Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
  3. Chương 86-89
Trước /462 Sau

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 86-89

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 86: Hiệu quả thần kỳ

Lúc ăn cơm Tần Cao Văn chẳng bận tâm tới mình mà cứ thế gắp thức ăn cho Đóa Đóa.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Đóa Đóa, Tần Cao Văn như muốn tan chảy.

Chỉ còn nửa tháng nữa là Tần Cao Văn có thể trở lại với thân phận thực sự của mình đối với Đóa Đóa rồi

Khi đó cả gia đình có thể ở bên nhau sống một cuộc đời đầy vui vẻ.

Không biết tại sao mà lúc này khi nghĩ tới khung cảnh đó, Tần Cao Văn lại căng thẳng đến như vậy.

Rõ ràng là anh đã về từ lâu nhưng vẫn chưa nói với Đóa Đóa thân phận của mình, đối phương có trách cứ anh không?

Trước đây dù có xảy ra chuyện gì thì Tần Cao Văn cũng đều có thể kiên định, đặc biệt là vô cùng dứt khoát, không bao giờ chần chừ.

Chỉ duy nhất chuyện nhận con là anh tỏ ra do dự.

Trong phòng của Giang Sơn.

Sau khi trở về, Giang Sơn không cả kịp ăn cơm, bèn lấy cuốn sách Tần Cao Văn đưa cho và đọc.

Đối phương không ngừng nhấn mạnh với hắn sự lợi hại của cuốn sách trong tay. Điều này khiến cho hắn cực kỳ nghi ngờ.

Hắn cho rằng Tần Cao Văn đang khoác lác.

Trong vòng hai ngày có thể khiến sức mạnh tăng gấp đôi.

Đùa nhau chắc.

Nhưng khi lật vài trang của cuốn sách này thì Giang Sơn đã hòa toàn bị sốc.

Từng câu từng chữ trong sách đều là một môn tri thức cao thâm, có thể nói là danh đúng như lời đồn, tất cả đều đáng giá ngàn vàng.

Nếu như bán cuốn sách này thì đảm bảo có thể thu hút được sự chú ý cực lớn trên thị trường.

Đây có thể là cuốn sách mang tính lịch sử cũng nên.

Nội dung trong sách thâm sâu khó lường, khiến người ta phải thất kinh.

Sao trước đây hắn không biết là có loại phương pháp luyện tập sức mạnh như thế này nhỉ?

Dựa theo như hướng dẫn của cuốn sách, Giang Sơn đã luyện tập cả đêm.

Ngày hôm sau, hắn lại tới trước người máy.

Nhìn người máy đánh giá sức mạnh trước mặt, Giang Sơn hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm và đấm mạnh.

Lúc tung cú đấm hắn đã nhắm mắt lại. Lúc này, khi mở mắt ra, hắn nhìn lên con số trên cỗ máy và phải há mồm trợn mắt.

Hắn nhìn cú đấm của mình với vẻ mặt thất kinh.

Thậm chí hắn nghĩ không biết mình có bị ảo giác hay không.

Sao…sao có thể chứ?

Chỉ mới dành một đêm mà sức mạnh của Giang Sơn đã tăng lên rồi.

Giờ đây một cú đấm của hắn đã sở hữu sức mạnh lên tới 600 cân.

Tần Cao Văn đã làm thế nào vậy?

Rốt cuộc anh là người hay là thần đây?

Cốc, cốc!

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

“Có chuyện gì mời vào!”

Tần Cao Văn lên tiếng, chẳng buồn quay đầu lại. Lúc này anh đang nằm bên cửa sổ đọc sách. Cánh cửa được mở ra, Giang Sơn hổn hển chạy vào.

Lúc này mặt hắn đỏ linh căng, trông vô cùng kích động.

Hắn khó mà có thể bình tĩnh trở lại.

Tần Cao Văn nói: “Có gì từ từ nói”.

“Sư phụ, rốt cuộc anh là thần hay người vậy?”

Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn và hỏi: “Mặc dù câu nói này mang mùi nịnh bợ nhưng tôi chấp nhận. Mà sao lại hỏi như vậy?”

“Cuốn sách của anh lợi hại quá đi. Tôi làm theo trong đó, luyện tập một đêm, kết quả này hôm nay thực lực đã tăng vọt rồi”.

Giang Sơn đã lâu lắm rồi không được tận hưởng cảm giác sung sướng như thế.

Trước đây hắn từng mong có một ngày năng lực của mình có thể tăng cấp vượt trội một lần nữa.

Tất cả những điều đó đều nhờ vào công lao của Tần Cao Văn.

“Cuốn sách đó của tôi, có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể anh, tiềm năng của con người là vô hạn, giống như là một kho báu cực kỳ lớn. Chỉ cần nghiêm túc khai thác thì nhất định sẽ có thu hoạch”.

Giang Sơn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, sư phụ!”

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi”.

Tần Cao Văn thản nhiên trả lời. Tất cả đã sớm nằm trong dự liệu của anh.

Giang Sơn không có thiên phú, chứ nếu có một chút thì với sự huấn luyện đặc biệt của anh chỉ cần một đêm thôi là không chừng thực lực có thể tăng hơn gấp 2 gấp 3.

“Anh tiếp tục luyện tập theo trong sách, ngày mai tới tìm tôi”.

“Tôi biết rồi, sư phụ”.

Giang Sơn cúi gập người.

Lần trước mặt dù Tần Cao Văn cứu hắn và còn nói có thể giúp hắn báo thù cho bạn gái nhưng Giang Sơn vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ.

Hắn không tin Tần Cao Văn có được bản lĩnh lớn đến như vậy.

Nhưng lần này thì khác.

Hắn tin rằng nhất định Tần Cao Văn có thể làm được.

Mới có một ngày mà sức mạnh của Giang Sơn đã tăng vọt. Vậy nếu theo anh tầm một, hai tháng thì không biết chừng thực lực của hắn có thể sánh với cả ông Hai.

Hắn nhất định phải khiến tên khốn đó thịt nát xương tan.

Ngày hôm sau.

Tần Cao Văn sáng sớm đã xuống tầng hầm nơi luyện tập.

Một lúc sau, Giang Sơn cũng có mặt.

Hắn gãi đầu, để lộ vẻ áy náy: “Ngại quá, sư phụ. Hôm qua tôi ngủ hơi muộn nên đến trễ”.

“Không sao”.

Tần Cao Văn chỉ về phía cỗ máy trước mặt: “Anh thử trước để xem thực lực hôm nay đã tăng cao bao nhiêu rồi?”

“Vâng!”

Hắn siết nắm đấm đi tới trước cỗ máy.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, đấm mạnh về phía trước.

Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Tần Cao Văn nhìn chăm chăm vào màn hình để lộ nụ cười hài lòng.

Hiệu quả còn tốt hơn cả anh mong đợi.

Giang Sơn vẫn như ngày hôm qua, sau khi đấm xong hắn mở mắt và nhìn chăm chăm vào màn hình.

Nhìn thấy kết quả, hắn lại ngây ra như khúc gỗ.

Lần này đã đạt tới hơn một nghìn cân.

Thật không ngờ mới luyện tập có hai ngày mà thực lực của hắn đã tăng vọt tới mức này.

Đương nhiên hắn biết tất cả là nhờ vào Tần Cao Văn.

Không có anh, e rằng hắn cả đời này cũng không làm được như thế.

Hắn quay người, chắp tay trước Tần Cao Văn: “Cảm ơn sư phụ!”

Hắn kích động rung rung nước mắt.

Tiếp tục luyện tập với Tần Cao Văn thì không những có thể báo thù mà có khi một ngày nào đó còn có thể đột phá lên cảnh giới tông sư.

Điều này đương nhiên là khiến hắn thấy biết ơn Tần Cao Văn.

“Chuyện nhỏ, không cần nói nhiều”.

Một lúc sau, dường như hắn nhớ ra điều gì đó bèn nói với Tần Cao Văn: “Phải rồi sư phụ, anh nói rằng tôi luyện tập là vì hai ngày sau cần dùng tới. Cần tôi làm gì vậy ạ?”

“Hôm nay tôi có một việc quan trọng cần anh làm”.

Giang Sơn vô cùng kích động, hừng hực nhiệt huyết và lên tiếng: “Sư phụ cứ nói, chỉ cần làm được thì tôi nhất định sẽ làm”.

“Tôi cần anh đi giết người!”

Trong xe.

Vương Thuyền Quyên vô cùng lo lắng. Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô có thể mở được một công ty.

Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, sau này nhất định em sẽ làm tốt”.

Trước mặt người khác, anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trước mặt bà xã thì dịu dàng vô đối.

Giống như hai con người trong cùng một thể xác vậy.

Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Anh nói hôm nay…có người đến chúc mừng không?”

“Nhất định có chứ!”

Tần Cao Văn vô cùng quả quyết.

Anh đã sớm chào hỏi những người có máu mặt liên quan trong giới kinh doanh rồi.

Chương 87: Khách mời quan trọng

Dựa vào mạng lưới quan hệ mà Tần Cao Văn đang có, để mời một hai nhân vật tầm cỡ đến thì không thành vấn đề.

Điều này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Hôm qua có rất nhiều người sau khi nhận được điện thoại của Tần Cao Văn xong đều vô cùng xúc động, có người thậm chí còn khóc ở đầu dây bên kia.

Có thể nhận được lời mời của Tần Cao Văn, đối với bọn họ mà nói là một niềm vinh hạnh lớn.

Một lúc sau Vương Thuyền Quyên hình như nhớ ra điều gì, sắc mặt có hơi khó coi, cô nói: “Em báo cho anh một tin xấu”.

“Gì vậy?”.

Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Nhà họ Trương và bố em, bọn họ đều đã biết thân phận của anh”.

Từ khi Tần Cao Văn quay trở lại, Vương Thuyền Quyên không ngừng nhấn mạnh trước mặt anh, nhất định không được để nhà họ Trương và nhà họ Vương biết điều này, nếu không đến lúc đó anh sẽ lành ít dữ nhiều.

Vương Thuyền Quyên khi đó còn chưa rõ thân phận thực sự của Tần Cao Văn, nên lo lắng như vậy cũng là bình thường.

Dù sao cả khu Minh Châu, những gia tộc sánh ngang với nhà họ Trương và nhà họ Vương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Thuyền Quyên dần dần nhận ra Tần Cao Văn là một người vô cùng lợi hại.

Thực lực của anh rất giỏi.

Có khi có thể chống lại được sự trả thù điên cuồng của nhà họ Vương và nhà họ Trương.

Lùi một bước mà nói, bây giờ bản thân muốn Tần Cao Văn giấu thân phận cũng khó.

Anh thực sự đã quá nổi tiếng.

Đầu tiên là tiêu diệt Mã Thiên Long, sau đó lại xử luôn nhà họ Dương.

Hai chuyện này cho dù lấy một chuyện ra cũng đủ gây chấn động rồi.

Hai mắt Tần Cao Văn nhìn về phía trước, trả lời với vẻ không để tâm: “Anh biết rồi”.

“Bây giờ em rất lo cho sự an nguy của anh, nhà họ Trương và nhà họ Vương, đáng sợ hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.

“Anh biết rồi”. Hai gia tộc nhỏ này căn bản không đủ để khiến Tần Cao Văn coi trọng.

Bọn họ nếu biết điều không ra tay với anh, vậy thì những gì xảy ra trước đó có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Nếu bọn họ được đằng chân lân đằng đầu, lựa chọn mạo phạm, vậy thì Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

Nhà họ Vương.

“Bố, nghe nói công ty của nhà em gái hôm nay khai trương, chúng ta có nên cho người qua xem không?”.

Bố của Vương Thuyền Quyên châm một điếu thuốc, thổi ra một làn khói trắng rồi nói: “Con nghĩ sao?”.

Đây là anh hai của Vương Thuyền Quyên, tên là Vương Chấn Hoa.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Bố, công ty họ khai trương thì con không quan tâm, con chỉ rất muốn đi gặp vị em rể kia của con rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào”.

Bố của Vương Thuyền Quyên đột nhiên hai mắt đanh lại, ánh mắt thoáng hiện sát khí.

“Con nói lại câu vừa rồi xem?”.

Cho dù bố đã nhiều tuổi, nhưng trong mắt của Vương Chấn Hoa, ông ta vẫn rất uy nghiêm.

Vương Chấn Hoa biết bản thân vừa rồi đã lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Con xin lỗi bố, người đó không phải là em rể con”.

“Biết thì tốt!”.

Ông ta lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa trước đó.

Vương Chấn Hoa vẫn hỏi: “Bố, vậy bố thấy con rốt cuộc có nên đi hay không?”

“Có thể đi xem sao!”.

“Vâng!”.

Vương Chấn Hoa đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thiên Khoát.

Trương Thiên Khoát là đại công tử nhà họ Trương, đồng thời cũng là vị hôn phu ban đầu của Vương Thuyền Quyên.

Trương Thiên Khoát ở đầu bên kia nói: “Nói đi, muốn làm gì?”.

“Chúng ta cùng đi xem xem tình địch của anh rốt cuộc trông như thế nào”.

Trương Thiên Khoát ở đầu dây bên này nghe thấy lời nói của Vương Chấn Hoa, trong ánh mắt đột nhiên tràn đầy sát khí, anh ta nắm chặt nắm đấm, trong lòng bùng lên cơn phẫn nộ.

Vốn dĩ Trương Thiên Khoát đã đính hôn với Vương Thuyền Quyên rồi, nhưng đột nhiên cô lại lộ ra thông tin có bầu, điều này đối với nhà họ Trương anh ta mà nói là một nỗi nhục lớn.

Trương Thiên Khoát không chỉ một lần muốn giết chết Vương Thuyền Quyên.

Nhưng sau đó anh ta đã kiềm chế được sự nông nổi của bản thân.

Trương Thiên Khoát biết người gây ra chuyện này thực sự chính là bố đẻ của con gái Vương Thuyền Quyên.

Mấy năm nay, nhà họ Trương bọn họ cử đi không ít người dò la thông tin, nhưng thân phận bố đẻ của Đóa Đóa vẫn chưa có tin tức gì.

Cách đây không lâu đã có chút manh mối.

Khi đó anh ta liền muốn xông thẳng đến nơi chém chết Tần Cao Văn.

Kết quả không lâu sau rộ lên thông tin Tần Cao Văn đánh bại Mã Thiên Long.

Thế là anh ta liền bỏ ngay cái suy nghĩ đó.

Trương Thiên Khoát cũng nói chuyện này với bố anh ta, nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều nói thời cơ vẫn chưa chín muồi, bảo anh ta cố nhẫn nại thêm.

Dưới chướng anh ta lại không có cao thủ, chỉ có thể nghe lời bố anh ta.

Hôm nay anh ta phải đi xem tên Tần Cao Văn này là thần thánh phương nào, có tư cách gì cướp người phụ nữ của Trương Thiên Khoát anh ta.

...

Thế giới ngầm.

“Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì? Không cần phải tôi nhắc lại chứ?”.

Tất cả mọi người đều đồng thời gật đầu.

Trương Hoa nói tiếp: “Các người đều biết rõ, bố tôi từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, thế mà lại có người dám phá hỏng chuyện hay của bang chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn”.

Thần sắc của tất cả mọi người có mặt lúc này đều khá là nghiêm túc, bọn họ không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí mãnh liệt.

“Hôm nay là ngày khai trương của công ty của người phụ nữ đó, chúng ta nhất định phải nắm được cơ hội này, cố gắng hết sức đi phá đám, khiến công ty bọn họ không làm ăn gì được”.

“Rõ!”.

Tất cả mọi người đều đồng thanh hô, âm thanh như sấm rền.

Trương Hoa lôi điện thoại ra, chiếu lên tivi một phần bản đồ địa hình.

Sau đó anh ta quay người nói: “Hôm nay người chúng ta cần giết là một người bình thường, thực lực của tên Tần Cao Văn đó rất mạnh, đám tép riu chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của hắn”.

Anh ta lại nói tiếp: “Những nơi khác đều có bảo vệ đứng gác, chúng ta không thể kinh động bảo vệ, vì một khi kinh động đến bảo vệ có nghĩa là gián tiếp kinh động đên Tần Cao Văn, đến lúc đó muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất khó”.

Cho đến bây giờ nhớ lại lời cảnh cáo của bố anh ta, Trương Hoa vẫn vô cùng sợ hãi.

Ông Hai đã nói rõ rằng, anh ta chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, nếu không thể hiện thật tốt, ông Hai sẽ xóa sổ anh ta khỏi thế giới này.

Trương Hoa vẫn chưa muốn chết.

“Tiếp theo đây chúng ta chọn lối vào này làm mục tiêu”.

Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.

“Trước hết vị trí địa lý nơi đây khá là heo hút, không có bảo vệ đứng gác, thứ hai, cho dù có bảo vệ, chúng ta cũng có thể dễ dàng trừ khử, có thể âm thầm trà trộn vào trong đám đông, chỉ cần nghe mệnh lệnh của tôi, các người liền cùng lên giết, giết càng nhiều càng tốt”.

“Rõ!”.

Bọn họ lại đồng thanh hô to.

Khóe miệng Trương Hoa lộ nụ cười khẩy.

Nếu một công ty ngày khai trương đã bị xảy ra chuyện như vậy, đối với sự phát triển sau này mà nói sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, biết đâu chưa làm ăn được mấy ngày đã phải đóng cửa.

Trương Hoa thầm nói: “Tần Cao Văn, anh còn non so với bố tôi lắm”.

...

Lúc này Giang Sơn đã chuẩn bị xong xuôi.

Hắn đang nằm trên một tảng đá lớn phơi nắng.

Sư phụ nói đám người mà hắn phải đợi chắc là buổi trưa sẽ đến, bây giờ đã 11 giờ 50 phút rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng ai nhỉ?

Lẽ nào bọn họ biết hắn đến nên đã chạy rồi sao?

Không, chắc là không đâu.

Cuối cùng 12 giờ đã đến.

Lễ khai trương cũng chuẩn bị được chính thức tiến hành.

Chương 88: Nhìn bằng con mắt khác

Cầm rượu mang theo bên mình lên uống một ngụm xong, Giang Sơn đặt lên tảng đá bên cạnh rồi ngáp.

Nếu biết trước thế này, tối qua hắn nên ngủ sớm mới phải.

Không bao lâu sau, một đám người xuất hiện trong tầm mắt của Giang Sơn, trên người bọn họ đều mặc quần áo màu đen, trong tay còn cầm dao lớn, mặt đeo kính râm.

Trong đó có mấy người Giang Sơn có quen.

Ngoài có bảy cao thủ lớn ra, còn có một số người trước đây chưa từng gặp.

Cho dù chưa giao đấu, nhưng Giang Sơn có thể cảm nhận được thực lực của mấy người kia có lẽ còn mạnh hơn bả bảy cao thủ kia.

“Các người muốn đi đâu?”.

Giang Sơn lên tiếng trước.

Ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn, bảy cao thủ vừa nhìn thấy Giang Sơn lập tức không nhịn được cười.

Còn tưởng là người lợi hại thế nào, thì ra là một bại tướng dưới trướng.

“Mày là cái thá gì, mau cút đi, nếu không hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh”.

Người vừa lên tiếng là Lão Tam trong bảy cao thủ kia.

Giọng nói của Giang Sơn bình tĩnh: “Nếu hôm nay các vị đến dự tiệc, vậy tôi hoan nghênh cả hai tay, nhưng nếu các người chuẩn bị gây chuyện thì mau cút đi”.

Hắn lại uống một ngụm nữa.

Sát khí hiện trường lúc này trở nên vô cùng mãnh liệt.

“Thằng khốn mày là cái thá gì hả, cũng dám lên tiếng trước mặt chúng tao?”.

Hắn vẫn ung dung nói: “Vẫn là câu nói vừa rồi, tao không muốn nói nhiều, cho chúng mày ba giây, mau cút đi!”.

Lão Tam coi thường nói: “Nếu hôm nay chúng tao không đi, mày làm gì được chúng tao nào? Đi cùng với Tần Cao Văn vài ngày mà tưởng bản thân đã mọc đủ lông đủ cánh rồi sao?”.

Thần thái của hắn trở nên lạnh lùng: “Nếu chúng mày không đi, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng đi được nữa”.

Vừa nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều cười lên, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài vậy.

Từ trước đến giờ bọn họ không hề coi trọng người như Giang Sơn, trước đây khi Mã Thiên Long còn sống, bảy cao thủ đều có thể muốn giết là giết.

Huống hồ bây giờ Mã Thiên Long đã chết rồi.

Bọn họ càng sẽ không coi ai ra gì.

Một lúc sau Lão Tam buông bỏ vẻ hung ác rồi nói: “Nếu hôm nay mày quỳ xuống, dập đầu lạy tao vài cái, vậy thì tao sẽ để cho mày được chết toàn thây”.

“Haiz, sư phụ của tao nói quả nhiên không sai, đám người chúng mày đúng là chết vẫn không bỏ được thói xấu”.

Câu nói này thế mà lại thu hút được sự chú ý của nhiều người, bọn họ đều có vẻ tò mò.

“Mày vừa nói gì cơ? Sư phụ của mày?”.

Giang Sơn ngạo mạn nói: “Đúng thế, sư phụ của tao chính là Tần Cao Văn”.

“Thì ra là cái tên đó, cũng hay, hôm nay tao có thể trả thù vụ lần trước”.

Lão Nhị hừ lên một tiếng, điên cuồng xông về phía Giang Sơn.

Tốc độ của hắn rất nhanh.

Lần trước khi bảy cao thủ và Tần Cao Văn đối quyết, bị chặt đứt một cánh tay, nhưng năng lực đánh đấm của bọn họ vẫn rất mạnh, Lão Nhị nhảy vút lên.

Thực lực của hắn không biết đã mạnh hơn trước đây bao nhiêu lần.

Nhìn thấy một chân của đối phương đã đá thẳng về phía ngực mình, biểu hiện của Giang Sơn lại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Trong mắt mọi người, quyết định đúng đắn nhất mà hắn nên làm lúc này đó là mau bỏ chạy.

Vì sức mạnh của cú đá này của Lão Nhị rất mạnh, Giang Sơn chắc chắn không thể đỡ được.

Nhưng hắn lại chọn cách làm ngu xuẩn nhất.

Đó là đỡ luôn cú đá của Lão Nhị.

Hắn nắm chặt nắm đấm, đánh về phía chân của Lão Nhị.

Gần như tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cảnh tượng thảm khốc như thế nào.

Rắc!

Âm thanh giòn tan vang lên.

Mọi người đều cho rằng là cánh tay của Giang Sơn đã gãy.

Nhưng chuyện xảy ra lại khác xa so với dự đoán của mọi người, thậm chí còn thay đổi luôn cách nhìn của bọn họ.

Cơ thể Lão Nhị thế mà lại từ trên trời rơi xuống, ngã mạnh xuống đất.

Hắn dùng một tay còn lại duy nhất ôm lấy đùi của bản thân, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn.

Toàn bộ hiện trường đều im lặng.

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vì sao thực lực của Giang Sơn lại tăng khủng khiếp như vậy?

Thế mà hắn chỉ dùng một cú đấm đã làm gãy luôn chân của Lão Nhị.

Điều này đúng là không thể tin nổi.

Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?

Giang Sơn từng bước đi đến trước mặt Lão Nhị, ngồi xuống lạnh lùng nói: “Bây giờ mày còn cảm thấy vừa rồi là tao kể chuyện cười không?”.

Lão Nhị nhìn Giang Sơn, hai mắt tràn đầy sợ hãi.

“Không thể nào, mới có vài ngày ngắn ngủi, làm sao mà mày lại trở nên lợi hại như vậy?”.

Giang Sơn thờ ơ nói: “Tất cả đương nhiên đều có liên quan mật thiết với sư phụ tao rồi, nếu không phải được anh ấy chỉ bảo, tao làm sao có thể tăng nhanh như vậy được?”.

Tất cả mọi người đều chịu một đả kích lớn.

Tần Cao Văn có thể huấn luyện Giang Sơn trở nên đáng sợ như vậy trong một thời gian ngắn, vậy thực lực của bản thân Tần Cao Văn rốt cuộc mạnh như thế nào thì không cần nói cũng biết.

Đối phương rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?

“Mày còn lời trăng trối nào không?”.

Giọng nói của Giang Sơn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.

Lão Nhị nói với vẻ mặt đầy sợ hãi: “Thằng khốn, ý mày là gì? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám giết tao, ông Hai sẽ không tha cho mày đâu”.

Nghe thấy câu nói này, Giang Sơn hơi ngạc nhiên.

Sẽ không tha cho hắn?

Từ đầu đến cuối, ông Hai chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Thế lực tàn dư dưới trướng của Mã Thiên Long, toàn bộ đều bị ông ta giết hại không sót một ai.

Khi đó hắn đã rời khỏi bang Thiên Long, nhưng đám người này vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, đến ngay cả bạn gái hắn cũng vì chuyện này mà bị liên lụy.

Từ khoảnh khắc bạn gái ngã xuống trước mặt hắn chết đi, Giang Sơn đã hạ quyết tâm, hắn nhất định phải báo thù.

Cho dù là bất kỳ giá nào.

“Đi chết đi!”.

Bụp!

Nắm đấm của hắn tiếp tục đánh cho đầu Lão Nhị vỡ tung.

Những người khác nhìn thấy đều vô cùng sốc.

Còn chưa chờ cho bọn họ hoàn hồn, Giang Sơn đã nhắm thẳng vào đám đông mà đánh, tốc độ rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt toàn bộ mười mấy người đều bị giết chết.

Chỉ còn lại kẻ cầm đầu trong bảy cao thủ kia.

Kẻ cầm đầu nhìn Giang Sơn mà mồ hôi lạnh úa ra.

“Giang Sơn, anh... đừng có giết tôi!”.

Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, Giang Sơn chỉ cảm thấy nực cười.

Không ai được may mắn suốt đời, câu nói này quả nhiên không sai.

Sau đó hắn cúi người xuống nói: “Trước đây khi mày muốn giết tao và bạn gái tao, sao mày không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”.

Nghe thấy cây nói này, kẻ cầm đầu chỉ muốn khóc.

“Tôi xin lỗi, là tôi không tốt!”.

Kẻ cầm đầu lắp bắp trả lời.

Giang Sơn dùng tay tát nhẹ vào má gã, cười khẩy nói: “Mày yên tâm, bây giờ tao sẽ không giết mày, vì giữ lại mày vẫn có tác dụng với tao”.

“Anh... anh muốn làm gì?”.

Nghe thấy Giang Sơn sẽ tha chết cho gã, kẻ cầm đầu thở phào.

Bây giờ yêu cầu của gã không cao, chỉ là hi vọng có thể sống là được rồi.

Giang Sơn nói tiếp: “Để mày quay về báo cho ông Hai - lão già đó một cái tin, nói rằng không cần sư phụ tao ra tay, sẽ có một ngày chính tao sẽ chém rụng đầu ông ta xuống”.

Kẻ cầm đầu sửng sốt.

Khẩu khí của cái tên Giang Sơn này liệu có oai quá rồi không.

Thế mà lại dám táo bạo đi khiêu khích ông Hai?

Chương 89: Khiêu khích

Sau đó Giang Sơn lại lấy một con dao găm ra, con dao lóe lên tia lạnh lẽo dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời.

Kẻ cầm đầu khẽ run rẩy.

Cái tên này chẳng phải nói sẽ không tay tay với gã sao? Sao lại nuốt lời vậy?

“Anh... anh không được giết tôi!”.

Kẻ cầm đầu nhìn Giang Sơn, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

“Mày yên tâm, con người tao không như đám khốn nạn chúng mày đâu, xưa nay đều nói là làm, nói sẽ không giết mày thì sẽ không giết”.

Sau đó hắn lại gằn giọng nói: “Nhưng điều này không có nghĩa là tao sẽ không dùng cách khác để trừng phạt mày”.

Sau đó ánh mắt của Giang Sơn nhìn về phía chỗ kín của kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu run lẩy bẩy hơn.

Cái tên này định làm gì chứ?

“Cách tốt nhất trên thế giới để dày vò con người chính là khiến người đó sống không bằng chết, nếu giết gã luôn thì lại quá dễ dãi cho gã rồi”.

Soạt!

Con dao găm trong tay hắn nhanh chóng lướt xuống, còn chưa chờ cho kẻ cầm đầu kia phản ứng kịp, con dao đã nhanh chóng rạch đến chỗ kín của gã.

Sau đó gã ngất lịm tại chỗ.

...

Lễ khai trương đã tới, nhưng vẫn chưa có mấy người đến.

Vương Thuyền Quyên nhìn cảnh tượng ảm đạm trước mặt, trong lòng có hơi buồn bã.

Lẽ nào hôm nay chỉ có vài người vậy sao?

Những người đến đều là bạn của Vương Thuyền Quyên, một mình Tiểu Vương ở đó thể hiện rất nhiệt liệt.

Những người khác cũng cố gắng khuấy động bầu không khí.

Nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật.

Đó chính là buổi lễ khai trương hôm nay rất thất bại.

“Đang nghĩ gì vậy?”.

Thấy bộ dạng cau mày của Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn đứng bên cạnh dịu dàng hỏi.

Vương Thuyền Quyên ngẩng đầu trả lời: “Hôm nay là ngày khai trương của công ty chúng ta, thế mà chỉ có vài người đến, anh nói xem có phải là điềm báo gì không?”.

Tần Cao Văn gõ nhẹ lên mũi Vương Thuyền Quyên nói: “Đừng đùa nữa, sau này việc kinh doanh của công ty em chắc chắn sẽ hanh phát, tin vào anh, anh có bao giờ lừa em đâu?”.

Vừa nói xong, thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Ôi, thế này mà cũng gọi là khai trương à? E rằng là buổi khai trương ảm đạm nhất từ trước đến nay nhỉ”.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang bước tới, phía sau còn có một đám vệ sĩ đi theo.

Mặt Vương Thuyền Quyên biến sắc.

Sao lại là anh ta?

Tần Cao Văn có thể phán đoán ra được từ phản ứng của Vương Thuyền Quyên, người này cô tuyệt đối quen biết, nên khẽ hỏi: “Anh ta là ai vậy?”.

“Anh ta là người nhà họ Trương”.

Tần Cao Văn gật đầu.

“Em gái, có vài người như vậy mà mày cũng đòi tổ chức lễ khai trương, có phải là mặt hơi dày quá rồi không?”.

Vẻ mặt của Vương Thuyền Quyên trở nên càng khó coi hơn, ngẩng đầu nhìn không ngờ là anh hai của cô Vương Chấn Hoa cũng đến.

Những người có mặt tại hiện trường đều biết hai vị công tử này, Tiểu Vương cũng biết mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và bọn họ.

“Tôi thấy hai người các anh ăn nói gì mà khó nghe thế, mau cút ra đi, ở đây không hoan ngênh các anh”.

Vương Chấn Hoa lạnh lùng nói: “Hai người chúng tôi làm việc mà cần cô nhúng tay vào à, cút sang một bên cho tôi”.

Vừa nói vừa giơ tay lên tát về phía Tiểu Vương.

Đột nhiên một bàn tay bóp chặt cổ tay anh ta.

“Ở nơi có tôi mà lại đánh phụ nữ là sao?”.

Người lên tiếng là Tần Cao Văn.

“Mày chính là thằng đã dụ dỗ em gái tao đấy à?”.

Tần Cao Văn trả lời: “Tôi hy vọng anh ăn nói sạch sẽ một chút”.

Trương Thiên Khoát nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chửi: “Bố mày đúng là không thể hiểu nổi, con đĩ Vương Thuyền Quyên sao lại có thể thích mày chứ, nếu bố mày mở công ty cho cô ta, trong buổi lễ khai trương, tuyệt đối có thể mời được một nửa số nhân vật máu mặt của khu Minh Châu đến, còn mày nhìn mày đi, ảm đạm đến mức bố mày không thể nhìn được nữa”.

“Mau xin lỗi đi!”.

Trương Thiên Khoát sa sầm mặt nói: “Cái gì, ý mày là gì? Bố mày không xin lỗi đấy, mày định đánh bố mày chắc, con đĩ, cô ta chính là con đĩ, mày làm gì được tao nào?”.

Sắc mặt của Tần Cao Văn sa sầm lại.

Vương Thuyền Quyên vội vàng lên trước, kéo tay Tần Cao Văn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đừng so đo với loại người này”.

“Anh muốn anh ta phải xin lỗi em!”.

Nếu là chuyện khác, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ nghe theo sự sắp xếp của Vương Thuyền Quyên, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.

“Đừng có gây chuyện ở đây!”.

Vốn dĩ Trương Thiên Khoát có thành kiến rất lớn với Tần Cao Văn, nếu hôm nay còn đánh nhau tại đây, có nghĩa là hoàn toàn trở mặt với nhà họ Trương.

Tần Cao Văn nhìn bộ dạng sốt sắng của Vương Thuyền Quyên, không muốn cô lo lắng thêm, cho dù đánh thật thì anh tuyệt đối sẽ không thua.

Anh cười nói: “Vậy được, tất cả đều nghe vợ sắp xếp”.

Khi nói đến tiếng “vợ”, anh thể hiện vô cùng trìu mến, thậm chí còn hôn Vương Thuyền Quyên một cái trước mặt Trương Thiên Khoát.

Sau đó hai người dắt tay nhau quay đi.

Trương Thiên Khoát sao có thể chịu được sự sỉ nhục đó, lẽ nào coi anh ta là không khí sao?

Bộp!

Anh ta cởi giày của anh ta ra, ném lên người Tần Cao Văn chửi: “Hai chúng mày một con là loại giày rách, một thằng nhu nhược, đúng là đẹp đôi đấy”.

Tần Cao Văn dừng chân lại.

Vừa rồi anh đã cho Trương Thiên Khoát cơ hội, nhưng đối phương không biết điều thì thôi, còn khiêu khích hết lần này đến lần khác.

Hổ không ra oai lại tưởng là mèo ốm à?

Vương Thuyền Quyên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Tần Cao Văn, cô kéo chặt tay đối phương, không ngừng lay.

Lần này ai cũng không thể thay đổi được quyết định của Tần Cao Văn.

Sau đó Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Vợ, em ở đây đã, anh qua kia đòi lại công bằng cho em”.

Anh cầm chiếc giày đi đến trước mặt Trương Thiên Khoát.

“Sao? Có phải định đi giày giúp tao đúng không? Nếu mày có suy nghĩ đó thật, thì mau lên”.

Vừa nói anh ta vừa giơ chân ra, đá thẳng trước mặt Tần Cao Văn.

“Vừa nãy tôi đã cho anh cơ hội rồi!”.

Bốp!

Tần Cao Văn cầm giày của Trương Thiên Khoát tát thẳng vào mặt anh ta, tát rất mạnh, Trương Thiên Khoát còn chưa phản ứng kịp thì đã bay ra ngoài.

Răng của Trương Thiên Khoát bị rụng mất mấy cái liền.

Anh ta không ngờ Tần Cao Văn lại ra tay với anh ta thật, dùng tay ôm mặt, vội vàng nói: “Lũ bọn mày còn đứng đó làm gì? Mau xông lên cho bố mày đi!”.

Đám vệ sĩ nghe thấy liền không hề do dự, thế là xông lên luôn.

Kết quả thì ai cũng biết.

Những tiếng bụp bụp không ngừng phát ra, hết người này đến người khác bay ra ngoài.

Chỉ trong phút chốc, mười mấy tên vệ sĩ đều bị đánh gục.

Vương Chấn Hoa cho dù biết rõ vệ sĩ của anh ta cho dù xông lên cũng chỉ là nộp mạng, nhưng anh ta không thể đứng nhìn Trương Thiên Khoát bị đánh được.

Vệ sĩ của anh ta cũng đều xông lên.

Kết quả không khác gì trước đó.

Hơn mười vệ sĩ đề bị Tần Cao Văn xử gọn.

Trương Thiên Khoát đứng dậy khỏi mặt đất, nghiến răng chửi: “Bố mày nói cho mày biết, Tần Cao Văn mày chết chắc rồi”.

“Nhà họ Trương và nhà họ Vương chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”.

Tần Cao Văn không hề để ý đến sự uy hiếp của anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Mau xin lỗi!”.

“Tao...”.

Bốp!

“Tôi bảo anh xin lỗi!”.

Quảng cáo
Trước /462 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khai Trứ Ngoại Quải Sấm Tam Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net