Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 46: Trả đũa
Chủ thầu tái mặt, để lộ vẻ khủng hoảng.
Tất cả bọn họ đều tới từ nông thôn, bình thường làm việc chăm chỉ, sống trong thành phố, rất biết thân biết phận, chưa từng giăng thù kết oán với ai.
Tần Cao Văn đột nhiên lại nói có người muốn giết bọn họ khiến mấy người không dám tin.
“Anh Tần, anh đang nói đùa à?”
Chủ thầu cổ gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Tần Cao Văn vẫn nhận ra được giọng điệu ông ta khẽ run run.
Tần Cao Văn trả lời: “Những gì tôi vừa nói là thật”.
“Tại…tại sao?”
Mặc dù thời gian làm cùng Tần Cao Văn không nhiều nhưng chủ thầu cũng đã quen với tính tình thói quen của anh, anh không phải là người thích nói những lời không đáng tin.
Lúc ban đầu Tần Cao Văn nói sẽ trả họ tiền công cao hơn vài phần thì chủ thầu cũng đã có sự nghi ngờ. Sau một tháng thì họ thấy số tiền thực tế mà Tần Cao Văn đưa còn nhiều hơn cả những gì anh đã hứa.
Từ đó về sau chủ thầu luôn nghe lời Tần Cao Văn.
Anh đã không ngừng nhấn mạnh tối nay có người muốn giết bọn họ thì chắc đó sẽ là sự thật.
“Về điều này anh không cần lo”.
Những người khác cũng đặt đồ trong tay xuống, đi tới bên Tần Cao Văn.
Trong lòng họ, Tần Cao Văn là ông chủ tốt nhất từ khi họ làm việc tới nay. Anh không những gửi họ tiền công cao mà còn coi mọi người công bằng như nhau.
Anh chưa bao giờ quát tới quát lui mọi người.
“Vậy anh Tần phải làm thế nào? Có thể nghĩ ra cách gì không?”
“Đúng vậy Anh Tần, chúng tôi đều không muốn chết”.
“Anh Tần, rốt cuộc là ai muốn ra tay với chúng tôi vậy?”
…
Những người nông dân chất phác để lộ ra vẻ căng thẳng trước Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn bật cười đáp lại: “Mọi người đừng lo lắng, có tôi ở đây thì không ai có thể làm hại được mọi người hết’.
Mã Thiên Long hai lần định ra tay với anh nhưng đều bị anh quét sạch và chưa hề đạt được mục đích. Giờ đây chắc chắn hắn sẽ dùng cách đi đường vòng.
Anh đã giết chết cả chục tên thuộc hạ của Mã Thiên Long mà hắn chưa thể khiến anh bị hề hấn gì.
Tối nay sẽ là một cơ hội tuyệt vời.
“Hôm nay mọi người vẫn về ký túc xá bình thường và làm thế này cho tôi…”
Tần Cao Văn tập trung tất cả mọi người lại và nói nhỏ bên tai họ.
Đám đông lập tức nghe theo.
Trăng sáng vằng vặc.
Tiểu khu Hoa Long.
Một đám người mặc đồ đen xuất hiện. Lần này Mã Thiên Long tổng cộng cử đi mười lăm sát thủ tuyến đầu trong bang phái.
Thất bại của hai lần trước đã gây ra một cú sốc trước giờ chưa từng có cho Mã Thiên Long. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày gặp phải một sự sỉ nhục ghê gớm đến thế.
Hôm nay nhất định phải rửa sạch mối nhục này, giết hết không giữ lại bất kỳ tên thuộc hạ nào của Tần Cao Văn.
Người dẫn đội chính là Mã Thiên Hạo – em của Mã Thiên Long.
Bọn chúng lặng lẽ tới khu ở của đám công nhân. Mã Thiên Hạo mặc dù tính khí nông nảy nhưng khi chấp hành nhiệm vụ thì cũng rất cẩn thận, chuyên tâm.
Hắn nhìn xung quanh và nháy mắt với những người còn lại.
Đám đông đều nhận được tin tức của Mã Thiên Hạo.
Sau khi hắn ra lệnh, cả đám đồng loạt lao lên, cầm vũ khí trong tay, ầm ầm di chuyển trong tiểu khu và nã súng.
Vị trí khu vực này khá hoang vắng, dù có tiếng súng vang lên thì cũng không thể kinh động người khác.
Cho tới khi chúng nã súng khoảng hai, ba phút thì mới chịu dừng lại.
Trong đó có một kẻ thuộc hạ nói với Mã Thiên Hạo: “Đại ca, đã giải quyết xong rồi”.
Hắn đi về phía ký túc xá, lạnh lùng nói: “Cái đám này mà cũng dám đấu với ông đây à”.
Trong ký túc xá một màu đen kịt, không hề mở đèn, thò tay ra chẳng nhìn thấy nổi năm ngón. Mã Thiên Hạo đi tới thì phát hiện công tắc đã bị hỏng.
Ấn mấy lần mà bóng đèn cũng không có phản ứng gì.
Hắn lấy đèn pin ra, quét một lượt trong căn phòng và lập tức tái mặt.
“Chuyện…chuyện gì vậy?”
Mấy tên thuộc hạ cũng há mồm trợn mắt. Cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn với những gì chúng tưởng tượng trong đầu.
Trên giường là những bao cát. Thứ mà chúng vừa bắn phải căn bản không phải là con người.
Một lúc sau, Mã Thiên Hạo dột nhiên ý thức được rằng mình bị lừa.
“Anh em, chúng ta mau đi!”
Tất cả đám đông quay người định lao ra cửa thì lập tức phải dừng bước. Bọn chúng nhìn thấy vài chiếc xe tải cỡ lớn từ bên ngoài tiểu khu đang tiến về phía mình và vây chặt bốn phía của bọn chúng.
Mã Thiên Hạo lấy vũ khí ra, bóp cò theo bản năng thì phát hiện là đạn đã bắn hết.
Không gian nội bộ của tiểu khu này khá chật hẹp, vài chiếc xe lao vào thôi là chúng đã không có chỗ trốn rồi.
Thế nên đám thuộc hạ của hắn không khác gì những tấm bia sống.
Từng chiếc xe tải đè qua người bọn chúng, khiến chúng nát bét đỏ lòm, phát ra mùi máu tanh tưởi nồng nặc.
Trong nháy mắt, mười mấy tên sát thủ chỉ còn lại một mình Mã Thiên Hạo.
Tiếp đó, cửa xe mở ra, một đám người nhân công cầm gậy sắt, gẫy gỗ, các thể loại vũ khí nhảy xuống.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng vạm vỡ đứng trước những người nhân công kia. Có lẽ đó chính là kẻ cầm đầu.
“Các người giết chết nhiều người của phái Thiên Long như vậy, chắc chắn đại ca sẽ không tha cho các người”.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Rốt cuộc là ai định ra tay với chúng tôi trước nào?”
Mã Thiên Hạo nhìn Tần Cao Văn: “Mày là Tần Cao Văn?”
“Đúng vậy”.
Danh tiếng lẫy lừng của Tần Cao Văn đã lưu truyền khắp thế giới ngầm từ một tuần trước, hầu như ai cũng biết tới anh.
Ban đầu, Mã Thiên Hạo còn khịt mũi khi đám đông tâng bốc anh, cho rằng anh chỉ là một kẻ bất tài lòe thiên hạ mà thôi.
Bị sốc mấy lần liên tiếp, hắn mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của anh.
“Thả tao ra!”
Mã Thiên Hạo toát mồ hôi lạnh ướt hết lưng.
“Giờ tôi vẫn chưa giết anh, anh không cần phải lo lắng”.
Tần Cao Văn tiến về phía Mã Thiên Hạo khiến hắn cảm thấy hoảng sợ. Đối phương giống như một ngọn núi sừng sững phát ra khí thế hừng hực bức người.
Anh đưa tay phải ra, khẽ vỗ vào vai của Mã Thiên Hạo, nhìn có vẻ như đó là một luồng sức mạnh chẳng nhằm vào đâu nhưng vừa đáp xuống vai hắn thì tiếng xương răng rắc đã vang lên.
Cánh tay của Mã Thiên Hạo đã bị gãy.
Do tình huống này chỉ xảy ra trong nháy mắt nên Mã Thiên Hạo phải mất một lúc mới cảm nhận được cơn đau kịch liệt dội tới khiến hắn kêu thét lên.
Tiếng thét vang lên rành rọt trong màn đêm.
“Giờ về nói với anh của anh, sau này đừng sử dụng những thủ đoạn như thế này, muốn thì đánh nhau với tôi quang minh chính đại vào”.
Hắn ôm chỗ cánh tay bị gãy, thở hổn hển và chửi rủa: “Tần Cao Văn, đợi đấy, đợi anh cả đích thân ra tay thì mày chết chắc”.
“Được”.
Nói xong, mã Thiên Hạo sợ hãi chạy ra ngoài.
Những người công nhân khác cũng chạy lại vây lấy Tần Cao Văn với ánh mắt điên cuồng.
Cú đập tay vừa rồi của anh đúng là thần kỳ khiến cho tất cả những người có mặt phải khâm phục.
Chương 47: Độc kế liên hoàn
Những năm qua Mã Thiên Long đã hình thành một thói quen.
Nếu như thuộc hạ thi hành nhiệm vụ của ngày hôm đó không quay về báo cáo thì hắn sẽ đợi không ngủ.
Đối với năng lực hành động của em trai, Mã Thiên Long cảm thấy hết sức tự tin. Bất kể là đối thủ đáng sợ đến thế nào thì chỉ cần trong vòng ba tiếng đồng hồ là hắn có thể giải quyết được.
Nhưng lần này đã sáu tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa quay về.
Nên Mã Thiên Long cảm thấy hơi lo lắng.
Lẽ nào thằng nhóc đã thất bại rồi sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Khả năng chiến đấu của Mã Thiên Hạo trong phái Thiên Long chỉ kém hắn, hơn nữa còn dẫn theo mười mấy sát thủ hàng đầu như thế thì cái đám nhân công nông dân đó chẳng là gì.
Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Reng!
Tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Mã Thiên Long có phần kích động, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha và mở cửa.
Cảnh tượng trước mặt khiến cho một người trước giờ luôn tỏ ra điềm tĩnh như hắn cũng phải để lộ ra vẻ khủng hoảng và bi thương.
“Anh, em…thất bại rồi!”
Nói xong, Mã Thiên Hạo lập tức đổ xuống ngất lịm.
Không biết phải mất bao lâu sau thì Mã Thiên Hạo mới mở mắt tỉnh dậy. Cánh tay hắn truyền tới cơn đau kịch liệt, máu tươi bị nhuốm đỏ cả ra ngoài.
Một bóng hình quen thuộc đang ngồi bên giường, đó chính là anh trai hắn Mã Thiên Long.
Hắn khó khăn ngồi dậy, cố gắng nói với anh trai: “Xin lỗi anh cả!”
“Những người khác thì sao?”
Hiện tại Mã Thiên Long đã lấy lại được phong độ, lời nói của hắn không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì.
“Tất cả bọn họ đều chết rồi”.
Mã Thiện Hạo tự trách bản thân, hắn chưa bao giờ rơi nước mắt vậy mà lần này hắn đã phải bật khóc.
Hắn tận mắt nhìn thấy mười mấy người anh em của mình, từng người từng người bị những chiếc xe tải đè nát mà không làm gì được.
Cảm giác đó khiến cho Mã Thiên Hạo vừa cảm thấy tuyệt vọng vừa cảm thấy bi thương.
Hắn đau đớn vô cùng
Nếu không phải do hắn chỉ huy không thỏa thì những người anh em kia sao có thể hi sinh một cách uổng công như vậy chứ?
“Một đám nông dân mà mọi người lại không thể đánh thắng được sao?”
Giọng điệu của Mã Thiên Long không hề trách móc, hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ.
Mã Thiên Hạo thở dài, giọng nói trở nên nặng nề: “Anh cả, không phải như vậy”
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngay sau đó Mã Thiên Hạo lại trả lời: “Em cũng không biết tên Tần Cao Văn lấy được tin tức ở đâu nhưng hắn đã biết trước tối nay chúng ta sẽ ra tay với đám nhân công đó nên đã sớm mai phục ở bên trong. Anh em bọn em xông vào vô ích. Hắn ở trong bóng tối mai phục, rồi chạy ra xử lý hết bọn họ.
Ngay sau đó, Mã Thiên Hạo dường như nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Đại ca, anh nói xem trong đội chúng ta có khi nào có gián điệp, đã để lộ thông tin cho tên khốn đó không?”
“Không có”.
Mã Thiên Long phủ định luôn.
Một lúc sau hắn lại nói: “Nếu em nghĩ như vậy thì đúng là bị rơi vào bẫy của hắn rồi”.
Mã Thiên Hạo cảm thấy không hiểu ý của anh trai mình.
“Ý của anh là gì?”
Mã Thiên Long ngồi xuống hỏi: “Lần này thi haành nhiệm vụ, có tất cả bao nhiêu người biết?”
Mã Thiên Hạo nghiêm túc đếm số lượng thì chỉ còn có những sát thủ kia cùng với hắn và anh trai.
Ngoài ra thì không còn ai khác.
“Gián điệp thật sự cũng chỉ có thể xuất hiện trong nhóm người chúng ta, đúng không?”
Nghe anh trai nói vậy, Mã Thiên Hạo lập tức hiểu ra bèn trở nên cảnh giác và có phần hoảng sợ; “Đại ca, em không phải là gián điệp, anh luôn trung thành với anh”.
Những người chấp hành nhiệm vụ còn lại đều chết cả, chỉ có duy nhất Mã Thiên Hạo còn sống, hơn nữa lại chỉ bị gãy một cánh tay.
Nếu như bọn họ thật sự có suy nghĩ là trong nhóm có gián điệp thì đương nhiên sẽ đổ hết lên đầu hắn.
Mã Thiên Long an ủi em trai: “Em yên tâm, anh biết em vô tội”.
Câu nói của anh trai khiến Mã Thiên Hạo thở phào.
“Tần Cao Văn thả em về, ngoài việc muốn uy hiếp anh ra thì còn muốn khích bát ly gian mối quan hệ giữa hai chúng ta. Anh biết hắn nghĩ rằng anh sẽ coi em là gián điệp, tới khi đó tình hình của chúng ta càng thêm khó khăn”.
Nghe Mã Thiên Long phân tích, Mã Thiên Hạo bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Hắn dấy lên sự lo lắng, từ khi bọn họ thành lập phái Thiên Long đến nay thì chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.
“Anh cả, chúng ta phải làm sao? Hay là dẫn theo tất cả anh em giết chết hắn, em không tin mấy trăm anh em không đánh nổi hắn”.
Đối với cách nhìn nhận của em trai, Mã Thiên Long không hề đồng tình. Hắn lắc đầu nói: “Làm vậy thì giữ thể diện cho Tần Cao Văn quá, chỉ đối phó với một mình hắn mà phải cần toàn bộ cao thủ của phái Thiên Long ra tay, sau này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười mất”.
Thái độ của hắn dành cho Tần Cao Văn cũng dần trở nên nghiêm túc hơn. Ban đầu Mã Thiên Long cũng giống như em trai mình, đó là không coi Tần Cao Văn ra gì.
Nhưng sau khi trải qua nhiều lần thất bại thê thảm thì Mã Thiên Long đã dần hiểu ra, sức đáng sợ của đối thủ này đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Lúc trước Vương Bưu chết trong tay hắn cũng không oan uổng gì.
Hắn cần phải đối đãi một cách nghiêm túc với anh rồi.
“Vậy anh có cách gì?”
Mã Thiên Hạo nhìn anh trai với vẻ kỳ vọng.
“Em yên tâm, trong vòng ba ngày hắn phải chết”.
Hắn vẫn tỏ ra vô cùng tự tin như trước đây, một hai lần thất bại không thể nào ảnh hưởng đến tinh thần của hắn được
Câu nói của anh trai khiến Mã Thiên Hạo thở phào.
…
Tam Trương tắt máy, quỳ một góc tường và bật khóc.
Vừa rồi lời nói của con gái vẫn không ngừng vang lên bên tai. Nếu không có tiền thì bà nội chỉ có thể chờ chết trong bệnh viện mà thôi.
Dù hắn đã gửi toàn bộ tiền công về nhà nhưng đối với viện phí cao mà nói thì đúng là như muối bỏ biển.
Giờ đây Trương Tam còn thiếu rất nhiều tiền. Tất cả người nhà mà thấy Trương Tam gọi điện đều không dám nghe máy.
Trương Tam cũng muốn mượn tiền của những nhân công làm cùng nhưng thời gian họ quen biết mới có hai tháng, thật không dám vác mặt hỏi.
Huống hồ, chưa chắc bọn họ đã cho mượn.
Lẽ nào chỉ có thể đợi mẹ nằm chết trên giường bệnh sao.
Trương Tam cảm thấy không cam tâm.
Trương Tam đứng dậy, lau nước mắt, gọi một chiếc xe đi về vùng ngoại ô.
Một lúc sau Trương Tam tới một con hẻm nhỏ đen kịt.
Hắn siết chặt nắm đấm đi tới và quyết định bán nội tạng.
Vừa đi được hai bước thì bỗng nghe thấy có giọng nói phía sau vang lên.
“Thực ra vẫn còn cách khác”.
Trương Tam dừng lại, quay người. Một khuôn mặt khôi ngô nhưng hơi gầy đứng trong đó, nở nụ cười với Trương Tam.
Người này chính là Mã Thiên Long.
“Anh là ai?”
Mã Thiên Long đi tới trước mặt Trương Tam, cười nói: ‘Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là có thể giúp anh giải quyết được vấn đề của mình”.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì”.
Trương Tam quay người bỏ đi, hắn không muốn dây dưa với Mã Thiên Long.
Người đứng phía sau bèn bật cười: “Một giá thôi, hai triệu tệ, giúp tôi một việc nhỏ thì thế nào?”
“Anh nói gì?”
Trương Tam nhìn Mã Thiên Long với vẻ không dám tin.
Đối với hắn mà nói hai triệu tệ đúng là một con số trên trời.
Nếu có nhiều tiền như vậy thì mọi chuyện đã có thể giải quyết xong rồi.
Chương 48: Lại trúng kế
“Trong chiếc thẻ ngân hàng này có một triệu tệ, nếu anh không tin có thể kiểm tra”.
Hắn lấy tấm thẻ ngân hàng ra và đưa cho Trương Tam.
Trương Tam nhận lấy, cảm nhận được sức nặng từ tấm thẻ, tay hắn khẽ run rẩy. Hắn do dự một lúc rồi trả lại.
Là một người nông dân làm công trường, hắn rất bộc trực, biết được đạo lý không có làm thì làm sao có ăn.
“Thôi bỏ đi, tôi không thể lấy số tiền này của anh được!”
Mã Thiên Long nói: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, có phải là sợ sau khi có được số tiền của tôi thì tôi sẽ ép anh làm chuyện trái ngược đạo lý không?”
Trương Tam không nó gì nhưng rõ ràng thái độ đã thể hiện rõ điều đó.
Để xóa bỏ sự lo lắng của hắn, Mã Thiên Long lại nói: “Vừa rồi anh đoán không sai, cầm tiền của tôi thì cần giúp tôi làm việc nhưng tuyệt đối không phải là việc gì làm trái quy định”.
“Vậy là gì?”
Hai triệu tệ đối với Trương Tam mà nói là quá lớn. Nếu bình thường thì hắn còn chống cự được chứ vào tình huống lúc này thì chỉ có tiền mới giải quyết được toàn bộ vấn đề của hắn thôi.
Mã Thiên Long lấy từ trong túi ra một chiếc lọ, bên trong đựng một chất dịch màu đen và đưa cho Trương Tam: “Anh đổ cái này vào trong đồ ăn của Tần Cao Văn”.
“Cái, cái gì?"
Mã Thiên Long tiếp tục nói: “Đây không phải là thuốc độc, sau khi dùng thì chỉ khiến anh ta tạm thời mất đi khả năng hành động, đối với anh chỉ là một cử chỉ thôi mà, chẳng phải sao?”
“Tôi…”
Trương Tam nhìn Mã Thiên Long. Tay khẽ run lên với cái lọ nhỏ màu đen và ánh mắt thì bối rối.
Hắn biết nếu nhận cái lọ này thì có nghĩa là có thể có được hai triệu tệ.
Hắn không biết rõ thân phận của mã Thiên Long nhưng có thể cảm nhận được người này có mẫu thuẫn rất sâu sắc đối với Tần Cao Văn.
Trong thời gian khi tiếp xúc với Tần Cao Văn, Trương Tam bỗng hồi tưởng lại sự lương thiện, khoan dung cùng với sự nhân từ của anh đối với bọn họ. Điều đó khiến hắn còn cảm thấy cảm động.
Hắn cảm thấy không nỡ nhẫn tâm.
“Nghĩ tới bố mẹ anh nằm ở nhà, nghĩ tới những người thân của anh, lẽ nào anh thật sự không động lòng?”
Do dự một lúc, Trương Tam run rẩy nhận lấy cái lọ màu đen, nghiến răng và nói: “Được, tôi đồng ý với anh!”
“Vậy mới đúng mà”.
Mã Thiên Long tương đối hài lòng với sự biểu hiện của đối phương. Hắn khẽ vỗ vai rồi lại nhét tấm thẻ vào tay Trương Tam.
“Phần còn lại đợi sau khi hoàn thành công việc thì sẽ gửi vào thẻ của anh nhé”.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”.
Trương Tam không ngừng gập người trước Mã Thiên Long.
“Tiện tay thôi, không cần phải áy náy, huống hồ tôi cũng cần nhờ vả ở anh mà”.
Nói xong Mã Thiên Long liền biến mất trong con ngõ nhỏ tối đen. Trương Tam cầm tấm thẻ trong tay với vẻ đầy kích động.
Bệnh của mẹ được cứu rồi!
…
“Anh cả, thế nào rồi? Có tìm được người không?"
Mã Thiên Hạo ngồi dậy, kích động hỏi anh trai.
“Mọi việc đúng như dự liệu, chẳng có tên nghèo nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của đồng tiền”.
Mã Thiên Long nở nụ cười hiếm hoi.
“Ngày mai em nhất định muốn rút gân lột da của Tần Cao Văn”
“Không, em vẫn còn việc quan trọng hơn cần phải làm!"
Mã Thiên Long rất hiểu sự mong đợi của em trai nhưng kế hoạch của hắn chia làm hai phần, phần còn lại cần phải giao cho Mã Thiên Hạo.
“Anh trai, có việc gì còn quan trọng hơn cả việc giết Tần Cao Văn sao?”
Mã Thiên Long ngồi xuống bên ly rượu. Hắn khẽ lắc ly rượu vang trong tay: “Thiên Hạo, em có biết điểm yếu nhất của em là gì không?"
“Anh, sao anh lại nói vậy?”
Hắn mặc kệ lời phàn nàn của Mã Thiên Hạo, chỉ tiếp tục nói: “Em làm việc lúc nào cũng thiếu suy nghĩ, lẽ nào em không nghĩ tới khả năng kế hoạch một của chúng ta sẽ thất bại sao?”
Mã Thiên Hạo sững người.
Anh trai nói có lý, trước giờ Mã Thiên Hạo luôn nghe theo hắn, điên cuồng súng bái hắn, cho rằng bất kỳ kế hoạch nào của hắn cũng vô cùng chặt chẽ và sẽ không thất bại.
Nên đã tự động quên đi khả năng đó.
Nhưng Mã Thiên Long thì khác.
“Từ xưa tới nay lòng người khó đoán. Mặc dù vừa rồi Trương Tam đã đồng ý với anh là nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn dùng chỗ thuốc này nhưng nếu hắn tạo phản thì sao?”
Mã Thiên Hạo dùng bàn tay còn lại đập xuống bàn, hung hăng chửi: “Hắn dám?”
“Chúng ta cần phải cân nhắc tới khả năng đó. Nếu hắn làm như vậy thật thì chúng ta phải có phương án khác để trừ khử Tần Cao Văn”.
Mã Thiên Hạo vội vàng hỏi dồn: “Là cách gì vậy anh cả?”
“Ngày mai lúc hơn năm giờ chiều em dẫn một nhóm người tới khu nhà trẻ Lam Thiên, chặn con gái của Tần Cao Văn, nhất định phải bắt được con bé. Tới lúc quan trọng thì chúng ta sẽ đưa ra con át chủ bài của mình”.
“Vâng, không thành vấn đề!”
Mã Thiên Hạo lấp láy đôi mắt.
…
“Đóa Đóa cháu đồng ý với chú một chuyện được không?”
Tần Cao Văn quỳ xuống trước mặt Đóa Đóa, xoa xoa mũi cô bé và nở nụ cười.
“Chú nói đi ạ, chỉ cần Đóa Đóa làm được thì nhất định cháu sẽ đồng ý ạ”.
Tần Cao Văn ôm Đóa Đóa vào lòng: “Ngày mai không đi học, biết chưa?”
Vương Thuyền Quyên ở bên cạnh nghe thấy hai bố con nói vậy bèn nói: “Anh nói cái gì cơ? Sao có thể để con bé không đi học được chứ?”
“Anh chỉ muốn con bé ngày mai không đi học. Qua ngày mai thì có thể đi lại như thường”.
Vương Thuyền Quyên dường như hiểu ra điều gì đó bèn nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa về phòng chơi đi, mẹ và chú có chuyện cần bàn được không?”
“Không thành vấn đề ạ”.
Đóa Đóa gật đầu
Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn đi ra bên ngoài. Cô nói thẳng: “Anh nói đi, gần đây có gặp rắc rối gì không?”
Tần Cao Văn châm một điếu thuốc, khói trắng bay lờn vờn.
“Đối với anh mà nói thì đó không phải là rắc rối”.
Lúc Tần Cao Văn gặp nguy hiểm nhất là lúc thế giới ngầm cử ra hàng nghìn sát thủ truy giết anh, vậy mà khi đó anh vẫn bình an vô sự.
Một sát thủ như vậy thôi cũng đủ giết chết được Mã Thiên Long và đám thuộc hạ dưới trướng của hắn.
Điều này đối với anh mà nói chỉ như cơm thường ngày ở huyện.
Vốn tưởng quay về thủ đô có thể sống một thời gian bình an vậy mà lại luôn có người gây sự với anh và người nhà anh.
Vậy thì Tần Cao Văn sẽ không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
“Anh có thể nói anh vốn dĩ làm nghề gì được không?”
Thực ra câu hỏi này Vương Thuyền Quyên đã sớm muốn hỏi Tần Cao Văn. Tần Cao Văn nhiều tiền, thân thủ lại nhanh nhạy, thân phận thực sự của anh chắc chắn phải khác người thường.
Anh đột nhiên nhìn vào màn đêm mênh mông, nheo mắt lại. Những ngày tháng vào sinh ra tử của thế giới ngầm lại một lần nữa hiện liên đầy tươi mới trong đầu anh.
Phải định nghĩa bản thân như thế nào đây?
Là một sát thủ sao?
Tần Cao Văn quay người nhẹ nhàng nói với Vương Thuyền Quyên: “Anh là chồng của em!”
Cô khẽ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đừng nói linh tinh về chúng ta nữa…”
Chương 49: Chiếu tướng
Còn chưa nói xong thì Tần Cao Văn đã ngắt lời của cô: “Vợ anh chỉ có thể là duy nhất em mà thôi. Tương tự, chồng của em cũng chỉ có mình anh thôi nhé".
Thái độ của anh vô cùng kiên định, sau đó anh ôm Vương Thuyền Quyên vào lòng.
Cô định giãy ra nhưng phát hiện bản thân bất lực nên cũng yên phận dựa vào vai anh.
Cảm giác này thật khó nói nên lời, vô cùng vững trãi và chân thực.
…
Ngày hôm sau.
Tần Cao Văn giống như bình thường tới công trường giám sát. Đã hơn một tháng trôi qua, tiến độ công trình đã hoàn thành được một nửa.
Trước ngày sinh nhật của con gái, có thể hoàn thành khu vui chơi này, Tần Cao Văn có thể tưởng tượng ra, sau khi Đóa Đóa nhận được món quà thì sẽ vui mừng tới mức nào.
Cơm hôm nay mà Tần Cao Văn đặt mua đã tới. Anh quay người nói với đám đông: “Mọi người dừng tay tới ăn cơm đi. Tôi đặt cho mỗi người cơm với hai cái đùi gà đây này”.
Tất cả nhân công nghe thấy đều hò reo vui mừng, bỏ dụng cụ trong tay xuống, lao về phía Tần Cao Văn như ong vỡ tổ.
Ai cũng nở nụ cười, duy chỉ có Trương Tam là trông ảo não.
Hắn cầm cái lọ trong tay, căng thẳng cực độ, thi thoảng lại liếc nhìn Tần Cao Văn.
Hắn không biết phải làm thế nào mới tìm được cơ hội để rót cái thứ này vào trong phần cơm của Tần Cao Văn.
Sáng nay có người tới tìm Trương Tam, nói rằng sẽ giám sát nhất cử nhất động của hắn. Nếu như Trương Tam không làm theo lời dặn của Mã Thiên Long thì sẽ giết hắn.
Thái độ của đám sát thần này hiện giờ vẫn còn hiện rõ trong mắt Trương Tam khiến hắn cảm thấy lo lắng bất an.
Hắn phải đổ cái chất màu đen trong lọ này vào đồ ăn của Tần Cao Văn.
Cuối cùng thì Tần Cao Văn cũng đã đặt hộp cơm xuống, quay người đi vào trong phòng.
Trương Tam cẩn thận tiếp cận bàn của Tần Cao Văn. Nhân công thường không hay ăn cơm cùng Tần Cao Văn, đây là một sự tôn kính.
Bọn họ cảm thấy không có tư cách ngồi cùng anh.
Trương Tam mà hành động thì chắc chắn sẽ khiến đám đông chú ý. Nhưng hôm nay, tất cả đều tập trung ăn đùi gà nên chẳng buồn quan tâm tới những chuyện xung quanh.
Hắn cầm chiếc lọ màu đen, vội vàng đổ vào phần cơm của Tần Cao Văn.
Lúc này có tiếng chủ thầu vang lên.
“Lão Tam, anh làm gì ở bàn ăn của sếp Tần vậy? Mau tới đây”.
Trương Tam chột dạ, vội quay người đứng dậy và nói: “Không có gì, tôi tới ngay”.
Lúc ăn cơm, Trương Tam thi thoảng lại liếc nhìn lên bàn của Tần Cao Văn.
Khoảng sáu, bảy phút sau, Tần Cao Văn từ trong đi ra. Anh nhìn hộp cơm và khẽ chau mày.
Trương Tam căng thẳng muốn vỡ tim.
Lẽ nào đối phương đã phát hiện ra có gì không ổn sao?
Tần Cao Văn đảo cơm nhưng cuối cùng vẫn ăn. Một lúc sau thì hộp cơm của anh đã được ăn hết sạch sẽ.
Lúc này Trương Tam mới thở phào.
Xem ra đã thành công rồi.
Đám đông ăn xong bèn đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục làm việc, bọn họ muốn nhanh chóng hoàn thiện công trình.
Rầm!
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy âm thanh rõ ràng vang lên. Đám đông đồng loạt quay người lại thì thấy Tần Cao Văn từ trên bàn ngã rầm xuống đất. Cơ thể cứng ngắc, miệng thì sùi bọt trắng.
Trương Tam cảm thấy áy náy vô cùng.
Hắn biết những điều này đều là do lọ thuốc trong tay hắn.
Chủ thầu thấy vậy vội vàng chạy tới, những người nông dân khác cũng vây lại.
“Anh Tần, anh sao vậy?”
Tần Vao Văn vẫn tiếp tục sùi bọt mép, nằm vật ra đất, không có phản ứng gì với những người khác.
“Sếp Tần, đừng dọa chúng tôi…Sếp Tần!”
Chủ thầu lớn tiếng gọi Tần Cao Văn nhưng anh từ đầu tới cuối vẫn chẳng phản ứng gì, cứ nằm im ở đó.
“Chúng ta màu đưa sếp Tần tới bệnh viện thôi”.
Những người khác cũng phụ họa theo. Công việc hôm nay chậm trễ mất một ngày cũng không sao. Tính mạng của Tần Cao Văn mới quan trọng.
Được người khác trợ giúp, Tần Cao Văn được chủ thầu cõng chạy ra ngoài công trường. Vừa tới cổng thì người này cũng phải khựng người.
Một đám người mặc đồ đen đang chặn phía trước. Chúng đều cầm vũ khí trong tay.
Mỗi người bọn chúng đều vô cùng vạm vỡ, đeo kính đen, khuôn mặt dữ tợn như hung thần. Nhìn là biết chẳng có thiện cảm gì.
Chủ thầu run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói: “Các…người là ai?”
Người đứng đầu là Mã Thiên Long.
“Nếu như anh biết điều thì đặt người trên lưng xuống, nếu không hôm nay các anh em của anh đừng hòng thoát nổi".
Thường ngày Tần Cao Văn đối xử hết sức hậu hĩnh với bọn họ, coi họ như người nhà khiến những người nông dân này phải khắc cốt ghi tâm.
Những người chất phác, hiền lành như họ luôn hiểu được thế nào là cảm ơn.
Dù họ biết mình không phải là đối thủ của đám người mặc đồ đen này thì cũng không có ai lùi bước. Đám người kia tên nào tên nấy đều cầm vũ khí chặn trước mặt chủ thầu.
“Có chúng tôi ở đây, tuyệt đối không để các người làm hại sếp Tần”.
Mã Thiên Long khẽ chau mày, sau đó bật cười: “Dựa vào đám chó mèo các người mà cũng đòi chặn chúng tôi sao?”
Thấy tất cả mọi người đều đứng lên vì Tần Cao Văn thì Trương Tam ở bên cạnh càng cảm thấy áy náy hơn.
“Không cần biết chặn được hay không, dù sao thì chúng tôi cũng không cho phép các người làm hại sếp Tần”.
Mã Thiên Long thở dài: “Đúng là một đám không biết tốt xấu”.
Ánh mắt hắn trở nên âm sầm: “Anh em, đánh phế toàn bộ đám người này đi”.
“Dạ!”
Người của phái Thiên Long cầm vũ khí định bắn thì đột nhiên có một bóng hình lướt qua trước mặt họ.
Mấy người còn chưa kịp phản ứng thì số súng trong tay đã bị biến mất một cách vô cớ. Chúng đã bị người kia cướp mất.
Đợi đến khi chúng kịp phản ứng lại thì vũ khí đã bị tước đoạt.
Tất cả đám đông nhìn qua người đứng đối diện chúng.
Người này chinh là Tần Cao Văn.
Bọn chúng trợn tròn mắt với vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng trước đó chúng nhớ rõ Tần Cao Văn đã ngất lịm, ngã cả ra đất, cơ thể thì cứng ngắc.
Sao giờ lại hoàn toàn không hề hấn gì thế này?
Đám người của phái Thiên Long được chứng kiến bản lĩnh của Tần Cao Văn thì cảm thấy ớn lạnh.
Dù trước đó đã sớm nghe nói anh hành động với tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn nhưng chưa lúc nào được đích thân cảm nhận nên vẫn thấy may mắn.
Giờ thì tất cả đều bị thuyết phục rồi.
Người này quả thật đáng sợ.
“Không bị trúng độc sao?”
Mã Thiên Long sững sờ. Phải mất một hồi lâu hắn mới thốt nên lời.
Tần Cao Văn đứng đối diện hắn cười: “Ngại quá, để đằng ấy phải thất vọng rồi”.
“Trương Tam, rốt cuộc là như nào?”
Mã Thiên Long lên tiếng, giọng điệu đầy vô cảm.
“Đúng lúc này, đám người Trương Tam đi tới nhìn Mã Thiên Long và nói: “Ngại quá anh Mã, tiền rất quan trọng đối với tôi nhưng lương tâm càng quan trọng hơn”.