, ông ta lại như cảm giác được một loại áp lực mạnh mẽ nào đó.

“Tôi không quen ông”.

Nói xong, anh định đóng cửa vào. Tần Cao Văn ngày nào cũng rất bận, không có tâm tư lãng phí thời gian với những người không liên quan.

“Đợi đã, cậu Tần!”, Dương Thiên Nguyên hơi kích động: “Chắc chắn cậu biết tôi, cậu không quen tôi, nhưng chắc chắn cậu biết con trai tôi”.

“Con trai ông là ai?”, Tần Cao Văn nhíu mày.

Dương Thiên Nguyên hơi căng thẳng, ông ta hít sâu một hơi, nói: “Con trai tôi là… Dương Hạo”.

“Anh ta?”, ánh mắt Tần Cao Văn lập tức trở nên lạnh lùng, hung dữ mà sắc bén, cứ như dao nhọn.

Dương Thiên Nguyên vốn đã căng thẳng, bây giờ lông tơ trên người đều dựng ngược lên, cả người run rẩy.

“Hừ!”, Tần Cao Văn hừ một tiếng lạnh lùng: “Anh ta nói ông đến đây là định làm gì? Ám hại tôi à?”.

Dương Thiên Nguyên cười gượng hai tiếng: “Cậu đừng đùa mà, hôm nay tôi đến đây là muốn xin lỗi vì những lỗi lầm trước kia của thằng nghiệt súc đó. Tất cả đều tại tôi dạy dỗ không nghiêm, hi vọng cậu có thể tha cho nó”.

“Nực cười!”.

Tần Cao Văn cảm thấy buồn cười: “Anh ta thuê mấy chục sát thủ ra tay với tôi, muốn dồn tôi vào chỗ chết. Một câu xin lỗi của ông mà muốn tôi tha cho anh ta sao? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”.

“Vậy…”, Dương Thiên Nguyên cảm thấy lòng nặng nề, dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Cậu Tần, cậu muốn thế nào mới có thể tha cho con trai tôi?”.

Nhất định phải giải quyết mâu thuẫn giữa Dương Hạo và Tần Cao Văn, nếu không cả nhà họ Dương sẽ bị liên lụy.

“Con trai ông muốn giết tôi, muốn giải quyết vấn đề thì rất đơn giản, để tôi giết anh ta”.

Tần Cao Văn nói một cách bình thản, nhưng Dương Thiên Nguyên cảm nhận được sát khí nồng đậm.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt bao trùm lấy ông ta, Dương Thiên Nguyên biết vừa rồi Tần Cao Văn nói nghiêm túc, anh đã nhắm vào Dương Hạo.

“Cậu… thật sự phải làm vậy sao?”, ông ta vẫn muốn tranh thủ thêm.

“Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông”.

Phịch!

Dương Thiên Nguyên quỳ xuống đất, van xin: “Cậu Tần, tôi cầu xin cậu, xin hãy cho con trai tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo sau này nó sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa”.

“Nếu anh ta thật sự biết sai thì sao không tự mình qua đây xin lỗi? Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông có nói gì cũng vô dụng, Dương Hạo chết chắc rồi”.

Dương Thiên Nguyên lập tức cảm thấy tay chân lạnh cóng. Ông ta biết lần này con trai mình lành ít dữ nhiều.

Sau đó, Tần Cao Văn xoay người đi, để lại một câu: “Bây giờ ông có thể cút rồi”.

Anh đạp cửa đánh rầm.

Dương Thiên Nguyên đứng trước cửa biệt thự của Tần Cao Văn, vô cùng tuyệt vọng.

Có lẽ lần này không ai có thể bảo vệ được con trai mình nữa.

Ông ta mất hồn quay trở lại xe, Dương Hạo lại thản nhiên hỏi: “Sao rồi bố?”.

“Cậu ta nói cậu ta nhất định sẽ giết con!”.

Dương Thiên Nguyên buột miệng nói.

“Ha ha ha!”, Dương Hạo cười lớn, anh ta nằm xuống ghế trong xe: “Chỉ dựa vào anh ta mà cũng muốn giết con? Anh ta nghĩ mình là ai? Nhà họ Dương chúng ta giết chết anh ta còn dễ hơn giết một con kiến”.

Lần này, Dương Thiên Nguyên không nói gì con trai, chỉ là vẻ mặt trở nên còn buồn thảm hơn so với lúc đến đây.

“Con đã có cách giết tên Tần Cao Văn đó, bố không cần lo lắng”.

Chương 28: Cút ra ngoài

Con trai có lòng tin như vậy khiến ông ta hiếu kì, vội hỏi: “Là cách gì?”.

Dương Hạo cười bí hiểm, tự đắc nói: “Sau này con sẽ cho bố biết, bây giờ còn chưa đến lúc”.

Thời gian mấy ngày nay là những ngày vui nhất của Đóa Đóa.

Sự xuất hiện của Tần Cao Văn đã tô màu thêm cho cuộc sống của cô bé, khiến thời gian tối tăm ban đầu thắp lên ánh sáng rực rỡ rạng ngời. Có rất nhiều chuyện trước kia không thể làm, Tần Cao Văn đều đã giúp cô bé toại nguyện.

Bây giờ, Đóa Đóa có thể mua rất nhiều đồ chơi đẹp, có thể đi với mẹ đến sân chơi vào cuối tuần, cũng có thể ăn những món ăn vặt mà mình thích.

Cuộc sống của cô bé đã thay đổi toàn bộ, tất cả đều nhờ vào Tần Cao Văn, chú siêu nhân không gì là không thể trong mắt cô bé.

Đôi khi Đóa Đóa còn ảo tưởng, vì sao chú siêu nhân không phải là bố mình.

Cô bé hi vọng bố mình cũng giống chú siêu nhân, trước mặt mẹ thì vô cùng dịu dàng, nhưng đối mặt người khác thì lại vô cùng mạnh mẽ.

Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa.

Đóa Đóa đứng ở cổng trường mẫu giáo, người run lẩy bẩy. Hôm nay cô bé quên mang theo ô, Tần Cao Văn lại chưa đến đón, cô bé chỉ đành đợi ở cổng trường.

Những người bạn khác đều đã được bố mẹ đón về, chỉ có Đóa Đóa còn đứng đây.

Bảo vệ canh cổng đi ra, hơi bất mãn nói: “Đi mau đi, tan học rồi mà còn đứng đây làm gì?”.

Đóa Đóa hơi ấm ức, ngước đầu lên nói: “Ông ơi, chú của cháu chưa tới đón cháu, ông có thể cho cháu đứng đây thêm một lát nữa không ạ? Cháu không đem theo ô”.

“Đứng cái cóc khô, ông đây sắp tan làm rồi, mau đi đi”.

Thái độ của người bảo vệ rất tồi tệ.

“Nhưng mà…”.

Đóa Đóa mếu máo sắp khóc thành tiếng, trong lòng cô bé cảm thấy rất ấm ức.

“Đừng có làm bộ dạng đó với ông đây, nếu không có chỗ trú mưa thì đến trung tâm thương mại Thiên Long ở đối diện đi, tao sắp đóng cửa rồi”.

Đóa Đóa vốn còn định nói mấy câu, nhưng bảo vệ đã đóng sầm cửa lại.

Cô bé chỉ đành dầm mưa chạy đến trung tâm thương mại Thiên Long ở đối diện.

Cả người cô bé đều bị nước mưa thấm ướt, đứng trong trung tâm thương mại Thiên Long mà người run lẩy bẩy, gương mặt xinh xắn cũng bị lạnh đến mức tái nhợt, môi thâm đen.

“Con bé này, mày ở đây làm gì?”.

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ. Đọc nhanh tại mTruyen.net

Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ mặc đồng phục đang đi tới phía này. Trên mặt cô ta trát lớp phấn dày cộm, trông khoảng ba mươi mấy tuổi, bộ dạng hung dữ.

Khi người phụ nữ đó đến gần, nhìn thấy là Đóa Đóa thì lập tức cất giọng the thé: “Ui chao, đây không phải đứa con hoang của Vương Thuyền Quyên hay sao? Mày chạy đến trung tâm thương mại Thiên Long để làm gì, mau cút ra chỗ khác cho tao”.

Đóa Đóa càng cảm thấy tủi thân, mếu máo nói: “Bên ngoài đang mưa rất lớn, cháu không có chỗ trú nên muốn đứng đợi ở đây một lúc. Khi nào chú cháu đến, cháu sẽ đi ngay!”.

“Bởi vì người mày ướt nhem nên tao mới đuổi mày ra ngoài. Mày nhìn xem, nước trên người mày nhỏ xuống đầy sàn, làm bẩn nơi này rồi thì phải làm sao?”.

Người phụ nữ đó không hề nhượng bộ.

“Cháu…”, Đóa Đóa bật khóc.

Sao chú siêu nhân còn chưa đến?

Người phụ nữ kia tên Trương Yến Tử, từng làm cùng công ty với Vương Thuyền Quyên. Nhưng năng lực của Vương Thuyền Quyên giỏi hơn cô ta, trong một cuộc cạnh tranh phụ trách dự án của hai người, cô đã thắng, Trương Yến Tử là người hẹp hòi ích kỉ nên đã rời khỏi công ty.

Không ngờ… hôm nay con gái của Vương Thuyền Quyên lại gặp cô ta ở đây.

Nghe nói bây giờ Vương Thuyền Quyên sống rất khổ, trong lòng cô ta vô cùng đắc ý.

“Ai bảo con ả đê tiện cô làm loạn ở sau lưng chứ. Đây gọi là báo ứng!”.

“Cháu gì mà cháu? Bây giờ mẹ mày là đứa nghèo khổ, mày cũng chỉ là đứa nghèo khổ… Nếu mày còn không cút đi thì đừng trách tao không khách sáo!”.

Rầm!

Ngoài trời vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Đóa Đóa sợ nhất là tiếng sấm, cơ thể run lên, trong lòng càng sợ hãi hơn, vội vàng cầu xin: “Cháu xin cô, cháu chỉ đứng đây một lúc thôi có được không? Chỉ một lúc thôi, chú cháu đến thì cháu sẽ đi ngay”.

“Giờ mày có đi không? Mày mà không đi, tao đánh chết mày!”.

Người xung quanh đã quen với những trường hợp này, cho nên không có ai quan tâm.

“Cháu… Cháu chỉ đợi một lúc thôi”.

Trương Yến Tử rất tức giận, túm lấy cổ áo của Đóa Đóa kéo ra ngoài, sau đó đẩy cô bé ra khỏi cửa. Cơ thể yếu ớt của một cô bé lại bị cô ta đẩy ngã xuống đất như vậy.

Nước mưa vẩn đục trên mặt đất làm bẩn chiếc váy trắng tinh của cô bé, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, Đóa Đóa lẻ loi ngồi một mình trong mưa.

Ầm!

Trời càng lúc càng u ám, lại một tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Tia chớp màu trắng trên không trung vừa rồi dường như sắp sửa đánh xuống mặt đất, Đóa Đóa sợ đến mức khóc lớn.

Trên đường phố không có ai đi lại, chỉ còn một cô bé thui thủi khóc òa trong mưa gió.

Cô bé đứng dậy, chuẩn bị chạy tới trung tâm mua sắm một lần nữa, cô bé chỉ muốn vào đó trú mưa.

Trương Yến Tử khoanh hai tay trước ngực, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Hôm nay bà đây nói cho mà biết, nếu mày còn dám chạy vào trong lần nữa thì đừng trách tao không khách sáo”.

Thái độ cứng rắn của cô ta quả thật khiến Đóa Đóa hơi lo lắng, một chân vốn đã bước vào trung tâm thương mại lại dừng giữa không trung, hoàn toàn không dám đặt xuống.

Cơ thể yếu ớt của cô bé run lên, không ngừng thút thít, nhỏ giọng nói: “Cô… Cô cho cháu vào trong trú mưa một lúc được không? Chỉ mấy phút thôi”.

“Đứa con hoang này, sao mày phiền giống mẹ mày thế, mày không đi đúng không? Vậy thì hôm nay tao phải ra tay với mày rồi”.

Bốp!

Trương Yến Tử tát vào mặt Đóa Đóa, cơ thể cô bé lảo đảo ngã xuống đất, miệng ứa máu.

“Mày có thể về nói với mẹ mày là tao đánh mày đấy. Nếu mẹ mày không phục thì cứ qua đây tìm tao. Tao nghĩ tới con mẹ đê tiện lẳng lơ của mày là buồn nôn”.

Bây giờ Đóa Đóa lại không lo lắng về tình hình hiện tại của mình nữa, ngược lại nghe người khác chửi mắng mẹ mình, trong lòng cô bé rất khó chịu.

Đóa Đóa đứng dậy hét lên: “Cô mới là kẻ đê tiện, cả nhà cô đều là kẻ đê tiện!”.

“Con bé này, mới nhỏ mà mất dạy, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng”.

Sau đó, Trương Yến Tử lại kéo Đóa Đóa tới, tát cho cô bé hai bạt tai, lần này còn đánh mạnh hơn trước kia.

Cuối cùng quanh đó cũng có người không nhìn thêm được nữa, một người đàn ông cao to đi tới, hỏi: “Cô làm cái gì vậy? Sao lại đánh trẻ con?”.

“Tôi đánh con tôi, liên quan gì đến anh, cút sang một bên đi”.

Người đàn ông cao to còn định nói thêm mấy câu, Trương Yến Tử lại tát vào mặt Đóa Đóa.

“Ăn nói bậy bạ này, chửi người khác này, mẹ mày là đồ đê tiện lẳng lơ, mày cũng là đồ đê tiện lẳng lơ”.

Lúc này, gương mặt xinh xắn của cô bé đã bị đánh sưng vù, chảy cả máu mũi.

Cô bé lập tức cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, bên tai kêu ong ong.

Trước kia, Trương Yến Tử rất muốn ra tay với Vương Thuyền Quyên, nhưng mãi không có cơ hội, bây giờ chỉ đành trút cơn giận lên đầu con gái cô.

“Dừng tay lại cho tôi!”, một giọng nói vang lên.

Chương 29: Đồ chán sống!

Nhân viên bên cạnh nói lớn: “Cô ức hiệp trẻ con như vậy, thú vị lắm à?”

Sau khi tát hai phát bạt tai, Trương Yến Tử ném Đóa Đóa xuống vũng nước.

Cô ta nói với nhân viên: “Liên quan gì tới anh?”

Cô ta không hề quan tâm tới điều vừa rồi, vẫn chỉ vào Đóa Đóa và chửi rủa: “Đồ con nít không biết điều, mau cút? Nhất là cút khỏi trung tâm thương mại Thiên Long của bọn tao. Đây là nơi mày có thể đứng chắc?”

Đóa Đóa sắp ngất tới nơi.

“Tao nói mày nghe, đừng có tỏ ra vô dụng ở đây”.

Cô ta thấy Đóa Đóa không có phản ứng gì thì bỗng chột dạ. Nếu như con bé xảy ra chuyện gì thật thì Trương Yến Tử cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Trương Yến Tử đang định tiếp cận Đóa Đóa một lần nữa thì bỗng có tiếng hét vang lên.

“Đồ khốn!”

Âm thanh vô cùng rành rọt. Trương Yến Tử ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông với thân hình vạm vỡ bước tới.

Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh như băng khi nhìn thấy Đóa Đóa ở trên mặt đất. Trương Yến Tử thì bị dọa hết hồn.

Anh ôm Đóa Đóa vào lòng, cảm thấy đau xót vô cùng. Nỗi tức giận trỗi dậy khắp người anh.

Người này chính là Tần Cao Văn.

Không biết tại sao mà khi nhìn thấy bộ dạng của Tần Cao Văn thì Trương Yến Tử bỗng sợ hãi.

“Là cô làm phải không?”

Tần Cao Văn chưa bao giờ tức giận đến như vậy. Dù là cái hôm tiêu diệt Vương Bưu thì anh cũng không bốc hỏa đến như thế.

Trương Yến Tử ưỡn ngực nói: “Không sai, chính là tôi làm đấy. Dù sao thì mẹ nó cùng là đồ tiện nhân yêu nghiệt”.

Tần Cao Văn sầm mặt gật đầu.

“Được, được lắm!”

Công ty Thiên Long đâix ngộ nhân viên khá tốt, chắc chắn sẽ không để cho người ngoài vào ức hiếp nhân viên bên trong công ty.

Cũng chính vì có chỗ dựa như vậy mà cô ta mới dám làm càn.

“Cô sẽ phải trả giá”.

Trương Yến Tử nói với vẻ khinh thường: “Có giỏi thì anh thử động vào tôi xem. Bà đây nói cho mà biết, tôi là người của công ty Thiên Long. Nếu như anh dám động tới một cọng lông của tôi thì công ty Thiên Long sẽ cho anh chết!”

“Haha!”, Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Công ty Thiên Long à? Uy phong gớm nhỉ!”

Hôm nước tắc đường nên Tần Cao Văn đến hơi muộn, thật không ngờ có người dám ra tay với con gái anh và còn đánh con bé thành ra thế này!”

Bất kể cô ta là ai thì hôm nay cũng sẽ phải chết.

Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ, không ngờ người đàn bà độc ác này lại ra tay như vậy.

Thật tưởng rằng Tần Cao Văn anh dễ bị bắt nạt đến vậy sao?

Thấy Tần Cao Văn không hề ra tay, Trương Yến Tử càng thêm đắc ý. Cô ta khoanh tay trước ngực, ngạo mạn nói: “Bà nói cho mà biết, con gái của anh tự làm tự chịu, ai bảo nó không có mắt, tôi đã nói với nó rồi, là đừng có vào công ty của chúng tôi để tránh làm bẩn sàn nhà, mà nó cứ xông vào”.

“Tôi chưa đánh chết nó là đã nương tay rồi đấy!”

“Được lắm!”

Tần Cao Văn sầm mặt: “Nương tay được lắm!”

Bốp!

Tần Cao Văn cho Trương Yến Tử một phát bạt tai. Cả cơ thể cô ta quay cả chục vòng trong không trung rồi ngã rầm xuống đất. Cú tát khiến cô ta gãy mấy cái răng.

Máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hòa với cơn mưa. Cơn đau kịch liệt khiến cho Trương Yến Tử phải rớt nước mắt.

Cô ta phát hiện ra mình không thể đứng lên được, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Cao Văn.

“Anh, anh dám đánh tôi, công ty Thiên Long sẽ không tha cho anh!”

Tần Cao Văn túm cổ áo cô ta, tát cho cô ta thêm mấy phát. Anh kiểm soát lực đánh vừa đẹp, có thể khiến cho người phụ nữ này cảm nhận được cơn đau kịch liệt nhưng sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Nếu như dùng toàn lực thì chỉ cần một cú tát của Tần Cao Văn thôi cũng đủ để giết chết cô ta.

Sau vài cút tát, Trương Yến Tử đã thở không ra hơi. Cô ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại to gan như vậy, thật sự dám ra tay với cô ta.

“Anh…anh xong đời rồi”.

Quả nhiên, môt lúc sau, một đám bảo vệ lao tới bao vây Tần Cao Văn.

“Anh là ai mà dám chạy tới công ty Thiên Long gây sự? Anh chán sống rồi à?”

Một tên mập cầm đầu gầm lên.

Công ty Thiên Long cũng là một trong những sản nghiệp của nhà Thượng Quan. Dù có hai gia tộc còn lại tới đây thì cũng không dám động vào người của công ty này.

Rầm!

Tần Cao Văn ném Trương Yến Tử qua một bên.

“Cô ta đánh con gái tôi, lẽ nào các người không thấy à?”

Tên mập liếc nhìn Đóa Đóa: “Công ty Thiên Long chúng tôi quan tâm tới môi trường nội bộ. Vừa rồi cô bé này cơ thể ướt sũng nên chắc chắn không thể cho vào trong được”.

Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Nói vậy thì…các người nhìn thấy toàn bộ sự việc?"

Tên mập cười lạnh lùng: “Chính xác, nhìn thấy thì làm sao?”

Dù sao con bé cũng là con của người phụ nữ thối tha kia. Có đánh chết nó cũng chẳng sao”.

Trương Yến Tử tỉnh táo hơn đôi chút. Cô ta đứng dậy, ho vài tiếng và phụt cười: “Tôi nói cho anh biết, trong ba gia tộc của Minh Châu thì đã có hai gia tộc nhằm vào người phụ nữ đó. Tôi làm vậy, công ty sẽ không có ý kiến gì đâu”.

Không ngờ còn có thể loại quan hệ như vậy nữa.

Nhà họ Trương và nhà họ Vương thật độc ác.

“Đã vậy…thì hôm nay tất cả các người đều phải trả giá!”

Tần Cao Văn quay người nhìn cô con gái trong xe mà trong lòng như bị dao cắt.

Hôm nay anh có thể không để đám người này chết nhưng anh muốn để cho chúng cả nửa đời còn lại không đứng dậy nổi.

“Anh lo lắng cho con gái của cô ta như vậy, không phải là tình nhân của cô ta đấy chứ?”

Người đàn ông mập cười lạnh lùng. Những kẻ khác cũng bật cười.

“Đám chán sống!”

Tần Cao Văn lao về phía trước.

Rầm!

Cơ thể tên mập trong nháy mắt bay bật ra đập vào kính cửa.

Đám đông còn chưa kịp phản ứng thì Tần Cao Văn đã lại ra tay.

Rầm!

Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên, từng bóng hình bay bật ra.

Trong nháy mắt sáu, bảy tên bảo vệ đều nằm rạp xuống đất.

Bọn chúng ngã rạp ra đất, kêu la thảm thiết. Tiếng kêu hòa lẫn tiếng mưa.

Tên mập nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt sợ hãi.

Không…không thể nào?

Sao lại nhanh như vậy chứ!

Trương Yến Tử ở bên cạnh cũng ngây như phỗng. Cô ta nhìn chăm chăm Tần Cao Văn và cơ thể bỗng trở nên cứng đơ.

Anh ta…đã làm kiểu gì vậy?

Tên mập chật vật đứng dậy chửi rủa: “Mày chết chắc rồi! Mày làm nhiều người của công ty bị thương cùng một lúc như vậy, gia tộc Thượng Quan chắc chắn sẽ cho mày được chết”.

Tần Cao Văn không hề lên tiếng.

Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Thượng Quan Thiên Long.

Lúc này Thượng Quan Thiên Long đang làm việc. Nhìn thấy số điện thoại của Tần Cao Văn bèn vội vàng nghe máy với vẻ hoảng sợ: “Anh Tần, anh tìm tôi có việc gì không?”

“Cút ra trung tâm thương mại Thiên Long cho tôi!”

“Được, được, được!”

Thượng Quan Thiên Long tắt máy, lập tức dừng công việc lại.

Vừa nãy nghe giọng điệu của Tần Cao Văn thì có vẻ là anh đang gặp phải chuyện gì đó không vui.

Ông ta hi vọng mọi chuyện sẽ không liên quan tới nhân viên của mình, nếu không thì…

Thì xong con ong.

Một lúc sau, xe của Thượng Quan Thiên Long đã đi thẳng tới trung tâm thương mại Thiên Long.

Nhìn thấy cảnh tượng dưới mưa, Thượng Quan Thiên Long đơ người.

Ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh.

Xong…con ong rồi!

Đám nhân viên ngu ngốc này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?

Thượng Quan Thiên Long vội vàng dừng xe lại, chẳng buồn cầm ô đã vội bước xuống.

“Mọi người xem kìa, là chủ tịch, ông ây đích thân tới đòi lại công bằng cho chúng ta rồi”, tên mập hào hứng chỉ về phía Thượng Quan Thiên Long.

Quảng cáo
Trước /462 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võ Ấn Chi Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net