Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 91: Cha con tương tàn
Chưa cần nói đến người khác, chỉ riêng Thượng Quan Thiên Long thôi, ban đầu khi bố của Trương Thiên Khoát tổ chức sinh nhật, chủ động đến nhà mời ông ta, nhưng đã bị Thượng Quan Thiên Long từ chối.
Nhưng hôm nay Tần Cao Văn chỉ khai trương công ty thôi, ông ta lại hào phóng đến vậy, tặng hẳn gần một trăm triệu tệ tiền mặt.
Đúng là không thể tin được.
Con hai nhân vật kia, sức ảnh hưởng của bọn họ cũng không kém Thượng Quan Thiên Long là mấy.
Gia tộc thứ hai và gia tộc thứ ba trong ba gia tộc lớn ở khu Minh châu, liên kết với nhau cũng không sánh được với gia tộc Thượng Quan, đây là quy định bất thành văn.
Thượng Quan Thiên Long lạnh lùng nhìn Trương Thiên Khoát một cái rồi nói: “Các cậu cũng đến đây tặng quà sao?”.
Còn chưa chờ Trương Thiên Khoát lên tiếng, Tiểu Vương ở bên cạnh đã đi lên nói: “Ông chủ Thượng Quan đừng hiểu nhầm, bọn họ sao nỡ tặng quà anh rể chứ, bọn họ đến đây là để gây rắc rối cho chị Thuyền Quyên”.
Biểu cảm của Thượng Quan Thiên Long trầm xuống.
“Vậy sao?”.
Ông ta dùng tay tóm lấy cổ áo của Trương Thiên Khoát, gằn giọng nói: “Gan của các cậu to đấy, thế mà lại dám gây rắc rối cho cô Vương, có phải là không muốn sống nữa không?”.
Vừa rồi Tần Cao Văn ra tay với Trương Thiên Khoát, anh ta đều không cảm thấy nỗi sợ hãi mãnh liệt đến vậy, vừa đối mặt với Thượng Quan Thiên Long, anh ta liền sợ đến mức như người mất hồn.
Vì Tần Cao Văn có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người đánh đấm giỏi, nhưng Thượng Quan Thiên Long thì khác, gia tộc bọn họ hoàn toàn có thể quyết định được vận mệnh và quyền lợi của nhà họ Trương.
Trương Thiên Khoát lắp bắp nói: “Cháu xin lỗi chú Thượng Quan, là cháu không đúng!”.
“Đừng có gọi tôi là chú Thượng Quan, tôi không có vãn bối nào như cậu cả!”.
Đám người này đúng là coi thường người khác, lẽ nào không biết Tần Cao Văn có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào sao, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật thì cả nhà họ Trương sẽ khó mà tránh khỏi tai họa.
Bụp!
Ông ta ném Trương Thiên Khoát xuống đất.
Sau đó đến trước mặt Vương Chấn Hoa, bực dọc nói: “Cậu ta có mắt như mù, cậu cũng mù theo để làm cái gì? Tôi khuyên cậu một câu, đừng có qua lại với loại người này, kiểu gì cũng có ngày cậu ta sẽ hại cậu”.
Vương Chấn Hoa bây giờ đâu dám không đồng ý?
Thượng Quan Thiên Long ở khu Minh Châu là nhân vật một tay che trời đó.
Ai dám đắc tội với ông ta chứ.
“Cảm ơn chú Thượng Quan đã dạy bảo!”.
Sau đó Thượng Quan Thiên Long nói: “Từ nay về sau sự hợp tác giữa hai nhà chúng ta sẽ chấm dứt, gia tộc Thượng Quan chúng tôi chỉ hợp tác với Tần tiên sinh thôi”.
Bốp!
Lại là một cái tát lên mặt hai người.
Bọn họ đứng ở đó, cơ thể hình như đã không còn cảm giác.
Vì sao chứ?
Nội bộ ba gia tộc lớn bọn họ đã hợp tác nhiều năm, các bên đã hình thành cơ chế cùng hợp tác cùng thắng lợi một cách hoàn chỉnh.
Nếu một khi mất đi cơ hội hợp tác với gia tộc Thượng Quan, đối với hai gia tộc bọn họ mà nói là một tổn thất không thể bù đắp nổi.
Bản thân Thượng Quan Thiên Long cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng ông ta không hề quan tâm.
Lẽ nào chỉ vì một cái tên Tần Cao Văn sao?
Dựa vào đâu chứ?
“Còn không mau cút đi!”.
Thượng Quan Thiên Long quát lên một tiếng.
Hai người đều cúi đầu bỏ chạy như chó cụp đuôi.
Sau đó Thượng Quan Thiên Long đến trước mặt Tần Cao Văn, cúi gập người xuống nói: “Hôm nay là ngày khai trương của công ty Tần tiên sinh, vì công ty tôi có chút chuyện gấp nên đã đến chậm, mong cậu thông cảm cho”.
“Không sao!”.
Tần Cao Văn bình thản trả lời.
Lúc này Thượng Quan Thiên Long mới thở phào, sau đó ông ta lại lấy ra một chiếc hộp màu đen đưa cho Tần Cao Văn nói: “Đây là món quà tôi chuẩn bị riêng cho Tần tiên sinh, mong cậu nhận cho”.
Tần Cao Văn không phải là người thích gò bó câu nệ, anh mở luôn chiếc hộp ra trước mặt mọi người, bên trong là một cặp gậy như ý ngọc Phỉ Thúy.
Nhìn đã biết là bảo vật có giá trị không hề nhỏ.
Anh đặt sang chiếc bàn bên cạnh, nói với vẻ như không quan tâm: “Phiền ông rồi”.
Thượng Quan Thiên Long vừa mừng vừa lo, vội vàng nói: “Tần tiên sinh, cậu nói gì vậy chứ, cậu nhận quà của tôi là vinh hạnh cho tôi rồi”.
“Được!”.
Tần Cao Văn thể hiện rất đỗi bình thường, khi người khác đối mặt với Thượng Quan Thiên Long đều hết sức cung kính, muốn cố gắng lấy lòng đối phương.
Còn Tần Cao Văn thì ngược lại.
Hình như là Thượng Quan Thiên Long đang cố nghĩ trăm nghìn cách để tiếp cận Tần Cao Văn.
…
Một người phụ nữ ngồi dựa vào vai Trương Hoa, khuôn mặt nở nụ cười lả lơi.
“Anh Trương, khi nào anh mới cưới em vậy?”.
Sắc mặt Trương Hoa lập tức lạnh lại.
“Ai nói với cô là tôi muốn cưới cô?”.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng nói: “Loại phụ nữ như cô có tư cách gì ở bên cạnh tôi?”.
Câu nói này khiến người phụ nữ đang nằm trong lòng anh ta đột nhiên tái mặt, cô ta nói với giọng khó tin: “Anh Trương, trước đây anh hứa với em rồi mà, sẽ có ngày anh sẽ lấy em”.
“Cô?”.
Trương Hoa cười khẩy một tiếng rồi coi thường nói: “Loại phụ nữ bẩn thỉu như cô, bước vào nhà chúng tôi là một điều sỉ nhục cho nhà chúng tôi”.
Anh ta lấy vũ khí nóng trong tay ra, nhắm vào trán người phụ nữ, sau đó bóp cò.
Bùm!
Âm thanh giòn giã vọng ra.
Người phụ nữ ngã xuống đất, không còn chút hơi thở nào, máu tươi cứ thế tuôn ra.
Anh ta đứng dậy nhìn đồng hồ một cái, đã là hơn ba giờ chiều, bọn họ chắc cũng về rồi.
Bây giờ sự việc chắc cũng làm xong, có thể về phục mệnh của bố rồi.
May mà lần này không phụ niềm hi vọng của ông Hai, nếu không với dã tâm độc địa như ông Hai chắc chắn sẽ giết chết anh ta ngay.
Trong mắt ông Hai, cho dù là tính mạng của ai cũng đều chỉ như con kiến mà thôi, có thể giết chết một cách dễ dàng.
Cộc cộc cộc!
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập.
Vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Mở cửa phòng ra, người đứng trước mặt chính là kẻ cầm đầu.
Còn lại không thấy bóng dáng người khác đâu.
Thấy vậy, mặt Trương Hoa biến sắc, vẻ mặt trở nên khó coi: “Những người khác đâu?”.
Kẻ cầm đầu quỳ thụp xuống trước mặt Trương Hoa.
“Cậu Trương, tôi xin lỗi cậu, những người khác đều chết rồi, bọn họ bị Giang Sơn giết chết”.
Câu nói này như sấm đánh ngang tai Trương Hoa.
Nguy rồi.
Cơ thể anh ta đứng không còn vững, một lúc sau mới ngồi lên ghế nói: “Sao việc lại như thế được, Giang Sơn chẳng phải đã chết rồi sao?”.
“Hắn nói là Tần Cao Văn đã cứu hắn, hơn nữa truyền thụ võ thuật cho hắn vài ngày, bây giờ thực lực của hắn trở nên rất đáng sợ, người của chúng ta đều không phải đối thủ của hắn”.
“Cái gì cơ?”.
Đứng phắt dậy khỏi ghế, vẻ mặt Trương Hoa tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó là sợ hãi: “Chỉ có vài ngày mà hắn đã khiến Giang Sơn trở nên đáng sợ như vậy?”.
“Đúng thế, các anh em chúng tôi không có ai là đối thủ của Giang Sơn cả”.
Cái tên Tần Cao Văn này rốt cuộc là ai chứ, thế mà lại có bản lĩnh đáng sợ như thế.
Trước đó Trương Hoa cho rằng Tần Cao Văn tuyệt đối không thể là đối thủ của bố anh ta, nhưng bây giờ xem ra hai bọn họ may ra mới có thể đối đầu được.
Tần Cao Văn lợi hại hơn cả anh ta tưởng tượng.
Thần sắc anh ta trở nên nghiêm túc hơn, bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây?
Nhiệm vụ mà bố giao không hoàn thành được, nếu quay về thì chỉ có chết.
Lẽ nào phải trốn sao?
Chương 92: Cảnh giác toàn diện
Không! Không thể nào!
Nếu như bố thật sự muốn giết chết một ai đó thì dù hắn có chạy tới chân trời góc bể thì ông ấy cũng sẽ không tha cho hắn.
Giờ cách tốt nhất là về nhận sai với ông Hai, có thể ông ấy sẽ nể tình bố con mà tha cho anh ta.
Dù biết là hi vọng rất mong manh nhưng vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.
Trong phòng của ông Hai.
“Ông Hai, thiếu gia về rồi ạ!”
Ông ta gật đầu nói: “Tôi biết rồi”.
Một lúc sau cánh cửa mở ra, Trương Hoa bước vào. Anh ta không nói gì, cứ thế quỳ phụp xuống đất và khóc trong đau đớn.
“Thưa bố, con có lỗi với bố”.
Ông Hai khẽ khàng xoa đầu con trai, cười nói: “Không có gì, có phải lần này lại thất bại không?”
“Thủ đoạn của tên đó đáng sợ hơn chúng ta rất nhiều. Toàn bộ anh em của chúng ta không phải là đối thủ của hắn, con đã phụ lòng mong mỏi của bố, con xin lỗi”.
Ông Hai với khuôn mặt vô cảm, động tác càng lúc càng dịu dàng: “Không sao!”
“Thưa bố, sự việc lần này đúng là bọn con đã khinh địch nên mới phạm phải sai lầm như vậy. Bố cho con thêm một cơ hội, bố yên tâm, chắc chắn con sẽ không khiến bố thất vọng”.
Ông Hai dừng lại, cầm ly rượu trên bàn lên và uống một ngụm.
Tiếp đó ông Hai nói: “Con có biết tại sao bố có được địa vị như ngày hôm nay không?”
Anh ta lắc đầu.
Ông Hai nói với vẻ thản nhiên: “Là bởi vì bố chưa bao giờ đặt tình cảm lên hàng đầu, con có biết mẹ con vì sao mà chết không?”
Trong đầu Trương Hoa đột nhiên hiện lên một sự suy đoán.
Nhưng anh ta không nói ra mà chỉ lắc đầu: “Con…con không biết”.
Ông Hai nói thẳng với Trương Hoa: “Con trai, con thông minh hơn anh trai con nhiều, chắc chắn con đã biết chân tướng chuyện đó, tại sao lại cứ phải giấu diếm, cứ nói thẳng ra là được”.
“Thưa bố, con thật sự không biết!”
Trương Hoa cứi đầu, căn bản không dám nhìn ông Hai.
Ông Hai cười đáp lại: “Mẹ của con cũng là bị bố giết, anh trai con của vậy, con có biết vì sao bố lại ra tay với bọn họ không?”
Ông Hai đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, chắp tay sau lưng.
“Bởi vì bọn họ đều không đáp ứng được yêu cầu của bố, bố là người luôn theo đuổi sự toàn mỹ”.
Trương Hoa lẳng lặng lắng nghe.
“Nếu bố phát hiện ra có người nào đó không thể đáp ứng được nhu cầu của bố, nếu bọn họ có khiếm khuyết thì bố sẽ không tha cho bọn họ. Vào đêm tân hôn của bố và mẹ con, bố phát hiện đó không phải là lần đầu của bà ấy. Từ khoảnh khắc đó bố đã phát hiện ra một lỗ hổng cực lớn và không thể nào bù đắp được”.
Nhìn theo bóng lưng của ông Hai, Trương Hoa bỗng run rẩy.
Một mặt là do sợ hãi, mặt còn lại là do tức giận.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng bố của mình lại độc ác như vậy.
Ông Hai tiếp tục nói: “Nhưng lúc đó thực ra bố vẫn không hề nghĩ sẽ giết mẹ con, bởi vì bố vẫn còn dựa vào truyền tông của bà ấy, không muốn lãng phí thời gian đi cưới người khác”.
Những lời nói đó khiến Trương Hoa cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Sau đó bố đã đặt hết hi vọng vào hai anh em con. Bố hi vọng hai đứa có thể trở thành những người hoàn hảo, nhưng thật không may anh trai con đã khiến bố hết sức thất vọng”
Ông Hai dựa vào ghế và nói: “Khi đó bố đã truyền thụ tất cả võ đạo cho nó, chỉ hi vọng nó có thể làm nên chuyện và có thể thống nhất được cả thế giới ngầm”.
“Đáng tiếc là anh trai con không chịu làm như vậy. Bố đề xuất ra khát vọng vĩ đại của mình, nhưng ngược lại nó lại bảo là bố mặt dày”.
Ngay sau đó ông Hai tiếp tục nói với vẻ lạnh lùng: “Từ lúc nó nói ra câu đó, bố đã khẳng định anh trai con là kẻ bất hoàn hảo. Vì vậy bố phải giết chết nó, bố không có ý định bồi dưỡng con mà cứ thế xông thẳng vào thế giới ngầm, giết sạch những kẻ mà bố thấy ngứa mắt”.
Những lời nói của bố khiến Trương Hoa cảm thấy ớn lạnh. Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn, con người trước mắt giống như một kẻ xa lạ mà anh ta chưa từng gặp
Ông Hai lại lên tiếng: “Những người thân cận nhất bên bố đều không hoàn hảo, nên người duy nhất mà bố có thể hi vọng chính là con”.
Ông Hai đi tới trước Trương Hoa, khom xuống và nói: “Vì vậy những năm qua bố đã cố gắng hết sức bồi dưỡng con, hi vọng con có thể trở thành người tiếp quản không chút khiếm khuyết”.
“Đương nhiên mấy năm trước con biểu hiện rất ổn. Dù là đối diện với ai thì con đều có thể một mình đối đầu, thậm chí không hề rơi vào thế hạ phong dù vẫn kém hơn kỳ vọng của bố nhưng bố tin rằng chỉ cần có thời gian thì con nhất định sẽ đạt tới yêu cầu của bố”.
“Thế nhưng những gì xảy ra gần đây khiến bố thất vọng quá.
Ý của bố là gì đương nhiên là Trương Hoa hiểu. Ông ta không thể nhượng bộ cho anh ta nữa.
“Bố nhất định sẽ giết con sao?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn bố mình, giọng điệu vô cùng bình thản, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.
“Đúng vậy, con đã không còn hoàn hảo, nên bố sẽ phải khiến con biến mất khỏi thế giới này”.
Trương Hoa lấy vũ khí ra, chĩa thẳng vào đầu ông Hai.
“Vậy thì tối sẽ giết ông trước!”
Nhìn thấy bộ dạng của con trai mình, ông Hai không cảm thấy gì, chỉ bình thản nói: “Lẽ nào con cảm thấy dựa vào cái này có thể đối phó được với bố sao?”
“Hôm nay tôi phải báo thù cho mẹ và anh trai!”
Pằng.
Một viên đạn bắn ra.
Phụp!
Khi nó còn đang trong không gian thì đã bị ông Hai kẹp lại và vứt xuống đất.
Anh ta lại bắn thêm vài phát nữa nhưng lần nào ông Hai cũng dễ dàng né được.
Lúc này, anh ta bỗng dấy lên nỗi sợ hãi khủng khiếp. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu ra bố mình mạnh tới mức nào.
Ông Hai thở dài: “Giờ bố đã hiểu ra trên đời này chỉ có một người hoàn hảo, người đó chính là bố, các người dù là ai thì cũng có khuyết điểm. Người như vậy không xứng tạo thành một gia đình với ông Hai này”.
Ông ta dùng tay siết cổ Trương Hoa
Hơn nữa còn không ngừng siết mạnh. Trương Hoa ra sức giãy giụa để thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng thực lực giữa hai người cách biệt quá lớn.
Anh ta cố gắng mấy lần nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Rắc!
Lại là một âm thanh giòn giã vang lên, cổ của Trương Hoa bị vặn gãy.
Ông Hai vứt ông ta qua một bên như vứt rác.
Người như vậy không xứng đáng làm con trai ông ta.
Xem ra mọi thứ trong môn phai đều phải để ông Hai sắp xếp lại một lần nữa rồi.
Mấy năm gần đây, bề ngoài trông ông ta có vẻ nhàn nhã ung dung, không màng đến thế sự nhưng trên thực tế không có lúc nào là ông ta không tu luyện võ đạo.
Lần này ông ta xuất quan mang theo dã tâm còn lớn hơn trước.
Ông ta không chỉ muốn thống trị toàn bộ thế lực thế giới ngầm khu vực thành phố Minh Châu.
Mà những thành phố lân cận cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay ông ta.
Chương 93: Tâm phục khẩu phục
“Sư phụ thật lợi hại!”
Giang Sơn nhìn Tần Cao Văn, không khỏi cảm thán.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trong hai ngày năng lực lại có thể tăng vọt như vậy. Lúc mới bắt đầu đối diện với các cao thủ, hắn cũng muốn thoái lui, sợ mình không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng sau khi giao đấu chính thức thì hắn cũng bị chính mình dọa sợ chết khiếp
Những kẻ đó căn bản không thể tiếp cận hắn.
Tần Cao Văn đúng là mạnh thật.
Có thể bái một người như vậy làm sư phụ đúng là diễm phúc đời này của hắn.
Tần Cao Văn ngồi ghế nói: “Hôm nay tôi tìm anh tới đây là có chuyện muốn nói với anh”.
“Có chuyện gì vậy sư phụ?”
Giang Sơn nhìn Tần Cao Văn và hỏi với vẻ tò mò.
“Mã Thiên Hạo trở về rồi”.
Trông anh hết sức bình tĩnh. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và nói với vẻ thản nhiên.
Câu nói này khiến Giang Sơn phải tái mặt.
Một khi Mã Thiên Hạo trở lại cũng có nghĩa là hắn đã tìm được Thiên Lôi tông sư giúp đỡ.
Là một người thuộc cấp bậc tông sư. Thực lực của Thiên Lôi tông sư mạnh vô cùng, không biết là mạnh hơn Mã Thiên Long gấp bao nhiêu lần. Lần này ông ta quay trở về, chắc chắn là để báo thù thay cho đệ tử.
“Sư phụ, để tôi đi khuyên anh hai, để anh ta từ bỏ suy nghĩ báo thù cho đại ca”.
Thực lực của Tần Cao Văn đúng là rất mạnh, hơn nữa cách thức huấn luyện của anh cũng khác người nhưng Giang Sơn thấy vẫn chưa bằng tông sư.
Anh không thể nào đánh được Thiên Lôi tông sư.
“Hôm nay tôi nói với anh chuyện này không phải vì muốn anh giúp tôi đi xin”.
Giang Sơn cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc sư phụ có ý gì?
“Vậy anh cần tôi làm gì?”
Tần Cao Văn nói: “Anh đi nói với Thiên Lôi tông sư, bảo ông ta mau cút về núi Thiên Lôi, nếu không tôi sẽ đập chết đấy”.
Giang Sơn tái mặt, trông vô cùng khó coi. Hắn nhìn sư phụ và vô thức nuốt nước bọt.
Dù biết đối phương là người thích chém gió nhưng không ngờ anh lại có thể chém thành bão như thế này.
Thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng có thể đánh thắng được tông sư không?
Đừng tỏ ra khoe khoang có được không? Sợ thì cứ nói thẳng, có ai cười đâu mà sợ?
“Sư phụ, tôi mà nói thế là sẽ bị ông ta đập chết luôn mất!”
Hắn nhìn Tần Cao Văn và co giật khoe miệng.
“Anh định không nói thật đấy à?”
Anh nhìn Giang Sơn, không hề tức giận, cũng không có biểu cảm gì, chỉ hỏi đúng một câu.
Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy thôi cũng giống y như dao nhọn đâm vào ngực hắn khiến hắn phải ớn lạnh.
Giang Sơn cười lúng túng: “Hehe, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của sư phụ, sư phụ đừng lo, tối nay tôi sẽ đi”.
“Tôi muốn tốt cho anh thôi”.
Những gì mà Tần Cao Văn biết về Thiên Lôi tông sư đó là ông ta có tính cách thẳng thắn, trung thành, yêu nước. Mấy lần tham gia cuộc chiến sống còn thì ông ta đều lao lên hàng tiền tuyến.
Một nhân vật như vậy, Tần Cao Văn thật sự không muốn ông ta bị mất mặt.
Nên mới bảo Giang Sơn đi nói như thế.
Nếu không, với tính cách của Tần Cào Văn, đối phương vừa tung tin là anh đã lao thẳng tới mà băm vằm rồi.
“Sư phụ, nếu như không còn chuyện gì thì tôi đi nghỉ ngơi trước nhé”.
“Ừ!”
Tần Cao Văn gật đầu.
Đợi đến khi hắn rời đi, Tần Cao Văn bèn đi vào phòng của Vương Thuyền Quyên, dang tay ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Hôm nay chuyện ở công ty thế nào rồi, mọi việc thuận lợi chứ?”
Vương Thuyền Quyên gật đầu: “Tất cả đều thuận lợi, ông xã, cảm ơn anh”.
Đây là lần đầu tiên Vương Thuyền Quyên gọi Tần Cao Văn là ông xã, cô khá ngượng ngụng, mặt đỏ lựng lên trông xinh đẹp vô ngần.
Tần Cao Văn hôn nhẹ lên trán cô.
“Anh nói rồi, anh nhất định sẽ để hai mẹ con sống những ngày tháng hạnh phúc”.
Vương Thuyền Quyên ôm Tần Cao Văn, dựa vào vai anh dịu dàng: “Rốt cuộc khi nào anh sẽ nói cho Đóa Đóa anh là bố của con bé?”
Ban đầu Tần Cao Văn cũng rất muốn nói cho Đóa Đóa biết, chỉ cần Vương Thuyền Quyên đồng ý là hai bố con sẽ nhận nhau.
Nhưng giờ thì Tần Cao Văn không còn sốt ruột nữa, anh muốn đợi thêm một khoảng thời gian.
Đợi đến khi chuẩn bị xong qua sinh nhật một cách chu đáo cho con gái khi đó anh sẽ nói cho con bé biết.
“Có lẽ đợi thêm hơn một tuần nữa!”
Vương Thuyền Quyên nói giọng nhẹ nhàng: “Em không đợi được nữa rồi, em muốn cả nhà chúng ta có thể sống vui vẻ cùng nhau”.
Tần Cao Văn ôm chặt lấy Vương Thuyền Quyên:
“Em yên tâm, ngày đó sắp tới rồi”.
…
Nhà họ Trương.
“Chủ tịch, cậu chủ đang đợi ở bên ngoài ạ".
Trương Vân Sơn nói: “Muộn thế này rồi, nó không ngủ còn chạy tới đây làm gì?”
“Cậu chủ có chuyện quan trọng muốn nói với chủ tịch”
Trương Vân Sơn tỏ vẻ khinh thường: “Tên nhóc đó, một ngày có chuyện gì quan trọng chứ. Kêu nó vào đi”.
“Vâng, chủ tịch”
Một lúc sau, Trương Thiên Khoát đẩy cửa, từ ngoài vước vào, nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Trương Vân Sơn khẽ tái mặt.
“Chuyện gì vậy?”
“Con trai…”
Trương Thiên Khoát nhìn bố với vẻ áy náy: “Bố, con xin lỗi, lần này con gây ra chuyện lớn rồi”.
Trước đây dù là con trai có phạm lỗi tày đình như thế nào thì ông ta cũng không để tâm, nhưng chuyện lần này nghiêm trọng quá, Trương Vân Sơn bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Đừng vội, có gì từ từ nói”.
Trương Thiên Khoát nói lại một lượt từ đầu tới cuối cho bố nghe, nhất là việc gia tộc Thượng Quan cắt đứt hợp tác với bọn họ thì càng nói với vẻ nghiêm trọng hơn.
Anh ta có thể cảm nhận rõ rệt sắc mặt của bố mình càng lúc càng đanh lại.
Sức ảnh hưởng của chuyện này quả là to lớn.
Trương Vân Sơn ngồi trên ghế và nói: “Tên nhóc Tần Cao Văn có sức ảnh hưởng khủng khiếp như vậy à?”
“Đúng vậy ạ, hắn đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
Trương Vân Sơn chắp tay sau lưng, đi tới bên cửa sổ, dừng lại một lúc rồi nói: “Có thể điều tra rõ thân phận của nó không?”
“Điều này con cũng không biết!”
Trương Thiên Khoát lắc đầu.
Trương Thiên Khoát và Vương Thuyền Quyên vỗn đã đính hôn, nhưng nào ngờ vào ngày kết hôn thì lại xảy ra chuyện mất mặt như thế khiến nhà họ Trương đúng là rớt hết cả liêm sỉ.
Nên Trương Vân Sơn còn uất hận Tần Cao Văn hơn cả Trương Thiên Khoát.
Ông ta thật chỉ muốn chém nát Tần Cao Văn.
Thời gian qua, để trừ khử Tần Cao Văn, ông ta đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cách.
Cũng không biết là đã cử bao nhiêu người đi xử lý.
Nhưng đến cuối cùng, toàn bộ kết quả công cốc, chẳng thu hoạch được gì.
Khi mà ông ta sắp từ bỏ thì Tần Cao Văn lại chủ động tìm tới.
Thế nhưng Trương Vân Sơn chẳng vui lên được chút nào.
Bởi vì ông ta dần phát hiện ra người mà ông ta đang truy tìm không phải là một con chó vô hại mà là một con sói đói sở hữu sức mạnh đáng sợ, chỉ cần bất cẩn là ông ta sẽ bị xé nát ngay.
“Bố, tiếp theo chúng ta phải làm gì, không thể nào cứ để cho thằng đó cứ tỏ vẻ cáo mượn oai hùm được”.
Một lúc sau Trương Vân Sơn quay người nói: “Có mỗi tí chuyện mà cũng luống cuống như vậy thì còn ra thể thống gì. Con yên tâm, đương nhiên bố có cách tìm lại công bằng cho con”.
Tần Cao Văn nhất định phải chết.
Chương 94: Nhu nhược bất tài
Lúc ban đầu, khi biết tin Tần Cao Văn trở về, Trương Vân Sơn không hề bận tâm, nhưng sau khi nghe con trai thuật lại mọi việc xong xuôi thì ông ta phải thừa nhận cần phải nhìn lại đối thủ của mình.
Không nói người khác, chỉ riêng việc Tần Cao Văn nhận được sự ủng hộ của gia tộc Thượng Quan cũng khiến bọn họ không thể lơ là được.
Sự đáng sợ của gia tộc Thượng Quan vượt xa nhà họ Trương và nhà họ Vương cộng lại.
“Bố, bố có kế hoạch cụ thể nào không ạ?”
Trương Thiên Khoát nhìn bố và hỏi đầy kỳ vọng.
Trương Vân Sơn nói: “Con về trước đi, đợi thông báo của bố. Không có mệnh lệnh của bố thì tuyệt đối không được ra tay với Tần Cao Văn, rõ chưa?”
“Nhưng mà con…”
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trương Thiên Khoát bực lắm, anh ta từ khi nào phải chịu thiệt như vậy chứ? Từ khi nào mà bị tát sấp mặt trước đám đông như vậy.
Dù là ai thì cũng không thể nào chịu nổi sự sỉ nhục như thế.
Trương Vân Sơn đương nhiên hiểu cảm nhận của con mình, ông ta nói: “Có phải giờ con đang rất tức giận không?”
Trương Thiên Khoát gật đầu.
“Chuyện nhỏ không nhẫn thì khó làm được việc lớn. Bản thân biết đối phương trăm trận không thua thì trước khi đối phó với Tần Cao Văn chúng ta cần phải thấu hiểu rõ đối phương”.
Những lời này từ nhỏ tới lớn Trương Vân Sơn luôn nói với Trương Thiên Khoát, anh ta nghe mà như muốn mọc dòi trong tai luôn rồi nên thấy rất phiền.
“Con biết rồi bố!”
Trương Vân Sơn nói: “Biết là tốt, về trước đi”.
“Dạ!”
…
Khu vui chơi cuối cùng đã được hoàn thành.
Tần Cao Văn nhìn mọi thứ trước mặt cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.
Giờ đây anh có thể tưởng tượng ra Đóa Đóa khi nhìn thấy món quà này sẽ vui mừng tới mức nào.
Mấy tháng vất vả của những người công nhân nông dân cuối cùng thì cũng đã có thu hoạch.
Tất cả đều ưỡn ngực đầy tự hào đứng trước mặt Tần Cao Văn.
Bọn họ đã không phụ lòng mong mỏi của anh.
Chủ thầu đi tới trước, để lộ nụ cười vui vẻ: “Thế nào sếp Tần, công trình có khiến anh hài lòng không?”
“Vô cùng hài lòng”.
Tần Cao Văn gật đầu nói.
Chủ thầu cười he he, gãi đầu: “Vậy nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi đi trước đây”.
“Đợi đã!”
Tần Cao Văn bảo họ dừng lại.
Tất cả đồng loạt nhìn Tần Cao Văn, chủ thầu bèn lên tiếng hỏi: “Anh Tần vẫn còn việc gì sao?”
“Tôi còn phải phát thưởng cho mọi người chứ”.
Tất cả đều tái mặt, bọn họ nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin. Mấy tháng nay đối phương cho họ tiền lương, phúc lợi, đãi ngộ đã đủ hậu hĩnh rồi.
Giờ hoàn công mà còn phát cả tiền thưởng nữa.
Tần Cao Văn lấy ra một cái thùng màu đen, bên trong đựng đầy những phong thư.
Từng phong thư là những xấp tiền dày cộp, mỗi một phong thư ít nhất phải là hai mươi nghìn tệ.
“Đây là thứ mà mọi người đáng nhận được”.
Tần Cao văn đưa tiền cho bọn họ. Tất cả đều siết chặt số tiền trong tay với vẻ kích động và nước mắt rưng rưng.
Chủ thầu cúi người mấy cái trước Tần Cao Văn và nói: “Cảm ơn anh Tần, cảm ơn anh Tần”.
Những người khác cũng nói theo.
Bọn họ làm việc với Tần Cao Văn hơn một tháng mà tiền công đã nhiều hơn người ta làm cả nửa năm rồi.
“Anh Tần, nếu như không còn việc gì nữa thì chúng tôi phải đi thật rồi, chúng tôi vẫn còn công trình tiếp theo cần phải làm”.
Khi nói những lời này, chủ thầu tỏ vẻ bất lực. Bọn họ kiếm được nhiều tiền cũng không dám nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ đều có người già trẻ nhỏ cần phải nuôi sống.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi vẫn còn chuyện quan trọng muốn nói với mọi người. Chuyện này có liên quan tới vận mệnh trong tương lai của mọi người”.
Câu nói này lập tức thu hút tất cả đám đông.
Tất cả đều dừng lại nhìn Tần Cao Văn với vẻ căng thẳng, không biết tiếp theo anh sẽ nói gì.
Tần Cao Văn dừng lại một lúc mới nói: “Sau này mọi người có đồng ý theo tôi không?”
Ý tứ trong câu nói của Tần Cao Văn có phần khó hiểu, mọi người không thể biết được rốt cuộc là anh muốn nói gì.
“Ý anh là làm việc cho anh phải không?”
Tần Cao Văn lắc đầu đáp lại: “Không phải”
“Vậy anh bảo chúng tôi làm gì?”
Tần Cao Văn suy nghĩ rồi vuốt cằm: “Có thể làm vệ sĩ cho tôi, nhưng không hoàn toàn là như vậy mà làm những gì tôi yêu cầu”.
Giờ thì mọi người có thể mơ hồ đoán ra từ “làm” mà Tần Cao Văn nói tới có nghĩa là gì.
“Mọi người đi làm công trường vừa khổ vừa mệt, mấu chốt là chẳng kiếm được bao nhiêu tiền”.
Không có ai phản bác Tần Cao Văn vì những gì anh vừa nói đều là sự thật.
Nếu như bản thân có năng lực thì ai lại chịu đi làm công trường, mỗi ngày mệt muốn chết mà chẳng thu hoạch được là bao.
Nhưng chẳng có cách nào, bọn họ không có học lực, văn bằng, không có kỹ năng, ngoài có chút sức khỏe ra thì chẳng còn gì.
Đã tầm tuổi trung niên, bọn họ cũng không còn được coi là ít tuổi nữa.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Đi theo tôi, mỗi tháng tiền lương do mọi người quyết, hơn nữa sau này tiền đồ vô lượng, rất có khả năng tôi sẽ đưa mọi người ra nước ngoài nữa”.
Tất cả đều im lặng lắng nghe.
Người khác mà nói như vậy chắc họ sẽ cho rằng anh ta đang khoe khoang nhưng không biết tại sao họ lại tin tưởng Tần Cao Văn như vậy.
Tần Cao Văn bước tới trước: “Tôi biết có thể mọi người nghi ngờ tôi nhưng tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh rằng những lời tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật”.
“Mọi người chịu ở lại thì từ ngày mai tôi sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt, thời gian huấn luyện sẽ có hỗ trợ, đương nhiên không cao, một tháng chỉ tầm một trăm nghìn tệ.
Đám đông nín thở.
Một trăm nghìn tệ mà còn ít á?
Chủ thầu không nhịn được nữa bèn cắt lời: “Vậy anh Tần tôi hỏi một chút…anh cảm thấy bao nhiêu mới là nhiều?”
“Ít nhất phải vài tỉ tệ!”
Tất cả đều co giật khóe miệng.
Bọn họ cảm thấy cạn lời.
Chủ thầu cảm thấy khó tin, bởi vì một tháng hơn một trăm nghìn tệ đối với bọn họ mà nói đã là một con số trên trời rồi. Bọn họ vất vả cả ngày cũng chưa chắc một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Anh Tần, có phải anh đang lừa gạt chúng tôi không hay là anh coi chúng tôi là những tên ngốc vậy?”
Chủ thầu là người bộc trực không giấu diếm nên nghĩ gì bèn nói đó.
“Những gì tôi nói đều là sự thật”
Tần Cao Văn không hề vòng vo vì anh biết nói càng nhiều thì người khác càng cho rằng anh đang nói dối.
Tiếp theo Tần Cao Văn giao lại quyền quyết định cho những người nông dân.
Bọn họ đồng ý ở lại kề vai chiến đấu cùng anh hay là rời đi thì anh đều tôn trọng.
“Những người chịu ở lại thì đứng bên tay phải của tôi, những người không chịu thì chúng ta tạm biệt tại đây”.
Chương 95: Lừa mình dối người
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tần Cao Văn vốn cho rằng bọn họ sẽ đưa ra quyết định dứt khoát, nhưng sau đó, phản ứng của bọn họ lại ngoài dự liệu của anh.
Tất cả đều đứng tại chỗ, không có ý định rời đi, cũng không đồng ý với quyết định của Tần Cao Văn.
Khoảng vài phút sau, chủ thầu do dự một lúc rồi đứng sang phía bên phải của Tần Cao Văn.
Có người tiên phong, những người khác cũng không dè dặt nữa, có một nửa số người ở lại, nửa còn lại lựa chọn rời đi.
Tần Cao Văn đếm sơ qua, ở đây có khoảng mười mấy người.
Nhìn bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt mình, Tần Cao Văn nói: “Đây là chìa khóa mà tôi cho mọi người”.
Tần Cao Văn lấy một nắm chìa khóa ra đưa cho chủ thầu, anh đã chuẩn bị cho mỗi người lao động làm việc ở đây một căn nhà. Nếu sau này bọn họ đồng ý đi theo anh, mỗi người đều có thể an cư lạc nghiệp ở thành phố, nhưng vẫn có một số người chọn rời đi.
“Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người, mọi người cũng có thể đón người nhà của mình đến đây”.
Chủ thầu nhìn chằm chằm Tần Cao Văn, hồi lâu không nhúc nhích, vẻ mặt không thể tin nổi.
Anh ta dùng tay nhéo mạnh vào bắp đùi mình, cơn đau rõ rệt truyền tới, chứng tỏ anh ta không phải đang nằm mơ.
Chủ thầu lên tiếng hỏi: “Vì sao anh lại hào phóng với chúng tôi như vậy?”.
Anh ta thật sự không hiểu nổi, Tần Cao Văn làm vậy là vì nguyên nhân gì?
Tần Cao Văn hoàn toàn không xem bọn họ là công nhân dưới quyền anh.
Thậm chí có những ông chủ còn chẳng đối tốt với người thân của mình như vậy.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi cũng giống các anh, cũng xuất thân từ nông thôn”.
Mọi người còn nghĩ tiếp theo Tần Cao Văn sẽ ba hoa khoác lác gì đó, nhưng anh lại không nói gì thêm nữa.
“Chỉ… chỉ thế thôi sao?”, chủ thầu vẫn cảm thấy khó tin.
“Lẽ nào lý do này chưa đủ sao?”.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai nói gì.
Nhiều người cảm động và vui mừng đến rơi nước mắt, bọn họ nhìn Tần Cao Văn, đều cúi người thật sâu trước anh.
Chủ thầu đi đến trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Anh Tần, anh cứ yên tâm, sau này tôi sẽ giao cả tính mạng của tôi cho anh”.
“Tôi nữa!”.
“Tôi nữa!”.
…
Ai cũng tranh nhau đứng ra, không ai muốn làm rùa rụt đầu, tranh nhau bày tỏ lòng trung thành trước Tần Cao Văn.
Khi Tần Cao Văn dẫn bọn họ đến nơi ở, bọn họ lại càng há hốc miệng kinh ngạc.
Thật ra bọn họ không ôm hi vọng gì nhiều với căn nhà mà Tần Cao Văn mua cho, dù sao cũng là ông chủ sắp xếp, có thể vào ở đã là không tồi. Nhưng độ sang trọng của nơi này vẫn vượt ngoài dự liệu của bọn họ, thậm chí còn sang hơn bất cứ căn nhà nào mà bọn họ từng thấy.
“Đây là món quà nho nhỏ tôi tặng mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích”.
Bọn họ đâu chỉ là thích nơi này, mà đã yêu đến phát cuồng rồi.
Niềm cảm kích đối với Tần Cao Văn biến thành sùng bái, bọn họ càng hạ quyết tâm sau này sẽ vào sinh ra tử vì anh.
“Sau này, nếu mọi người muốn thì có thể đón người nhà của mình đến đây bất cứ lúc nào, chuyện này tôi không can thiệp”.
Nói xong, Tần Cao Văn xoay người rời đi.
…
Khi Mã Thiên Hạo quay về thế giới ngầm, hắn vô cùng sửng sốt.
Hắn không thể ngờ được mọi chuyện lại đi đến bước này.
Nhìn thi thể rải rác khắp nơi trong thế giới ngầm, Mã Thiên Hạo nôn khan một trận, những thứ đã ăn dường như đều bị nôn hết ra ngoài.
Mặc dù hắn đã vào sinh ra tử trên chiến trường, đã quen với cảnh lưỡi đao dính máu từ lâu, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bị sốc đến vậy.
Những người chết ở trước mặt hắn đều là anh em tốt cùng vào sinh ra tử với hắn ngày xưa, mới hôm qua còn đang yên lành, chỉ chớp mắt đã biến thành thế này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Anh hai!”, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
Mã Thiên Hạo vội vàng quay người lại, phát hiện ra Giang Sơn đang chạy về phía hắn.
Vừa nhìn thấy Giang Sơn, Mã Thiên Hạo vô cùng kích động, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy người anh em duy nhất còn sống.
Thiên Lôi tông sư đứng ở một bên, nhìn mọi thứ trước mắt mà không có cảm xúc gì. Ông ta chỉ có tình cảm nhất định đối với Mã Thiên Long, dù gì đó cũng là đồ đệ của ông ta, còn những người vô tội đã chết này không liên quan gì đến ông ta.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?”, Mã Thiên Hạo chỉ vào những thi thể trên mặt đất, hỏi Giang Sơn.
Giang Sơn trả lời: “Mọi chuyện đều là do ông Hai gây ra”.
Sắc mặt Mã Thiên Hạo lập tức trở nên vô cùng khó coi, bọn họ không thù không oán với ông Hai, vì sao ông ta lại ra tay tàn ác như vậy?
Năm xưa, Mã Thiên Long còn sống, phái Thiên Long bọn họ có thể nói là tận tâm trung thành với ông Hai, ông ta muốn gì bọn họ cũng sẽ đáp ứng.
Kết quả, Mã Thiên Long vừa mất, ông Hai đã bỏ đá xuống giếng, qua cầu rút ván, đúng là quá đáng.
“Vậy làm sao cậu thoát được?”, Mã Thiên Hạo nhìn Giang Sơn, có chút tò mò.
Giang Sơn trả lời: “Là Tần Cao Văn đã cứu tôi”.
“Cậu nói gì?”.
Nghe câu trả lời của hắn, Mã Thiên Hạo cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
Kẻ gây nên bi kịch cho phái Thiên Long bọn họ chính là Tần Cao Văn. Nếu không phải ngày ấy Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long, hơn nữa còn đánh bại Mã Thiên Long thì đã không có chuyện xảy ra tiếp sau đó.
Bây giờ Tần Cao Văn lại cứu Giang Sơn. Đùa à?
Giang Sơn nghiêm túc nói: “Tôi biết anh không tin lời tôi nói, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, chính Tần Cao Văn đã cứu tôi”.
Sau đó, Giang Sơn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Mã Thiên Hạo.
Sau khi nghe hắn kể, vẻ mặt Mã Thiên Hạo lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: “Ý cậu là, bây giờ cậu đã là đồ đệ của Tần Cao Văn?”.
“Không sai”, Giang Sơn thản nhiên thừa nhận chuyện này.
Rầm!
Mã Thiên Hạo đạp vào ngực Giang Sơn khiến hắn bay ra xa, va mạnh vào bức tường bên cạnh.
Chưa hết, Mã Thiên Hạo tiếp tục xông lên túm tóc hắn, hung hăng tát hắn hai bạt tai, mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh.
“Tên phản bội nhà mày!”, hắn chỉ tay vào Giang Sơn mắng chửi: “Mày dám phản bội lại phái Thiên Long?”.
Giang Sơn dựa người vào tường, từ đầu đến cuối không hề có ý phản kháng. Hắn dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, nói: “Anh hai, anh đừng ở đó tự lừa mình dối người nữa được không? Phái Thiên Long chúng ta đã bị hủy diệt từ lâu rồi”.
“Không, không thể nào!”.
Mã Thiên Hạo nghiến răng nghiến lợi, nói: “Phái Thiên Long bọn ta tuyệt đối không thể bị hủy diệt, mày bớt ở đó nói mấy lời sởn tóc gáy ấy đi. Tao nói cho mà biết, nếu mày còn dám ăn nói bậy bạ, tao sẽ vặn đầu mày”.
“Những gì tôi nói đều là sự thật, rốt cuộc phái Thiên Long chúng ta có bị diệt hay chưa, anh hai còn không rõ hay sao?”.
Lúc này, Thiên Lôi tông sư mới lên tiếng: “Có cần tôi giúp cậu chặt đầu tên phản bội này xuống không?”.
Giang Sơn không phải người sợ chết, hắn nhắm mắt lại, nói: “Anh hai, nếu anh cố chấp như vậy thì anh cứ ra tay đi”.