Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những người khác của phái Thiên Long đều có vẻ hoảng loạn.
Ban nãy bọn họ cầm vũ khí nóng trong tay còn không phải là đối thủ của Tần Cao Văn, huống hồ bây giờ tay không tấc sắt, dựa vào sức mạnh của đối phương, muốn đánh bại bọn họ dễ như trở bàn tay.
Lẽ nào hôm nay phái Thiên Long sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt?
“Nói như vậy có nghĩa là ngay từ đầu bọn mày đang diễn kịch cho tao xem?”.
Tần Cao Văn lắc đầu cười, nói: “Đừng hiểu nhầm, không phải hai chúng tôi, là mà tất cả chúng tôi đều đang diễn kịch cho anh xem”.
“Mày biết tao sẽ mua chuộc người bên mày?”.
“Chính xác”.
Sau nghi nghe Tần Cao Văn nói vậy, Mã Thiên Long liền tỏ vẻ tán dương, đã rất lâu rồi hắn chưa gặp đối thủ lợi hại như vậy.
“Anh làm tôi thán phục đấy”.
Tần Cao Văn không nói gì.
“Tôi còn một câu hỏi nữa, rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta bỏ thuốc vào hộp cơm của anh, lẽ nào tôi nhìn nhầm sao?”.
Trương Tam vỗ ngực nói: “Tối qua sau khi anh đưa tấm thẻ ngân hàng đó cho tôi, tôi đã lập tức đến chỗ anh Tần, và anh Tần đã đưa tôi một loại thuốc y hệt”.
“Hóa ra là vậy”.
Mã Thiên Long gật đầu.
“Anh Tần, có phải anh thấy giờ anh đã đại thắng rồi không?”.
“Không hề, nếu như tôi đoán không nhầm, chắc anh vẫn còn kế hoạch B đúng không?”.
Mã Thiên Long bật cười một lúc lâu mới thôi. Hắn nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần quả là người thông minh, được đấu với người như anh quả là rất thú vị”.
“Anh muốn bắt con gái tôi, sau đó uy hiếp tôi, đúng không?”.
“Đúng vậy, tay chân của tôi chia làm 2 nhóm, một nhóm đến trường mẫu giáo, một nhóm khác thì đến nhà anh”.
Sắc mặt Tần Cao Văn trở nên khó coi hơn, mặt anh tối sầm lại, nói: “Anh còn cho người đến cả nhà tôi?”.
“Anh Tần, tôi biết anh là một người thông minh, có thể anh đã lường trước được kế hoạch của tôi hôm nay, cho nên anh không thể nào cho con gái đến trường đi học được, hiện giờ khả năng cao là đang ở nhà, phải vậy không?”.
Không khí ở đó trở nên nặng nề hơn, mọi sự tập trung đều đổ dồn lên người Tần Cao Văn.
Bọn họ để ý thấy Tần Cao Văn vẫn chưa nói gì.
Xem ra những phân tích của Mã Thiên Long vừa rồi rất hợp lý.
Mã Thiên Long đến trước mặt Tần Cao Văn, khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ đắc ý.
“Tôi thừa nhận, trong số tất cả những đối thủ mà tôi từng gặp phải, anh là đáng gờm nhất, ngay từ đầu tôi đã đánh giá thấp anh”.
Hắn từng bước tiến lại gần Tần Cao Văn, rồi quay sang nói: “Nhưng anh cũng có những tật xấu mà rất nhiều người có, đó là ngông nghênh tự đại, anh chưa từng nghĩ kế hoạch của mình cũng có ngày thất bại, đúng không?”.
Tần Cao Văn không nói gì.
Những người ở đó đều cảm thấy không khí vô cùng nặng nề, ngộ nhỡ Đóa Đóa rơi vào tay của Mã Thiên Long, đến lúc đó dù anh có lợi hại đến đâu, cũng chỉ có thể ngoãn ngoãn giơ tay chịu trói.
Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ không để con gái chịu bất cứ tổn hại nào.
“Đây là điểm mà tôi không giống anh, một khi tôi đã thực sự coi ai đó là đối thủ, thì tôi nhất định sẽ cân nhắc tất cả các phương diện của vấn đề”.
Lúc này, Tần Cao Văn cuối cùng cũng hiểu, thế nào là cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, chưa nghĩ đến toàn bộ kế hoạch của hắn, để đối phương nắm được toàn bộ, từ đó nghĩ ra đối sách.
Giờ Đóa Đóa ở nhà một mình, một đứa bé mới có mấy tuổi sức trói gà chưa chặt, đối diện với một tên sát thủ to cao, kết cục thế nào ai mà biết được.
Nếu Đóa Đóa rơi vào tay bọn chúng, thì Tần Cao Văn có mạnh đến mất cũng chẳng có đất dụng võ.
“Anh Tần, có cần tôi gọi điện thoại cho tay chân của mình không?”.
“Anh…”.
Không để Tần Cao Văn nói hết, Mã Thiên Long đã lấy điện thoại ra bấm số, một lúc sau bên kia vọng ra tiếng em trai hắn là Mã Thiên Hạo.
Hắn mở loa ngoài, tất cả mọi người ở đó đều nghe rõ cuộc hội thoại của hai người.
“Thế nào, đã tìm thấy con nhóc đó chưa?”.
Mã Thiên Hạo trả lời: “Anh yên tâm, em tìm thấy rồi, con bé đó cũng phát hiện ra đồ của em, đang trốn ở trên tầng hai”.
Nói rồi, hình như Mã Thiên Hạo ghé điện thoại vào cửa sổ tầng hai, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng của Đóa Đóa.
“Bố ơi, dưới nhà mình có rất nhiều kẻ xấu, bố mau về cứu con”.
“Đưa con bé đến đây cho anh, nhớ là phải trong vòng một tiếng”.
“Vâng!”.
Mã Thiên Long cúp điện thoại, tất cả công nhân viên đều thấy Tần Cao Văn lo đến cồn cào ruột gan.
Xem ra hôm nay anh Tần xong phim rồi, mấy người này vừa nhìn là biết không phải người lương thiện gì, sau khi có Đóa Đóa làm con tin, bọn chúng có thể tùy ý đối phó với Tần Cao Văn rồi.
“Giờ anh còn gì để nói không?”.
“Muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, ra tay với một đứa bé không thấy hèn à?”.
Tần Cao Văn dùng nắm đấm giữ vững cơ thể đang không ngừng run rẩy vì tức giận.
Mã Thiên Long từ đầu đến giờ không lộ biểu cảm, cuối cùng cũng thể hiện sự vui sướng trên khuôn mặt.
Bất kỳ đối thủ nào Mã Thiên Long gặp trước đây, đều không có tính chiến đấu.
Nhưng hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng lớn trên người Tần Cao Văn.
“Phải đấy, mày quá bỉ ổi hèn hạ rồi”.
“Mày đánh không lại Tần Cao Văn mới phải dùng thủ đoạn này, đúng là kinh tởm”.
“Người như mày nên chết sớm đi”.
…
Mã Thiên Long không hề để tâm đến những lời mắc nhiếc của đám công nhân viên này, chỉ cần đến cuối cùng có thể thành công, thì thủ đoạn bỉ ổi chút cũng có sao?
“Mọi người nói đúng, tôi bỉ ổi đấy. Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, tôi vẫn chưa ngu đến mức đó đâu”.
Tần Cao Văn lấy tay day trán, nói với Mã Thiên Long: “Lẽ nào anh cho rằng kế hoạch này sẽ không thể thất bại?”.
“Tần Cao Văn, tôi thừa nhận anh có thể lường được hai kế hoạch trước khiến tôi rất thán phục”.
Tần Cao Văn lặng yên nghe không nói gì.
Mã Thiên Long lại gần anh nói: “Nhưng anh tuyệt đối không được quên một điều…”.
“Điều gì?”.
Mã Thiên Long lại nói: “Bọ ngựa đi trước, khổng tước theo sau* ”.
(*Truyện ngụ ngôn Trung Quốc: ý nói người chuyên đi trục lợi hãm hại người khác, nhưng không biết còn có người rình đi sau để hãm hại họ).
“Sao anh dám chắc tôi không phải là con khổng tước đó?”.
Nụ cười trên mặt Mã Thiên Long dần biến mất, hắn phát hiện ra Tần Cao Văn vốn không hề lo lắng như hắn tưởng tượng.
Ngược lại còn có phần giảo hoạt của việc đạt được quỷ kế.
“Anh nói vậy là có ý gì?”.
Tần Cao Văn cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Tôi nghĩ chắc cũng sắp rồi, chả mấy mà bên kia gọi điện thoại lại đâu”.
Không chỉ Mã Thiên Long, mà những người khác đều rất tò mò, không hiểu Tần Cao Văn lại có mánh khóe gì nữa.
Trương Tam đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Anh Tần, lẽ nào anh không lo cho con gái anh sao?”.
“Không lo!”.
Mọi người đều xì xào.
“Đúng là cái thứ máu lạnh!”.
Reng reng!
Chuông điện thoại reo lên, Mã Thiên Long nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Thế nào Thiên Hạo, bắt được con bé đó chưa?”.
Mã Thiên Hạo ấp úng nói: “Anh… chúng ta bị lừa rồi, con bé đó vốn không hề có trong phòng, trong phòng có bom”.