Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tao nói cho mày biết, đừng có mơ”.
Thế nào thì anh ta cũng là con nhà giàu có, sao có thể xin lỗi Tần Cao Văn trước mặt tất cả mọi người như thế được?
Nếu thật sự làm vậy, sau này bị đồn ra ngoài thì anh ta coi như không còn mặt mũi nào nữa.
Khóe miệng Tần Cao Văn lộ nụ cười khẩy: “Anh chắc không?”.
“Tao nói cho mày biết Tần Cao Văn, mày dám đánh tao thì mày chết rồi, đắc tội với nhà họ Trương chúng tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.
Đối với sự uy hiếp vừa rồi của anh ta, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy hơi nực cười, trước đó đã có không ít người từng nói câu đó với anh, nhưng bọn họ không ai có kết cục tốt đẹp cả.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Anh tưởng tôi sẽ sợ anh?”.
“Mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên suy nghĩ cho kỹ!”.
Vương Chấn Hoa đứng một bên thực sự không chịu được nữa, vội vàng hét lên.
Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên sắc lạnh.
“Việc của tôi không liên quan đến anh”.
Bốp!
Lại là một cái tát đáp thẳng xuống mặt Vương Chấn Hoa, đánh vô cùng mạnh, cơ thể của anh ta còn gầy hơn Trương Thiên Khoát một chút.
Cả người bay ra xa luôn, rồi đập vào chiếc xe to bên cạnh.
Khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi.
“Tôi bảo anh xin lỗi!”.
Tần Cao Văn rút con dao găm ra, đặt ngay lên cổ anh ta, lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Kim loại cứng khiến cổ của Trương Thiên Khoát có một cảm giác lạnh ngắt, cơ thể rùng mình, không kìm được cứ thế run cầm cập.
Anh ta nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Mày…”.
Tần Cao Văn ngắt lời anh ta luôn: “Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ cắt đứt đầu anh trước mặt tất cả mọi người”.
Lần này Trương Thiên Khoát không dám cứng đầu nữa.
Trương Thiên Khoát có thể cảm nhận được Tần Cao Văn không hề cố ý dọa anh ta, Tần Cao Văn thực sự có cái gan làm vậy.
Cảnh tượng giết chết Mã Thiên Long lần trước, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật, e rằng bản thân chỉ có nước chết mà thôi.
Chỉ cần giữ lấy rừng, sợ gì không có củi đốt.
Anh ta hoảng hốt nói: “Không… đừng có giết tao, giờ tao sẽ xin lỗi ngay”.
Toàn bộ thể diện và sự tôn nghiêm khi đứng trước cái chết thì chẳng còn là gì nữa.
Trương Thiên Khoát không quan tâm nhiều, đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên cúi gập người xuống.
“Xin lỗi!”.
Bụp!
Tần Cao Văn đạp cho anh ta một cái từ phía sau, Trương Thiên Khoát ngã sõng soài như con chó chết, đầu còn đập xuống đất, trán chảy đầy máu.
“Xin lỗi cho tử tế!”.
Tần Cao Văn ngồi ở đó dửng dưng nói.
Ý của anh là gì thì đã vô cùng rõ ràng.
Bắt buộc phải khiến Trương Thiên Khoát quỳ xuống.
Trương Thiên Khoát cắn răng nói: “Tần Cao Văn, mày đừng có ép người quá đáng, tao đã nể mặt mày lắm rồi đấy”.
“Anh không quỳ xuống đúng không? Vậy con dao găm trong tay tôi đây sẽ không nể mặt anh đâu!”.
Anh đi từ từ về phía đối phương.
Trương Thiên Khoát không quan tâm gì nữa, quỳ thụp xuống dất, đập đầu vài cái thật kêu trước mặt Vương Thuyền Quyên, hai nắm đấm của anh ta nắm chặt, cơ thể run rẩy.
Khoảnh khắc này Trương Thiên Khoát hạ quyết tâm, sẽ phải báo thù bằng mọi giá, bắt buộc phải băm vằm Tần Cao Văn ra.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên.
Tần Cao Văn ngồi đối diện với Trương Thiên Khoát, chậm rãi nói: “Sau này nhìn thấy vợ tôi, đều phải quỳ xuống nhận sai, biết chưa?”.
“Tao…”
Anh ta hít sâu một hơi nói: “Tao đồng ý với yêu cầu đó”.
“Vậy còn được”.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ đều biết thủ đoạn và bản lĩnh của Tần Cao Văn khá là đáng sợ, nhưng chưa bao giờ đoán được đối phương lại có khí phách đến vậy, trở mặt với người của nhà họ Trương luôn.
Nhà họ Trương là một trong ba gia tộc lớn ở khu Minh Châu, phía sau có thế lực tu luyện võ thuật rất mạnh.
Nếu bọn họ hành động thật sự, Tần Cao Văn khi đó sẽ lành ít dữ nhiều, kẻ yếu không địch nổi kẻ mạnh, đạo lý này từ xưa đến nay vẫn vậy.
Anh không hề giữ đường lui cho bản thân.
Vương Chấn Hoa bên cạnh nuốt nước bọt, cổ họng phát ra những tiếng ực ực.
Tần Cao Văn đứng dậy nói: “Còn anh nữa nhỉ?”.
Bây giờ Vương Chấn Hoa sợ đến mức run người, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta không còn chút ngông cuồng nào nữa.
Một lúc sau Vương Chấn Hoa nói: “Tao nói cho mày biết… mày đừng hòng muốn tao quỳ xuống xin tha”.
Cho dù giọng nói của anh ta run run, nhưng thái độ thể hiện ra vẫn rất là kiên định.
Anh ta không muốn nhà họ Vương phải mất hết mặt mũi trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nếu thực sự phải như vậy, sau khi về nhà bố anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Nể mặt anh là anh trai của vợ tôi, lần này tôi tha cho anh, nhưng không có lần sau đâu”.
Lúc này Vương Chấn Hoa mới thở phào.
“Nhớ là không có lần sau đâu!”.
Tần Cao Văn lại nhắc lại câu nói vừa rồi một lần nữa.
Sau đó Trương Thiên Khoát đứng dậy từ dưới đất lên: “Bây giờ chúng tao đã xin lỗi rồi, có thể đi được chưa?”.
“Chờ đã!”.
Trương Thiên Khoát giật mình, không biết Tần Cao Văn còn muốn làm gì nữa.
Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, Tần Cao Văn ung dung nói: “Vừa rồi chẳng phải anh nói buổi khai trương của chúng tôi ảm đạm, không có ai đến chúc mừng hay sao? Bất kể chuyện gì cũng không nên vội vã, chúng ta cứ chờ rồi xem”.
Anh ta không hiểu ý của Tần Cao Văn nói là gì.
Đến ngay cả Vương Thuyền Quyên cũng cảm thấy khó hiểu, vì trước đó Tần Cao Văn chưa từng thương lượng với cô về việc này.
Nên cô cũng không biết gì cả.
Trương Thiên Khoát vẫn giữ thái độ cao ngạo mỉa mai: “Mày đừng có nói với tao là lát nữa sẽ có nhân vật tầm cỡ nào đến tham gia buổi khai trương của chúng mày đấy nhé?”.
“Anh cũng không ngu lắm đâu”.
Một lát sau Tần Cao Văn lại nói: “Nhưng những người này trong mắt các anh có thể là nhân vật tầm cỡ, còn trong mắt tôi thì cũng chỉ bình thường thôi”.
“Loại người như mày thì kết giao được với nhân vật tầm cỡ nào chứ?”.
Trương Thiên Khoát vẫn mỉa mai tiếp.
Tần Cao Văn dựa lên ghế, hơi nheo mắt lại nói “Đúng là không hiểu đám ngu xuẩn các anh vì sao lại cứ muốn để tôi đem thực tế tát thẳng vào mặt các anh nhỉ? Lẽ nào cảm giác đó rất thoải mái sao?”.
Chờ Tần Cao Văn vừa dứt lời, bên ngoài vọng đến một giọng nói.
“Thượng Quan Thiên Long của gia tộc Thượng Quan, biết được Tần tiên sinh hôm nay khai trương công ty nên đến chúc mừng, tặng quà bằng tiền mặt có giá chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi nghìn tệ!”.
“Đàm Thiên Nhai hội trưởng Thương hội Thiên Hạ, biết được Tần tiên sinh hôm nay khai trương công ty nên đến chúc mừng, tặng quà bằng tiền mặt có giá tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ!”.
“Giang Phong Vũ hội trưởng Thương hội Đồng Minh, biết được Tần tiên sinh hôm nay khai trương công ty nên đến chúc mừng, tặng quà bằng tiền mặt có giá sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ!”.
…
Đoàng!
Lập tức đầu óc Trương Thiên Khoát như bị u tối, cả cơ thể không đứng vững được nữa.
Anh ta run run quay người lại nhìn những nhân vật máu mặt đang đứng trước mặt, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó tin.
Vừa rồi giọng nói của bọn họ như một cái tát ngang mặt Trương Thiên Khoát, khiến mặt hắn cảm nhận được sự đau rát.
Sự việc sao lại trở nên như thế này chứ?
Các nhân vật máu mặt đứng ở đây cho dù là ai cũng đều có thể giết chết Trương Thiên Khoát một cách dễ dàng.