Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 81: Cố tình làm khó
“Đừng phụ lòng mong chờ của tôi, ông Cao”.
Ông Cao cười đáp lại: “Ông Hai, tôi làm dưới chướng anh bao nhiêu năm rồi, tôi là người như thế nào chẳng nhẽ anh còn không yên tâm sao?”.
“Ừ”.
Bên kia cúp máy.
Ting!
Chuông cửa vang lên, ông Cao nói: “Cửa bên ngoài không đóng, cứ vào đi”.
Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt mang nụ cười ngọt ngào bước vào.
Từ lâu đã biết Vương Thuyền Quyên là người đẹp số một ở Minh Châu, nhưng ông Cao chưa từng gặp trước đó.
Hôm nay được nhìn thấy tận mắt, đúng là danh bất hư truyền.
Ông Cao một lúc sau mới nói: “Cô đến đây làm gì?”.
“Tôi đến làm giấy phép kinh doanh”.
Ông Cao ngồi dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực nói: “Chỗ chúng tôi không làm giấy phép kinh doanh, mau cút ra ngoài”.
Thái độ ông ta nói vô cùng tồi tệ.
Vương Thuyền Quyên hỏi với vẻ thắc mắc: “Vì sao vậy? Chỗ các anh chẳng phải là nơi làm giấy phép kinh doanh sao?”.
“Không có vì sao cả, cô không hiểu ý tôi là bảo cô mau cút ra ngoài à, tai cô điếc rồi sao?”.
Ông ta đập bàn đứng lên, dùng ngón tay chỉ thẳng mặt Vương Thuyền Quyên quát.
Cơ thể Vương Thuyền Quyên hơi run, cảm thấy có hơi ấm ức, bản thân hình như không làm gì có lỗi với ông ta cả.
Ông Cao có chuyện gì thế nhỉ?
“Vì… vì sao?”.
Vương Thuyền Quyên nhìn ông Cao rồi lắp bắp nói.
“Tôi không muốn làm giấy phép kinh doanh cho cô đấy, còn có vấn đề gì không? Nếu cô bây giờ không cút đi, tôi sẽ cho bảo vệ vào đuổi cô ra”.
Ông ta biết thực lực của Tần Cao Văn rất mạnh, có thể nhẹ nhàng giết chết Mã Thiên Long, nhưng đối phương đánh giỏi thì đã sao chứ?
Lẽ nào còn dám gây chuyện ở nơi làm giấy tờ sao?
Bọn họ là người của chính phủ đấy.
“Ông đây có thể làm giấy tờ cho bất kỳ ai trên thế giới này, nhưng không muốn làm cho cô, vì tôi ghét cô, nhìn cô là tôi đã thấy buồn nôn”.
Vương Thuyền Quyên tái mặt.
“Tôi…”.
“Tao bảo mày cút đi!”.
Ông Cao lại hét lên.
Vương Thuyền Quyên quay người đi, khi chạy ra khỏi phòng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không thể hiểu nổi, hôm nay rốt cuộc đã làm sai chỗ nào.
Ông Cao vì sao lại vô duyên vô cớ nhắm vào cô như vậy?
Thấy Vương Thuyền Quyên từ trên tầng đi xuống, Tần Cao Văn cảm thấy có hơi ngạc nhiên, cô vừa mới lên mấy phút trước, lẽ nào giấy tờ đã làm xong rồi sao?
Vương Thuyền Quyên mở cửa xe ra, ngồi bên cạnh Tần Cao Văn, bộ dạng khóc sướt mướt khiến Tần Cao Văn cảm thấy thương xót.
“Vợ, em sao thế?”.
Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên mới ổn định lại tâm trạng, kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cho Tần Cao Văn nghe.
Trước đây Vương Thuyền Quyên không thích khóc lóc, nhưng sau khi Tần Cao Văn trở về, cô không còn muốn giả vờ kiên cường nữa, toàn bộ những yếu đuối đều từ từ thể hiện hết ra trước mặt đối phương.
Nghe xong, mặt Tần Cao Văn trở nên lạnh lùng.
“Ông ta nói như vậy thật sao?”.
Vương Thuyền Quyên gật đầu.
“Em cũng không biết đã làm gì sai với ông ta”.
Tần Cao Văn khẽ nói: “Em đừng lo, vợ ạ, hôm nay anh nhất định sẽ giúp em lấy được giấy phép kinh doanh”.
Nói xong, anh liền mở cưa xe, đi lên trên tầng.
Vương Thuyền Quyên nghe thấy vậy có hơi lo lắng, sợ Tần Cao Văn lại gây ra chuyện gì.
Nếu hôm nay Tần Cao Văn ở đây đánh nhau với ông Cao, thì có nghĩa là làm trái lời với cấp trên, đến lúc đó chắc chắn sẽ không được bỏ qua.
“Anh muốn làm gì thế?”.
Vương Thuyền Quyên vội vàng chạy đến nói với Tần Cao Văn.
“Em đừng lo, toàn bộ mọi việc anh sẽ giữ mức độ”.
Tần Cao Văn quay đầu mỉm cười.
Sau đó anh lại đi tiếp lên trên tầng, Vương Thuyền Quyên cũng không đuổi theo nữa.
Cô rất có niềm tin về Tần Cao Văn.
Những chuyện mà đối phương đã nói thì đa phần đều có thể làm được.
Bụp!
Tần Cao Văn đá cánh cửa mở toang, ông Cao đang nằm trên ghế ngủ gật, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc.
Thấy Tần Cao Văn đứng ở đó, sắc mặc ông Cao lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì?”.
“Vì sao không làm giấy phép kinh doanh cho chúng tôi?”.
Ông Cao ngồi dựa vào ghế, thể hiện vẻ đắc ý nói: “Đây là do ông Hai dặn”.
“Ông có quan hệ với người của thế giới ngầm?”.
Ông Cao dửng dưng trả lời: “Đúng thế, tôi đúng là có quan hệ với họ, cậu làm được gì tôi nào, có giỏi thì đánh tôi đi, tôi nói với cậu, nếu cậu dám ở đây đánh tôi, cậu có mười cái mạng cũng không đủ để chết đâu”.
Đây là đang uy hiếp anh.
“Ông tưởng tôi không dám đánh ông chứ gì?”.
Ông Cao dùng giọng nói cao ngạo nói: “Có giỏi thì đánh tôi thử xem?”.
Bốp!
Tần Cao Văn tát luôn một phát lên mặt ông Cao.
Anh không hề nương tay, cái tát này rất mạnh, tát cho ông Cao bay ra khỏi ghế.
Bụp!
Sau đó đập mạnh vào bước tường bên cạnh.
Ông Cao dùng tay ôm mặt, cả người bị đánh cho ê ẩm, ông ta nhìn Tần Cao Văn với khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Người này thế mà dám đánh ông ta.
Ông ta là người của chính phủ, hơn nữa còn có quan hệ với ông Hai.
Người bình thường gặp ông ta nếu không lùi ba bước chào thì chi ít cũng phải thể hiện cung kính.
Kiểu người như Tần Cao Văn, ông ta lần đầu tiên thấy.
“Cậu… cậu không sợ tôi?”.
Tần Cao Văn không muốn nghe ông ta lắm lời, đi thẳng đến trước mặt ông Cao, dùng tay túm lấy cổ áo ông ta.
“Hôm nay ông không muốn làm cũng phải làm!”.
“Tôi…”.
Bốp bốp!
Lại hai cái tát tiếp theo.
“Thằng khốn này…”.
Bụp!
Tần Cao Văn đấm thẳng vào ngực ông ta.
Ông ta lập tức bay về phía sau, đập tiếp vào tường.
Ánh mắt nhìn Tần Cao Văn của ông ta tràn đầy sợ hãi.
Những kiêu ngạo trước đó đã không còn nữa.
Sự việc sao có thể như thế này chứ?
Tần Cao Văn đi từ từ lại gần ông ta, dùng tay bóp cổ ông ta nói: “Ông có tư cách gì ra oai trước mặt tôi, hôm nay rốt cuộc ông có làm hay không?”.
Ông Cao lắp bắp nói: “Vừa nãy tôi nói với cậu rồi, tôi là người của chính phủ, cậu đánh tôi lẽ nào không sợ bọn họ truy cứu trách nhiệm của cậu sao?”.
“Ông nghĩ tôi sẽ sợ chắc?”.
Thần sắc của ông Cao đột nhiên lạnh lùng, ông ta nghiến răng chửi: “Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cấp trên, chờ họ đến thì cậu chết chắc”.
“Vậy sao?”.
Tần Cao Văn buông ông Cao ra, ngồi lên ghế bên cạnh nói: “Sếp của các người chắc là Trương Thiên Minh đúng không?”.
Sắc mặt ông ta hơi biến đổi.
“Cậu… sao cậu biết?”.
Trước đây khi Trương Thiên Minh nghèo khó, nếu không phải Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ, e rằng ông ấy đã chết rồi.
Từ đó về sau, Trương Thiên Minh luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp Tần Cao Văn.
Nếu lát nữa ông ấy tới đây thật, đến lúc đó người bị thiệt chắc chắn không phải anh.
Tần Cao Văn ngồi trên ghế, ung dung nói: “Ông hoàn toàn có thể thử, Trương Thiên Minh rốt cuộc có đến giúp ông hay không”.
“Chờ sếp của tôi đến, nhất định sẽ rút gân lột da cậu”.
Tần Cao Văn nói với vẻ không quan tâm: “Loại hèn nhát như Trương Thiên Minh, anh ấy vẫn chưa có cái gan đó đâu”.
“Được, đây là cậu nói đấy nhé!”.
Chương 82: Ơn cứu mạng
Trương Thiên Minh lúc này đang ở trong phòng giải quyết công vụ.
Ông ấy là một người thiết diện vô tư, không cần biết gặp phải chuyện gì đều sẽ giải quyết công bằng.
Nhưng cũng chính vì tính cách cứng ngắc này, khiến Trương Thiên Minh đi trên con đường này không hề thuận lợi, cho dù năng lực làm việc của ông ấy rất giỏi, nhưng vẫn không được cấp trên tán thưởng.
Vì ông ấy không biết nịnh nọt.
Trương Thiên Minh dùng tay day trán, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Cầm điện thoại nhìn, phía bên kia chuyền đến tiếng kêu khóc của ông Cao.
“Sếp, anh đang ở đâu thế?”.
Trương Thiên Minh nghe ra giọng khác lạ của ông Cao, liền tò mò hỏi: “Tôi đang ở phòng làm việc, đã xảy ra chuyện gì thế?”.
“Tôi xin anh, anh mau đến đây đi!”.
Thấy đối phương thể hiện quá gấp gáp, Trương Thiên Minh càng tò mò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứ từ từ nói”.
“Có người đến công ty chúng ta làm giấy phép kinh doanh, tôi không cho cậu ta làm, kết quả cậu ta ra tay đánh tôi”.
Bụp!
Trương Thiên Minh đập bàn, tức giận nói: “Lại có chuyện đó sao?”.
“Đúng thế, thưa sếp”.
Ánh mắt ông ấy lạnh lùng nói: “Anh bảo cậu ta cứ chờ đấy, lát nữa tôi sẽ cho người qua xử cậu ta”.
Nghe thấy vậy, ông Cao mới thở phào.
“Vâng, thưa sếp”.
Cúp điện thoại xong, khuôn mặt ông Cao lộ vẻ đắc ý, nói với Tần Cao Văn: “Cậu nghe rõ chưa? Lát nữa sếp chúng tôi đến thì cậu chết chắc rồi”.
Tần Cao Văn ngồi ở đó, dửng dưng nói: “Rốt cuộc ai chịu thiệt còn chưa biết đâu”.
“Lẽ nào sếp của chúng tôi lại sẽ ra tay với tôi chắc?”.
Tần Cao Văn hỏi: “Nếu Trương Thiên Minh biết ông câu kết với người của thế giới ngầm, hơn nữa còn vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, ông nghĩ xem dựa vào tính cách của anh ấy, liệu có tha cho ông không?”.
Trước đây số người mà Tần Cao Văn giúp cũng không phải số ít, lý do có thể nhớ được Trương Thiên Minh đa phần là vì tính cách thiết diện vô tư của ông ấy.
Ông ấy là một người vừa cứng đầu cố chấp, lại là một người kiên định đến khác thường.
Cho dù có là việc gì đi nữa đều sẽ giải quyết công bằng.
“Tôi nói cho cậu biết, ông ấy sẽ không bao giờ biết được đâu, người phải chết chỉ có thể là cậu”.
Ông ta nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt thoáng mang vẻ oán hận.
Ông Hai đã nói rồi, chỉ cần không để cho đối phương lấy được giấy phép kinh doanh, đến lúc đó sẽ cho ông ta hai triệu tệ.
Đối với người mỗi tháng lương chỉ nhận ba bốn nghìn tệ mà nói, đây là một con số trên trời.
Ông ta chắc chắn sẽ nắm giữ cơ hội này.
“Rốt cuộc là ai!”.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
Sau đó là một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mặt ông Cao.
Chính là Trương Thiên Minh.
Nhìn thấy sếp vào, ông Cao vội vàng đi lên phía trước cung kính nói: “Sếp, cuối cùng anh cũng đến”.
Nhìn thấy Tần Cao Văn ngồi cách đó không xa, Trương Thiên Minh hơi nhíu mày, cảm thấy anh có hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời lại không nhớ ra được anh rốt cuộc là ai.
Chắp hai tay về phía sau, Trương Thiên Minh chậm rãi nói: “Cậu to gan thật, thế mà lại dám ra tay với người của chính phủ, không muốn sống nữa sao?”.
Tần Cao Văn vẫn ngồi trên ghế, không cả quay đầu nói: “Lẽ nào anh không hỏi xem vì sao tôi lại đánh ông ta à?”.
Vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Trương Thiên Minh lập tức thay đổi.
Cả con người ông ấy cứ như bị sét đánh, đứng như trời trồng tại chỗ.
Vẻ tức giận trên khuôn mặt bỗng dưng tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tin.
Ông Cao dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lát nữa Trương Thiên Minh ra tay với Tần Cao Văn.
Nhưng ông ta chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy cảnh tượng đó xảy ra.
Trương Thiên Minh vẫn đứng im tại chỗ, không có chút dự định ra tay với Tần Cao Văn gì cả.
Ông cao tò mò hỏi: “Sếp ạ, anh còn đứng đó làm gì? Vì sao không ra tay với cậu ta đi”.
Bốp!
Ông ta vừa nói dứt, Trương Thiên Minh quay sang tát thẳng cho ông ta một cái, đánh vô cùng mạnh.
Ông Cao bị tát cho xoay một vòng rồi đập vào tường.
“Anh… sao anh lại đánh tôi?”.
Ông Cao nhất thời chưa phản ứng kịp.
Đối với tính cách của Trương Thiên Minh, ông Cao hiểu rất rõ, ông ấy tuyệt đối sẽ không vô cớ ra tay với người khác như vậy.
Nhất lại là người của mình.
“Mau nói đi, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì hả?”.
Trương Thiên Minh căn bản không có ý định truy cứu Tần Cao Văn, ngược lại còn nhắm vào ông ta.
Tần Cao Văn rốt cuộc là người như thế nào, Trương Thiên Minh thừa hiểu, và với tính cách của ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh ông Cao.
Chắc chắn là đối phương đã làm gì sai trước.
Nên mới xảy ra tình trạng này.
Trong lòng ông Cao hoảng loạn, cảm thấy chột dạ, Trương Thiên Minh luôn là người căm ghét cái ác.
Đối với thế giới ngầm thì càng như nước với lửa.
Nếu để ông ấy biết bản thân câu kết với thế giới ngầm, vậy thì coi như xong.
Ông ta không thể gánh được cái giá đó.
“Tôi không nói gì cả”.
Ông Cao khẽ cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng vào Trương Thiên Minh.
“Ông không nói không sao cả, tôi có thể nói thay ông”.
Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế.
Cho dù vừa rồi Trương Thiên Minh đã đoán ra được thân phận của anh qua giọng nói, nhưng tận mắt nhìn thấy ông ấy vẫn rất xúc động.
Trương Thiên Minh cúi gập người trước mặt Tần Cao Văn: “Chào ân nhân”.
Đoàng!
Ông Cao lập tức cảm thấy như sấm đánh ngang tai, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chuyện giữa Trương Thiên Minh và Tần Cao Văn, ông ấy nhắc tới trước mặt bọn họ không dưới một lần.
Ông ấy nói nếu không có Tần Cao Văn, thì tuyệt đối sẽ không có Trương Thiên Minh của ngày hôm nay.
Hơn nữa nói đối phương là một người căm ghét cái ác.
Những chuyện này ông Cao đều hiểu, ông ta còn luôn tự nói với bản thân, không bao giờ được đắc tội với ân nhân của Trương Thiên Minh, nếu không sẽ coi như va phải vào trở ngại lớn.
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể ngờ người đó chính là Tần Cao Văn.
“Ông ta câu kết với ông Hai, chuẩn bị làm khó tôi và vợ tôi, hơn nữa vừa rồi đích thân ông ta nói, chỉ cần không làm giấy phép kinh doanh cho chúng tôi, ông Hai sẽ cho ông ta hai triệu tệ”.
Lòng ông Cao trùng xuống.
Hôm nay đúng là toi rồi.
Nhưng ông Cao tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp như vậy, vẫn cãi: “Cậu đừng có ngậm máu phun người, đây chỉ là tự cậu bịa ra, cậu có chứng cứ gì không?”.
Tần Cao Văn cười khẩy nói: “Chứng cứ đúng không? Tôi có thể lấy ra bất cứ lúc nào”.
Cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu mở đoạn ghi âm vừa rồi.
Mặt ông Cao tái nhợt.
Ông ta không thể ngờ đối phương lại dùng cách này.
Thần sắc của Trương Thiên Minh trở nên vô cùng khó coi, ông ấy lạnh lùng quát ông Cao: “Bây giờ anh còn gì để nói nữa không?”.
“Tôi…”.
Ông Cao run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Tôi không cố ý!”.
Bốp!
Trương Thiên Minh tát mạnh một cái vào mặt ông Cao, chỉ thẳng mặt ông ta nói: “Loại tội đồ như anh, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!”.
“Tôi xin anh đấy, tôi biết sai rồi, anh cho tôi một cơ hội được không?”.
Bây giờ ông Cao vô cùng hối hận, lần này ông ta đúng là mất cả chì lần chài.
Không những không lấy được tiền, ngược lại còn bị tai họa tù đày.
Chương 83: Luân phiên vào trận
Trương Thiên Minh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông Cao, trong lòng vô cùng buồn thương.
Từ trước tới nay, ông ấy là người chính trực, tính cách cương nghị. Dù hoàn cảnh xung quanh có thế nào, thái độ ông ấy vẫn như xưa, chưa từng thay đổi.
Nhưng tính cách của ông ấy có ảnh hưởng rất lớn đến con đường tương lai. Cho dù cần cù kiên định, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn chỉ lăn lộn trên cùng một lĩnh vực.
Người có thể khiến Trương Thiên Minh tín nhiệm không nhiều, ông Cao được xem là một trong số đó, thậm chí trong lòng ông ấy đã xem ông Cao như anh em mình. Nhưng dù có thế nào, ông ấy cũng không ngờ cuối cùng ông Cao lại đối xử với mình như vậy.
Thật sự khiến người ta thất vọng.
“Tôi xin anh, tôi không cố ý, tôi chỉ là quá nghèo, tôi muốn kiếm chút tiền!”.
Trương Thiên Minh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai ông ta: “Anh muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, vì sao cứ phải dùng cách này?”.
“Gia đình tôi thật sự rất thiếu tiền, tôi không cố ý, anh cho tôi một cơ hội được không?”.
Bây giờ ông Cao gần như sắp khóc.
Trương Thiên Minh thở dài nói: “Năm xưa tôi thật sự đã nhìn lầm anh, vốn dĩ tôi luôn nghĩ anh cũng là một người rất chính trực, không ngờ…”.
Ông ấy không nói tiếp nữa, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.
Ông Cao biết một khi Trương Thiên Minh đã hạ quyết tâm, dù sau đó mình có nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của ông ấy.
Gương mặt ông ta trở nên lạnh lùng, hỏi: “Ông xác định rồi phải không?”.
“Luật pháp không dung tình”.
Chỉ mấy chữ đơn giản đã khái quát thái độ của Trương Thiên Minh.
Dù sao kết quả cuối cùng cũng đã xác định, bây giờ ông Cao đã bình tĩnh hơn, không hề sợ hãi hay hoảng loạn.
Ông Cao nói: “Trương Thiên Minh, anh biết vì sao cả đời anh chỉ có thể xoay vòng ở vị trí này không?”.
Trương Thiên Minh không quan tâm đến ông ta, xoay người đi.
“Anh mãi mãi không hiểu một đạo lý, đó là nước trong quá sẽ không có cá. Anh đừng mãi tự rêu rao mình, cảm thấy mình rất thanh liêm, rất tài giỏi. Thật ra anh chỉ là quá cổ hủ, quá vô năng”.
Mặc kệ ông ta có nói thế nào, Trương Thiên Minh vẫn không trả lời.
Ông Cao nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, tôi bị nhốt trong tù, anh cũng không sống yên đâu. Đợi người của ông Hai biết được, ông Hai sẽ không tha cho anh!”.
Trương Thiên Minh không nói lời nào. Bây giờ ông ấy không tức giận, chỉ cảm thấy buồn bã trong lòng.
Ngay cả cấp dưới mà ông ấy tín nhiệm nhất cũng làm ra chuyện như vậy, phải chăng cũng đồng nghĩa hoàn cảnh xung quanh ông ấy vốn đen tối, giơ tay không thấy năm ngón.
“Dẫn anh ta đi cho tôi!”.
Nghe mệnh lệnh của Trương Thiên Minh, vài người mặc đồng phục đi đến, ông Cao đứng dậy nói: “Không cần, tôi cũng có chân, tôi có thể tự đi được”.
Ông ta nghênh ngang rời khỏi phòng, đi đến trước cửa thì dừng lại, nói: “Anh Trương, hãy nhớ lời tôi vừa nói, anh cùng lắm chỉ còn có thể sống được một tuần nữa thôi”.
Nói xong, ông ta lại cười lớn.
Bình thường, ông Hai sẽ không hợp tác với người của nhà nước, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Nếu Trương Thiên Minh làm tổn hại tới lợi ích của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng nhân nhượng.
Năm xưa, ông Hai đã tốn rất nhiều tiền cho ông Cao, để vào thời khắc quan trọng có thể dùng tới ông ta. Kết quả chiếc đinh này lại bị Trương Thiên Minh nhổ tận gốc.
Ông Hai sẽ không từ bỏ ở đây.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Cao Văn và Trương Thiên Minh.
“Xin lỗi cậu Tần, là tôi quản lý không nghiêm”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được trong giọng nói ông ấy chứa đựng nỗi buồn.
Anh cười nói: “Không sao, tôi sẽ bảo vệ anh”.
Ông ấy không nói gì.
Sau đó, Tần Cao Văn lại nói: “Anh có biết điều khó khăn nhất đối với một con người là gì không?”.
Trương Thiên Minh ngồi trên ghế, không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Là làm chính mình”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Luôn sẽ có người nghĩ mọi cách để chi phối ý kiến của anh, chỉ ra một con đường trong cuộc đời anh, nhưng anh đừng quên, cuộc sống của anh không thuộc về bất kỳ ai khác, mà chỉ thuộc về bản thân anh”.
Trương Thiên Minh yên lặng lắng nghe.
“Dù người xung quanh anh có thế nào, anh đừng bao giờ bị ảnh hưởng bởi bọn họ. Tôi tin anh!”.
Năm xưa, người được Tần Cao Văn cứu quả thật rất nhiều, nhưng Trương Thiên Minh chắc chắn là người độc nhất vô nhị.
Ông ấy rất chính trực. Một loại chính trực giống như tấm thép, hoàn toàn không thể bẻ cong.
Kiểu tính cách này rất hiếm thấy trong xã hội đen tối hiện nay.
Trương Thiên Minh lại hỏi: “Sự kiên trì của tôi thật sự có tác dụng sao?”.
“Tin tôi nhất định có tác dụng!”.
Tần Cao Văn tỏ thái độ vô cùng kiên định. Cho dù anh không rõ chuyện của nhà nước, nhưng anh có thể cảm nhận được Trương Thiên Minh là một người tốt, cũng là một người có thể độc lập tự chủ.
Trương Thiên Minh gật đầu, khẽ giọng đáp: “Tôi hiểu rồi”.
…
Trên xe.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Tần Cao Văn vẫn chưa xuống, Vương Thuyền Quyên hơi lo lắng, liệu anh và ông Cao có dùng vũ lực với nhau không.
Vương Thuyền Quyên từng thấy thực lực của Tần Cao Văn, cô không sợ Tần Cao Văn bị thương, chỉ là nếu xảy ra xung đột với người của nhà nước, sau này cất bước sẽ rất gian nan.
Đó là điều mà Vương Thuyền Quyên không muốn nhìn thấy.
Cửa xe mở ra, Vương Thuyền Quyên chuẩn bị lên lầu xem sao, lại phát hiện Tần Cao Văn đã đi xuống lầu, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Sao giờ anh mới xuống?”, Vương Thuyền Quyên tò mò hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Vừa rồi làm lỡ mất thứ mà em muốn, anh lấy về được rồi”.
Tần Cao Văn đưa giấy phép kinh doanh cho Vương Thuyền Quyên.
Vương Thuyền Quyên cầm nó trong tay, nhìn một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại. Rõ ràng vừa rồi thái độ của ông Cao ác liệt như vậy, vì sao vừa gặp Tần Cao Văn lại ngoan ngoãn dâng giấy phép kinh doanh ra?
Cách đối xử trước và sau khác biệt thật lớn.
Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao chuyện khó thế nào anh cũng có thể giải quyết được?”.
Tình yêu của phụ nữ đối với đàn ông thường bắt đầu từ sự sùng bái, Vương Thuyền Quyên đối với Tần Cao Văn cũng là như vậy.
Tần Cao Văn cười đáp: “Bởi vì những khó khăn này đều có liên quan đến em, vậy thì với anh sẽ không phải là khó khăn nữa”.
Lúc này, sắc mặt Vương Thuyền Quyên đỏ lên, im lặng cúi đầu, hiện rõ vẻ xấu hổ.
Tần Cao Văn hôn lên trán cô, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi đón Đóa Đóa tan học đi”.
“Vâng”.
…
Trong thung lũng Chết.
Mã Thiên Hạo đã đi không biết bao nhiêu ngày, hắn sắp kiệt sức, toàn bộ sức lực dường như đã bị rút cạn, mỗi một bước đều khó như lên trời.
Thung lũng Chết chỉ rộng nhiêu đó, Mã Thiên Hạo đã tìm hết mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy Thiên Lôi tông sư.
Rốt cuộc ông ta đã đi đâu?
Mã Thiên Hạo thật sự không đi nổi nữa. Phía trước có một tảng đá, hắn ngồi lên đó không ngừng thở dốc.
Mặt trời nóng cháy trên đỉnh đầu giống như ngọn lửa hừng hực rơi xuống, thiêu đốt cả người hắn.
Cho dù ở trong hoàn cảnh nóng như thiêu đốt, Mã Thiên Hạo vẫn không chảy mồ hôi.
Mồ hôi của hắn đã chảy cạn rồi.
Chương 84: Tông sư xuống núi
Mã Thiên Hạo cố gắng chống đỡ cơ thể, giữ tỉnh táo, nhưng mọi vật xung quanh vẫn quay mòng mòng.
Mọi thứ giữa đất trời dần dần mơ hồ trong tầm mắt hắn.
Tiếp đó, bóng tối không ngừng kéo đến, Mã Thiên Hạo cảm thấy buồn nôn, phát ra tiếng nôn khan, đầu óc đột nhiên trở nên nặng nề rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Đợi khi tỉnh lại, Mã Thiên Hạo phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng.
Căn phòng không lớn, vật dụng trong nhà cũng không nhiều, nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mã Thiên Hạo vén chăn trên người ra, ngồi dậy trên giường, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Hắn nhìn ra bên ngoài, ánh trăng màu bạc lãng đãng.
Trời đã tối.
Cửa mở ra, một người mặc áo choàng đen đi vào, trong tay cầm một chiếc hộp. Ông ta đi đến bên giường, đặt chiếc hộp lên tủ đầu giường.
Mã Thiên Hạo đã mấy ngày không ăn, ngửi thấy mùi thơm nồng đậm tỏa ra từ trong đó, hắn lập tức không nghĩ nhiều nữa, lấy vài đĩa thức ăn ra, bắt đầu ăn như hổ đói. Chẳng mấy chốc, hắn đã ăn hết mấy chén cơm và mấy đĩa thức ăn.
Mã Thiên Hạo uống hớp nước, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
“Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!”.
Ông lão quay lưng về phía Mã Thiên Hạo, trên mặt đeo mặt nạ, do đó không thấy rõ ông ta có vẻ ngoài thế nào.
Ông lão hỏi: “Cậu đến thung lũng Chết tìm tôi để làm gì?”.
Chỉ một câu nói đã khiến Mã Thiên Hạo vô cùng kích động, hắn lập tức kêu lên: “Lẽ nào người là…”.
“Không sai, tôi chính là Thiên Lôi tông sư”.
Mã Thiên Hạo nhìn Thiên Lôi tông sư, trên mặt hiện lên vẻ khó tin. Đến nay chỉ mới một hai năm trôi qua, thế mà ông ta đã thay đổi quá lớn.
Thiên Lôi tông sư năm xưa có vóc người cường tráng, thân hình vạm vỡ, nhưng người trước mắt lại vô cùng gầy yếu.
Quan trọng là ánh mắt đã thay đổi.
Ánh mắt Thiên Lôi tông sư vốn dĩ sắc bén giống như dao nhọn nhức mắt. Bây giờ hai mắt ông ta trở nên đục ngầu, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào lóe lên bên trong đó.
Hơn nữa, vì sao ông ta lại đeo mặt nạ?
Mã Thiên Hạo nhảy xuống giường, quỳ trước mặt Thiên Lôi tông sư, nói: “Thiên Lôi tông sư, cầu xin người hãy đồng ý với tôi một yêu cầu”.
“Mau nói đi, chuyện gì?”.
Mã Thiên Hạo nói tiếp: “Cầu xin người, nhất định phải trả thù cho anh trai tôi”.
“Anh trai cậu?”.
Thiên Lôi tông sư như ý thức được điều gì, hai mắt vốn dĩ ảm đạm bỗng lóe lên tia sáng, giống như sao băng giữa trời đêm, chợt lóe rồi tắt.
Nhưng thật sự đã bị hắn nắm bắt được một cách rõ rệt.
“Thiên Long xảy ra chuyện gì rồi?”.
Thiên Lôi tông sư tiêu hao hết tinh thần và thể lực vào võ thuật, không kết hôn sinh con, chỉ có một người đồ đệ là Mã Thiên Long. Ông ta rất mực yêu thương hắn, coi như con đẻ.
Đương nhiên khi nghe đến chuyện liên quan tới Mã Thiên Long, Thiên Lôi tông sư vô cùng quan tâm.
Mã Thiên Hạo không nhịn được bật khóc: “Anh trai tôi đã bị người ta giết”.
“Là ai?”, Thiên Lôi tông sư siết chặt nắm đấm, cả người bùng nổ sát khí mạnh mẽ, nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống.
Mã Thiên Hạo không khỏi run rẩy: “Là một người tên Tần Cao Văn!”.
Thiên Lôi tông sư cất giọng lạnh lùng: “Được, có người dám ra tay với đồ đệ của Thiên Lôi tông sư tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó”.
Sau đó, ông ta đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi phòng.
Khoảng hai ba phút sau, khi ông ta quay trở lại thì đã thu xếp xong đồ đạc, mặt nạ cũng tháo xuống.
Mã Thiên Hạo nhìn thấy gương mặt ấy thì không khỏi kinh hãi, hoàn toàn không giống gì với Thiên Lôi tông sư.
Thiên Lôi tông sư trong ấn tượng của hắn là một người đàn ông đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, phong lưu thích thảng. Còn người trước mắt có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung.
Toàn bộ gương mặt của ông ta đã bị hủy, đầy vết sẹo, trông cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên Thiên Lôi tông sư có thể nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn, nói: “Tôi tu luyện một môn công pháp cực mạnh, cuối cùng khiến gương mặt thành ra thế này, đối với tôi mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn”.
Hóa ra là vậy.
Mã Thiên Hạo lại hỏi: “Thiên Lôi tông sư, vậy bây giờ chúng ta có thể xuống núi rồi phải không?”.
“Chúng ta đi!”.
“Vâng!”, Mã Thiên Hạo đứng dậy, đầy phấn khởi đáp.
Lần này, Tần Cao Văn chết chắc rồi.
…
Ông Hai đã có chút mệt mỏi, đặt sách trong tay xuống, chuẩn bị lên giường ngủ trưa.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lên lầu hai, giọng nói của Trương Hoa đã vang lên ngoài cửa.
“Bố có nhà không bố?”.
Ông Hai buồn bực nói: “Có chuyện gì thì vào thẳng đây, cứ hỏi mấy câu tẻ nhạt như vậy, thú vị không?”.
Trương Hoa vội vàng đẩy cửa phòng, nói với bố mình: “Bố, có lẽ lần này lại khiến bố thất vọng rồi”.
“Lại sao nữa?”.
Dù ông Hai không lên tiếng trách móc, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự bất mãn rõ rệt.
Thật ra ông ta đã muốn về hưu lâu rồi, nhưng lại không tin tưởng năng lực của con trai, sợ giao môn phái to lớn này cho anh ta quản lý sẽ có chuyện rắc rối, cho nên mới miễn cưỡng chống đỡ.
Ông ta vốn còn nghĩ rằng qua vài năm nữa là có thể giao mọi chuyện trong tay cho anh ta xử lý, bây giờ xem ra ông ta còn phải gắng gượng ít nhất mấy năm.
Trương Hoa do dự một lúc rồi nói: “Chúng con đã để Tần Cao Văn lấy được giấy phép kinh doanh mất rồi”.
Ông Hai thở dài.
Động tác nho nhỏ này khiến Trương Hoa cảm giác được áp lực rất lớn. Anh ta lập tức quỳ xuống, cúi rạp người, run lẩy bẩy.
Trông anh ta vô cùng sợ hãi.
Sau đó, ông Hai nói: “Vì sao ngay cả chút chuyện nhỏ này mà con cũng làm không xong? Sau này làm sao bố giao môn phái to lớn này cho con quản lý được?”.
“Xin lỗi bố!”.
Ông Hai đứng dậy, đến trước mặt con trai, lạnh lùng nói: “Con đừng tưởng rằng con là con trai của ta thì ta sẽ không giết con”.
Giọng nói ông ta không lớn, nhưng Trương Hoa lại run lẩy bẩy. Anh ta biết bố mình chắc chắn làm được chuyện đó.
Tất cả mọi người đều cho rằng con trai cả của ông Hai là bị thế lực của thế giới ngầm giết chết, chỉ có Trương Hoa mới biết rõ hung thủ thật sự chính là bố anh ta.
Chỉ vì anh trai mình làm trái yêu cầu của bố mà bố giết chết anh. Hơn nữa còn giá họa cho thế giới ngầm, nói phải trả thù cho anh trai, giết hết sạch người của thế giới ngầm.
Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh ta. Chỉ cần liên quan đến lợi ích, bố sẽ không do dự bán đứng anh ta.
“Bố sẽ cho con cơ hội cuối cùng”.
Ông ta cúi người xuống, nói: “Khi nào công ty của Tần Cao Văn làm lễ khai trương, đến đó phá hỏng nó cho bố. Tốt nhất là có thể giết được vài người, hiểu chưa?”.
“Con biết rồi thưa bố”, Trương Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng thêm.
Anh ta biết đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất. Nếu không nắm chắc cơ hội này, tiền đồ của anh ta sẽ thật sự tiêu tùng.
Ông Hai là một người rất độc ác, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.