Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 405
Bành Khải do dự hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu”.
“Nếu tôi đoán không lầm, chắc là ông đã thông đồng với Trương Thiên Khoát để đối phó với vợ tôi đúng không?”.
Giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều giống như dao nhọn đâm vào ngực Bành Khải, khiến cơ thể ông ta khẽ run lên.
“Tần Cao Văn, tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng cậu không thể ỷ thực lực mình mạnh mà ngậm máu phun người. Tôi không hiểu cậu đang nói gì”.
Bây giờ ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này trước mặt Tần Cao Văn. Nếu không, đến lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.
Tần Cao Văn dựa vào ghế sofa, nói: “Tôi thừa nhận kế hoạch của ông không tồi, chỉ đáng tiếc có một chuyện làm ông bại lộ”.
“Cậu Tần, tôi mong cậu đừng ngậm máu phun người. Chuyện này rõ ràng là vợ cậu không đúng trước, cậu không thể vì cô ta là người nhà cậu mà nhắm mắt bênh vực cô ta”.
Tần Cao Văn đứng dậy, nhanh chóng xông tới trước mặt Bành Khải, bóp cổ ông ta.
“Tôi không bênh vực người nhà tôi, lẽ nào lại đi bênh vực ông hay sao?”.
Bành Khải cảm giác được hô hấp của mình trở nên khó khăn. Ông ta dùng hết sức lực giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Cánh tay của Tần Cao Văn giống như sắt thép bóp chặt cổ ông ta.
Bây giờ chỉ cần Tần Cao Văn hơi dùng sức là sẽ giết chết Bành Khải.
“Tôi nói cho ông biết, Trương Thiên Khoát đã nói hết chân tướng cho tôi biết rồi”.
Soạt!
Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.
Không ngờ Trương Thiên Khoát lại không có nghĩa khí bán đứng ông ta như vậy, đúng là khốn nạn.
“Thằng khốn, thằng khốn!”.
Ông ta hung hăng mắng chửi: “Mọi chuyện đều là thằng khốn đó sai khiến tôi làm, không ngờ cậu ta lại bán đứng tôi”.
“Vì sao cậu ta lại làm như vậy?”.
Nếu không phải Trương Thiên Khoát xúi giục, Bành Khải có lớn gan thế nào cũng không dám đắc tội với Tần Cao Văn.
Không phải cậu ta nói đến lúc đó dù có xảy ra chuyện gì cũng để một mình cậu ta gánh hết sao?
Không ngờ cậu ta lại bán đứng mình, đúng là súc sinh!
Rầm!
Tần Cao Văn buông tay ra, cơ thể ông ta ngã thẳng xuống đất.
Tần Cao Văn nở nụ cười, nói: “Vừa rồi tôi lừa ông đấy, Trương Thiên Khoát vốn không bán đứng ông”.
“Cậu…”, Bành Khải chỉ tay vào Tần Cao Văn, cơ thể khẽ run lên.
“Hừ!”, Tần Cao Văn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Thể loại như các người cũng dám gây rắc rối cho vợ tôi, ai cho các người lá gan này?”.
“Xin lỗi cậu Tần, tôi sai rồi!”.
“Chuyện này không trách tôi được. Tất cả đều do Trương Thiên Khoát. Tên đó bắt tôi làm. Khi đó tôi nào muốn, đều là do bị ép cả. Bọn họ nói nếu như không đồng ý thì sẽ khiến công ty của tôi bị phá sản”.