Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 336
Giang Sơn siết chặt nắm đấm, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay tôi phải báo thù cho vợ và đại ca của tôi”.
“Dựa vào mày sao?”
Giang Sơn không nói gì.
Hắn nhắm mắt, siết chặt nắm đấm và hít một hơi thật sâu.
Sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra và dội thẳng cú đấm về phía ngực của ông Hai.
“Chút trò hề đó mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ, đúng là không biết lượng sức”.
Ông Hai cũng siết nắm đấm tay phải và va chạm trực diện với hắn.
Rầm.
Hai nắm đấm va trạm trong không gian.
Cơ thể của Giang Sơn bay bật ra xa, rơi rầm xuống đất. Hắn cảm thấy miệng hơi ngọt và lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ông Hai dù không bị thương những cũng bị đánh lui vài bước, cánh tay phải truyền tới cơn đau dữ dội.
Ông ta nhìn Giang Sơn với vẻ kinh ngạc.
Đừng nói là hắn mà đến cả Mã Thiên Long cũng không dám va chạm trực diện với ông ta như vậy.
Như thế thì càng không cần phải nói tới việc đánh bật lùi ông ta.
Vậy mà lúc này Giang Sơn đã khiến ông ta suýt nữa thì bị ngã, mới có hơn một tháng mà thực lực của hắn đã gia tăng nhiều như vậy.
Thật không thể tin được.
Tần Cao Văn trông vô cùng điềm nhiên, anh bình tĩnh nói với Giang Sơn: “Tiếp tục!”
Giang Sơn đứng lên, lau khô máu trên miệng, cười hai tiếng rồi nói: “Lão già kia, tôi nhất định sẽ cho ông biết kết cục của việc đắc tội với tôi”.
“Vừa rồi tao chưa dùng hết sức lực, bây giờ không như vừa rồi nữa, tao tuyệt đối sẽ không nương tay”.
Giang Sơn gồng mình lên kìn nén cơn đau đớn trong cơ thể xuống.
Trước khi chưa ra tay với ông Hai, Giang Sơn đã chuẩn bị sẵn tâm lý coi nhẹ cái chết, thực ra vừa rồi hắn không nghĩ hắn lại có thể khiến ông Hai lùi về sau hai bước.
Nhưng không ngờ trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi Tần Cao Văn huấn luyện cho hắn có được hiệu quả kinh người đến vậy.
Hắn nghiêm nghị nói: “Lão già, vừa rồi tôi cũng chưa dùng hết sức đâu”.
Sau đó Giang Sơn lại một lần nữa lao về phía ông Hai.
Cách đánh của hắn vô cùng trực diện, cứ thế tung nắm đấm ra.
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, giống như mưa vậy không biết mệt mỏi.
Ông Hai mỗi lần đều đỡ trực diện, cơ thể Giang Sơn hết lần này đến lần khác bay ra xa.
Nhưng hắn cứ hết lần này đến lần khác tiếp tục đứng dậy.
Mỗi lần ông Hai đều lùi về sau vài bước, tay phải của ông ta chốc chốc lại trở nên đau đớn, qua sáu bảy lần đỡ như vậy, ông ta không thể không dùng tay trái ra đỡ.