Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lúc, chúng ta chấp nhận tha thứ cho một người, không phải chúng ta thật sự tha thứ cho họ, mà chúng ta không muốn mất họ. Không muốn mất họ, chỉ có thể giả vờ tha thứ cho họ.
———— “Họa bì” (Mặt nạ)
Lần đầu tiên Lâm Tùy Ý gặp Thẩm Phong là muốn tìm Hà Cửu.
Cô và Kiều Tịch, Hà Cửu quen nhau ở hội sinh viên, khi ấy có người thông báo đi họp, không gọi điện thoại được cho Hà Cửu, phòng học của cô đúng lúc rất gần phòng học Hà Cửu, cô trực tiếp cùng người của hội sinh viên đi tìm cô ấy.
Tuy nói phạm vi trường đại học không nhỏ, nhưng không nói ai cũng biết, cô và Hà Cửu không phải năm nhất, mặc dù biết số tầng, nhưng cũng không biết chính xác phòng học ở đâu.
Chần chừ, có người vỗ nhẹ bả vai của cô, cô quay đầu, thấy gương mặt khôi ngô trẻ tuổi, rất tuấn tú....
"Tiểu mỹ nữ, tìm người à?"
Lâm Tùy Ý có chút xấu hổ, khẽ gật đầu: "Vâng, tôi tìm chị Hà Cửu."
"A, thì ra là đàn em, em tìm Hà Cửu, cô ấy ở phòng B3 đó."
"Cám ơn." Lâm Tùy Ý nói cảm ơn xong một cái thì muốn rời đi.
"A, đợi chút." Người đàn ông phía sau gọi cô lại, Lâm Tùy Ý quay đầu: "Học trưởng giúp em rồi, em cũng không gọi một tiếng học trưởng được sao?!"
Lâm Tùy Ý đỏ mặt, dịu dàng gọi: "Học trưởng."
"Thật biết nghe lời!" Nói xong tiến lên vuốt tóc cô.
Lâm Tùy Ý sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn anh.
Hai gò má ửng đỏ, mắt mở to long lanh nước, gương mặt hiền dịu, còn vì kinh ngạc nên đôi môi khẽ mở, không có chỗ nào không hấp dẫn.
Người đàn ông cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
"A, Tiểu Ý?" Giọng nói quen thuộc gọi cô.
Lâm Tùy Ý giật mình, quay đầu nhìn, là Hà Cửu.
Hà Cửu kéo cánh tay của cô, hỏi: "Sao thế?"
"A, cái đó, đi họp." Sắp xếp suy nghĩ một chút, Lâm Tùy Ý mới nói: "Phải đi họp, bọn họ nói không liên lạc được với cậu, mình đúng lúc học ở đây nên đi tìm cậu."
"A, chuyện này à, điện thoại của mình hết pin mất rồi, cậu chờ mình một lát, mình và cậu cùng xuống."
Lâm Tùy Ý ngoan ngoãn gật đầu.
Hà Cửu cầm túi ra, hai người đang định đi, có người sau lưng gọi bọn họ lại: "Này, chờ một chút."
Vừa quay đầu lại, thì ra là người đàn ông chỉ đường ban nãy, "Cái đó, học muội, em tên gì?"
Lâm Tùy Ý đỏ mặt, định trả lời thì bị Hà Cửu ngắt lời: "Sao, muốn tán tỉnh em gái tôi."
"Hà Cửu, cậu đừng nói như vậy, hù học muội rồi."
"Ôi, trước kia không nhìn ra nha, muốn theo đuổi cô ấy, kiếp sau hãy tính." Nói xong Hà Cửu hừ lạnh một tiếng, kéo Lâm Tùy Ý đi.
Người đàn ông phía sau không đuổi theo, nhưng kêu một câu: "Học muội, anh tên là Thẩm Phong!"
Hà Cửu nghe thấy kéo cô đi xa hơn, "Kẻ điên đó, đừng để ý đến anh ta."
Lâm Tùy Ý nháy mắt mấy cái, thử dò xét hỏi: "Anh ta là ai vậy?"
"Một tên hay lừa gạt con gái nhà lành." Hà Cửu khoát khoát tay, "Cậu đã từng nghe qua chưa hả, cẩn thận học trưởng, học trưởng trêu chọc các em gái ở khắp nơi, cậu mà bị anh ta dụ thật, không biết cậu là chiếc thuyền thứ mấy dưới chân anh ta nữa, biết không."
Lâm Tùy Ý mơ mơ màng màng gật đầu.
Lại không ngờ, một câu này thành sự thật.
Khi Lâm Tùy Ý nhận được điện thoại không ngờ đối phương muốn gặp mặt, Thẩm Phong.
Anh hẹn gặp cô, trong lòng Lâm Tùy Ý cũng hiểu ý của đối phương, có điều lúc ấy Lâm Tùy Ý chưa muốn có bạn trai, tính gặp mặt sẽ nói rõ ràng, tránh làm lỡ đối phương.
Thẩm Phong hẹn cô tới nhà ăn của trường, bầu không khí rất tốt, vì vậy Lâm Tùy Ý học lớp buổi chiều xong thì đi ngay.
Khi tới nơi, Thẩm Phong đã đợi ở đó, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười nói với anh em tới muộn.
Thẩm Phong vội khoát tay: "Không sao, không sao, đàn ông trời sinh là phải đợi phụ nữ mà."
Lâm Tùy Ý có rất ít kinh nghiệm ở gần một người nam, chỉ biết cười xấu hổ.
"Cái đó," cô mở miệng hỏi: "Anh làm sao biết số điện thoại của em vậy, Hà Cửu cho anh sao?"
"Không, cô ấy mới không cho anh, mặc dù anh đã đề cập tới, nhưng cô ấy từ chối."
"Vậy......?"
Trên mặt Thẩm Phong hiện vẻ lúng túng, "Hôm đó anh đứng chờ trước khu kí túc xá của em, thấy em ném túi chuyển phát nhanh vào thùng rác, cái đó...... tìm được từ nơi đó."
Lâm Tùy Ý kinh ngạc, nhưng không biết làm sao, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Nhưng...... bây giờ em vẫn chưa muốn......" Cô khéo léo từ chối.
Anh ngắt lời cô: "Không sao không sao cả, anh nhìn em từ xa là được rồi, thật đấy, anh không cần em phải đi chung với anh, chỉ cần, chỉ cần giống như bây giờ, trò chuyện cùng em, ăn một bữa cơm, cùng đi thư viện là được rồi."
Lâm Tùy Ý do dự một chút.
"Nếu như em không muốn, ang sẽ không làm phiền em." Trên mặt của anh tràn đầy khẩn cầu.
Không đành lòng, Lâm Tùy Ý cuối cùng gật đầu một cái, "Được."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Phong giống như thấy yên tâm, vui vẻ thỏa mãn cười, nụ cười thỏa mãn đó, khiến Lâm Tùy Ý nhớ rất nhiều năm.
Bởi vì cô biết, khi đó Thẩm Phong quan tâm cô.
Quan hệ giữa hai người tuy không xác lập nhưng Thẩm Phong ngày ngày kiên trì tới trước khu kí túc đợi cô đi học, bởi vì có Lâm Tùy Ý và Kiều Tịch đi cùng, hầu như Thẩm Phong đều đi từ phía xa, các bạn đều biết học trưởng theo đuổi cô, cũng thích trêu ghẹo cô.
Nhưng mà Lâm Tùy Ý vẫn từ chối Thẩm Phong.
Đến mùa đông, thân thể không tốt, cô bị ốm.
Kiều Tịch và bạn cùng phòng đều phải lên lớp, chỉ có một mình cô ở phòng y tế truyền dịch.
Thẩm Phong không biết lấy tin tức từ đâu, vội vàng đến thăm cô, mua rất nhiều thuốc không đúng bệnh và đồ ăn ngon.
Lâm Tùy Ý ngồi ở bên giường ân cần hỏi han anh, đột nhiên đỏ mắt, làm cho anh sợ đến mức không biết làm sao.
Sau đó cô cười hỏi anh: "Anh luôn đối tốt với em như vậy được không?"
Thẩm Phong nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định: "Được, anh sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn đối với tốt với em."
Vài năm sau, Lâm Tùy Ý nhớ lại, mới nhận thấy lời cam kết Thẩm Phong cho cô mờ mịt cỡ nào, hoàn toàn không thể đổi thành chi phiếu, lại khiến cô mất mấy năm tuổi xuân.
Lâm Tùy Ý ở cùng Thẩm Phong.
Nửa năm đầu vô cùng ngọt ngào, mỗi ngày đều dạt dào như vậy, mặc dù điều này khiến cô lạnh nhạt với bạn bè, làm trễ nãi công việc trong hội sinh viên, nhưng cô cảm thấy vui vẻ chưa từng có.
Lặng lẽ ăn trái cấm, mang theo kích thích và ngọt ngào.
Cô cũng từ một nụ hoa nở rộ thành đóa hoa sáng chói, toát ra tia sáng chói mắt.
Cho đến khi, cô thấy Thẩm Phong ôm hôn một cô gái khác, ánh sáng ấy dần tối đi.
Cô biết cô gái kia, là bạn cùng tiến với cô ở môn tự chọn, hơn một tuần đi học, hỏi cô mượn bút, nụ cười ngọt ngào, tan học còn muốn mời cô ăn cơm, cô cười từ chối, vì vậy có ấn tượng rất lớn.
Xem ra, khi đó là thăm dò.
Mặt cô không biến sắc rời đi, đến tối khi hỏi Thẩm Phong ban ngày làm cái gì, Thẩm Phong cười nói như thường ngày: "Đi ăn cơm với bạn bè, tên đó thất tình, buồn phiền, không giống anh, như bông hoa quyến rũ đây này." Vừa nói vừa ôm Lâm Tùy Ý, hôn má cô.
Không giống dĩ vãng, cô không có được cảm giác ấm áp, chỉ cảm thấy đôi môi hôn trên mặt mình, rất lạnh.
Cuối cùng, nữ sinh kia đến tìm Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý chỉ gọi điện thoại cho Thẩm Phong, để anh tới.
Thẩm Phong vô cùng giận giữ, từ khi biết anh tới nay, Lâm Tùy Ý chưa từng thấy anh giận như vậy, anh kéo cô nữ sinh kia đi, nửa tiếng sau quay lại tìm cô, khóc lóc cầu xin cô tha thứ.
Cô nhìn gương mặt đó, đột nhiên phát nhớ tới gương mặt vui vẻ lúc anh hẹn cô lần đầu, cô giơ tay lên xoa nước mắt trên mặt anh, nhẹ nói: "Dĩ nhiên, anh là bạn trai em mà."
Thẩm Phong cười, nụ cười giống khi đó.
Lâm Tùy Ý thấy ấm áp, nói thêm một câu: "Chỉ là lần sau......"
"Không có lần sau! Không có lần sau!"
"Được."
Đối với lựa chọn của Lâm Tùy Ý, Hà Cửu đánh giá: "Phụ nữ mà, mỗi tháng luôn có mấy ngày muốn làm thánh mẫu, chính cậu nghĩ được là được."
Ngoài dự đoán, Kiều Tịch phản ứng vô cùng lớn, ở trước mặt cô nói người đã từng phản bội sẽ không dễ dàng hối cải, khuyên cô sớm chia tay.
Nhưng cô làm sao mà xa anh được đây?
Mọi người nói phụ nữ là nước, đàn ông là đất.
Tình yêu giống như đất, nước giao hòa, nhưng khi đất và nước tách ra, đất sẽ khôi phục bản chất, nhưng nước không thể trong lại được.
Cô đã sớm sa chân vào vũng bùn, không có cách nào tự kềm chế rồi.
Điểm này, từ khi cô thấy Thẩm Phong hôn môi những người khác nhưng không tiến lên ngăn cản đã rất rõ ràng, cô không muốn rời xa anh.
Năm năm, từ cuối năm nhất đại học đến sau khi tốt nghiệp hai năm, Thẩm Phong và Lâm Tùy Ý ở chung năm năm rồi.
Năm thứ nhất, như keo như sơn.
Năm thứ hai, vô vị tẻ nhạt.
Năm thứ ba, càng lúc càng xa.
Năm thứ tư, không ngại không phiền.
Năm thứ năm, hành hạ lẫn nhau.
Năm năm, Lâm Tùy Ý phá thai hai lần vì Thẩm Phong, Thẩm Phong bị phát hiện quá trớn bên ngoài ba lần, hai người gây gổ vô số, chia tay bốn lần, mỗi lần chia tay Thẩm Phong đều nói sẽ thay đổi, rồi tìm Lâm Tùy Ý giảng hòa, cô cũng đồng ý.
Thẩm Phong dần dần lạnh nhạt với cô, Lâm Tùy Ý không phải không biết.
Ban đầu anh còn nhớ số điện thoại của cô, nhưng dần dà quên mất, đồng thời còn quên sinh nhật của cô, ngày kỷ niệm của hai người, còn có rất nhiều, rất nhiều điều khác.
Lâm Tùy Ý không biết từng thấy ở nơi nào nói, sợ mất người khác, phải nắm giữ rất ít, bởi vì sợ sẽ không bao giờ có được nữa, cho nên phải luôn nhẫn nhịn.
Cô chính là người như thế, đúng, thật kỳ quái, cô vừa nhẫn nhịn Thẩm Phong lạnh nhạt với cô và cả việc anh trắng trợn gặp gỡ bên ngoài, cô lại có thể tỉnh táo nhìn kỹ mình, tự coi thường bản thân mình chịu đựng đến hèn yếu.
Ngay cả mình cũng ghét mình, sao có thể khiến người khác yêu cô?
Lần cô tức giận ở buổi đính hôn đó.
Cô biết rất rõ ràng mình chỉ là bia đỡ đạn của anh, nhưng khi anh nói đến chuyện này, cô vẫn nhặt hộp nhẫn anh tiện tay ném ở trên ghế sofa lên, vừa tự đeo nhẫn cho mình, vừa nói được, chiếc nhẫn hơi nhỏ một chút, có điều ngón giữa đã ướt một phần nhỏ rất nhanh, rồi đeo vào được.
Đêm đó Thẩm Phong rất kỳ quái, sự chú ý của anh hoàn toàn ở trên người Kiều Tịch, đêm đính hôn thuộc về cô, lúc cô giới thiệu bạn bè của cô, trong mắt của anh chỉ có những người phụ nữ khác.
Cô tức giận, không phải vì Thẩm Phong, mà vì người cô cho rằng là bạn tốt. Tình yêu của cô thất bại, cô nhận, nhưng không đỡ nổi một đòn của bạn bè!
Cô trút giận với Kiều Tịch, cũng làm cô bị thương, sau khi Kiều Tịch rời đi cô bắt đầu hối hận, tại sao cô có thể nói với bạn bè mình như vậy chứ, rõ ràng, rõ ràng không phải lỗi của cô ấy.
Lòng người chính là như vậy, sẽ luôn quan tâm mình nhất, nổi giận với người thương yêu mình, bởi vì biết, bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho mình, ý nghĩ ích kỷ như vậy đấy.
Trong nháy mắt đó, Lâm Tùy Ý đột nhiên hiểu rõ Thẩm Phong, đúng rồi, anh luôn đối xử với mình như vậy, hay là bởi vì anh biết mình sẽ tha thứ cho anh, hết lần này đến lần khác, cô dung túng anh, bây giờ cô bi thảm thế này không phải vì Thẩm Phong, mà là do sự buông thả của chính mình.
Vô số lần chờ mong, đã sớm tan vỡ, không phải sao?
Luôn cho rằng Thẩm Phong sẽ quý trọng mình giống như trước.
Nhưng sáng ngày hôm sau khi cô phá thai, gọi điện thoại cho anh, cũng là một phụ nữ nhận, rõ ràng anh bảo là đi thi, tắt điện thoại, thở dài một tiếng.
Đáng tiếc, không thể nhìn thấy vẻ mặt của người thiếu niên vì cô mà nở nụ cười thỏa mãn rực rỡ nữa.
Đêm đó cãi vã, vẫn là Thẩm Phong nói chia tay, cô đồng ý, chia tay lần thứ năm.
Cô cho rằng cô sợ, cũng không nhịn được nữa.
Kết quả, không có.
Qua một ngày, không có gì thể hiện cô không chịu được xa anh.
Những năm tháng qua, Thẩm Phong đối với cô mà nói, thật ra thì cũng chỉ là một thân phận mà thôi.
Mà nhà của mình, đối với anh cùng lắm cũng chỉ là một khách sạn.
Chỉ là tình cờ, rất trùng hợp, gặp trên đường nên làm tình nhân, sẽ có chút khó chịu, nhưng trái tim lại không đau.
Rất tốt.
Khôi phục tâm tình, cô đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, những năm tháng ở cùng Thẩm Phong, cô không ăn cái gì có tinh bột, chỉ vì muốn giữ vóc dáng vì anh. Nhưng trước đó rõ ràng cô thấy anh và một cô gái mập mạp rất gợi cảm hôn môi, anh thực sự thích vóc người của cô sao, ai dè, cũng không phải.
Khi nhớ lại điều này cô hơi hoảng hốt, kết quả không cẩn thận đụng vào xe đẩy hàng của người bên cạnh, ngay sau đó núi lon được sắp xếp ngăn nắp đổ xuống.
Người nọ kéo cô vào trong ngực, kết quả tất cả đống lon đồ uống rơi toàn bộ xuống lưng của anh, nhất định rất đau, nhưng người kia ngẩng đầu lên câu đầu tiên lại hỏi cô: "Cô vẫn ổn chứ, có đụng vào cô không?"
Cô lắc đầu một cái.
Người nọ yên lòng cười nói: "Vậy thì tốt."
Lâm Tùy Ý nhìn nụ cười của anh, sững sờ, nước mắt bất tri bất giác tràn mi, từng giọt từng giọt không ngừng được.
Cô nhất định dọa anh sợ, cuối cùng anh chân tay bận rộn an ủi cô, vẻ mặt đưa đám như muốn khóc, cô mới ngưng khóc cười.
Cô trong mắt anh nhất định là một kẻ điên, liều mạng khóc, sau đó lại cười.
Anh tên là Uông Hoa, là đối thủ khoa nha sĩ, tính cách rất lạnh lùng.
Bọn họ gặp nhau rồi qua lại.
Nhưng ngay khi bọn họ quen nhau được một tháng, Thẩm Phong tới nhà cô, ngay trước mặt cô và Uông Hoa nói cô là người phụ nữ của anh.
Ngày đó Lâm Tùy Ý rất bình tĩnh, dùng giọng điệu lạnh lẽo chưa từng có trong năm năm ở cùng Thẩm Phong nói: "Người phụ nữ của anh? Phụ nữ của anh nên ở hộp đêm hay là những cô nữ sinh đơn thuần ngu ngốc trong trường đại học, nơi này, không có phụ nữ của anh."
Thẩm Phong có chút bị hù dọa, nhưng vẫn quát: "Lâm Tùy Ý, em đừng không biết xấu hổ! Em có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa!"
"Lặp lại lần nữa, thật xin lỗi, anh có thời gian nghe tôi lại không có thời gian nói. Phải biết, đây là nhà của tôi, tôi bỏ tiền thuê, tôi mua đồ dùng, tất cả ở đây, thuộc về Lâm Tùy Ý tôi! Chứ không phải anh, Thẩm Phong! Chúng ta đã chia tay rồi, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa! Hiểu không!"
Bây giờ cô đã trở thành người rất bình tĩnh, nhìn rõ nội tâm của mình, sự hèn yếu trước đó, Lâm Tùy Ý luôn nhẫn nhịn Thẩm Phong, đã sớm biến mất rồi.
Thẩm Phong tức giận bả vai run run, chỉ có thể tức miệng mắng to, nói cô vì anh mà phá thai và tất cả mọi chuyện, tiện thể mắng cả Uông Hoa.
Cho đến khi anh nói miệng đến miệng đắng lưỡi khô, Lâm Tùy Ý cũng chỉ lạnh lùng đứng ở một bên nhìn anh, ngón tay chỉ về phía cửa: "Nói xong chưa vậy, xong rồi thì cút."
Thẩm Phong nuốt ngụm nước miếng, giọng nói trầm thấp: "Tiểu Ý, bây giờ em không bình tĩnh, chúng ta về sau hẵng nói chuyện, về phần anh," anh ta nói với Uông Hoa: "Con mẹ nó anh cút ngay cho tôi, cô ấy không phải người anh có thể đụng chạm."
Nói xong đi luôn, Lâm Tùy Ý đóng cửa lại, đứng cạnh cửa một lúc, mới xoay người.
Cô muốn nói với Uông Hoa.
Anh đã biết tất cả, nếu như anh không thể chấp nhận, chúng ta chia tay, làm bạn bè cũng được, em hiểu.
Nhưng khi cô quay người lại thấy vẻ mặt sùng bái của Uông Hoa, cười khúc khích nói: "Bà xã, em thật soái nha!"
"Hả?"
"Vừa nãy là em bảo vệ anh đúng không, thật là giỏi, nhưng mà bà xx à, lần sau, những chuyện như vậy vẫn là để anh thì hơn."
"Nhưng......"
"Bà xã, buổi tối chúng ta ăn lẩu cay đi, dạ dày cay sẽ thoải mái hơn."
Nhìn nụ cười sáng lạn của anh, những lời Lâm Tùy Ý định nói không tự chủ nuốt vào trong bụng, chỉ có thể nói một câu được.
Lúc ăn cơm, Uông Hoa gắp cho cô rất nhiều đồ, còn nói: "Bà xã, ăn nhiều một chút, em gầy quá, ăn nhiều một chút đi."
Cô cười cười: "Mập sẽ khó coi."
Uông Hoa cau mày, "Nói bậy, vợ anh thế nào cũng đẹp, ăn thêm chút nữa, anh muốn nuôi em thật mũm mĩm."
Lâm Tùy Ý nhìn nụ cười của anh, cũng cười, cứ như bây giờ cũng rất tốt.
Sau nhiều lần Thẩm Phong bị Lâm Tùy Ý từ chối gặp, Thẩm Phong sử dụng cách làm cực đoan.
Dẫn mấy người, chặn đường hai bọn họ.
Thẩm Phong kéo tay cô: "Đi theo anh."
Cô dùng sức phản kháng: "Không, Thẩm Phong, tôi nói, tôi không muốn!"
Cô vừa dứt lời, Uông Hoa kéo cánh tay Thẩm Phong, "Xin tôn trọng bạn gái tôi một chút, buông cô ấy ra."
"Bạn gái của nh?" Thẩm Phong cười lạnh, "Đánh cho tôi!"
Một giây sau, ba người sau lưng Thẩm Phong xông lên đè Uông Hoa xuống đất, mà Thẩm Phong kéo cô lên xe luôn.
Xung quanh nhiều người như vậy, Lâm Tùy Ý kêu cứu mạng, kêu báo cảnh sát, Thẩm Phong nói một câu ai dám quản, những người đó liền lùi bước, bọn họ vây bọn cô thành một vòng, nhiều người như vậy, ai cũng đều có điện thoại di động, nhưng không một người nào giúp bọn họ.
Đến khi cô suýt chút nữa bị Thẩm Phong đè vào trong xe, từ sau lưng Thẩm Phong truyền đến một lực, lập tức ép Thẩm Phong xuống, anh cưỡi lên người Thẩm Phong, một tay bóp mặt anh ta, một tay giơ tảng đá lên thật cao.
Quần áo trên người Uông Hoa đều dính bùn đất, khóe miệng cũng bị thương có máu.
Anh đè tảng đá ở cạnh miệng Thẩm Phong, nói từng câu từng chữ: "Con người có 32 cái răng, anh biết nếu tôi hạ thẳng tảng đá này xuống, răng cửa cùng tám cái răng nanh của anh sẽ bị thương," anh dời tảng đá về phía gò má trái của Thẩm Phong, "Nếu tôi này đánh xuống từ phía này, răng hàm trên dưới của anh đều rụng, tôi là nha sĩ thì anh biết rồi đấy, tôi xuống tay sẽ rất chuẩn xác, rất nhanh, nhanh đến mức những người đó chưa kịp tới ngăn lại, tôi đánh xuống được ba phát."
Lời nói này khiến ba người phía sau không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Thẩm Phong căng thẳng bất lực đảo mắt.
"Anh nhất định nghĩ là cùng lắm thì trồng răng giả, anh cũng nhất định không biết làm thế đau nhường nào đâu, dừng bao nhiêu thuốc mê đều vô dụng, hơn nữa tôi là học trò đầu tiên của Bắc Hoa Vương, anh nhất định lười muốn hỏi thăm, tôi lại chào hỏi những học trò khác của sự phụ, anh có tin không ai làm cho anh hay không, anh chỉ có thể tìm chỗ nào đó khám bệnh, thiết bị đơn giản, để lại di chứng cả đời."
Ánh mắt Thẩm Phong vẫn liếc về phía Lâm Tùy Ý.
Tay Uông Hoa vừa dùng lực, Thẩm Phong rên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía anh.
"Người phụ nữ này là bạn gái của tôi, đừng nên quấy rầy chúng tôi nữa," anh vừa nói vừa dùng sức ép tảng đá, "Nếu không anh sẽ cảm thấy, ngày tháng không có răng, rất khổ sở."
Anh dời tảng đá đi, Thẩm Phong lập tức nghiêng đầu ra nhổ nước miếng, thở mạnh.
Uông Hoa lại hỏi: "Được chứ, người anh em?"
Thẩm Phong nhìn anh, lại nhìn Lâm Tùy Ý, "Tiểu Ý...... Thật sự, không cần anh nữa sao?"
"Tỉnh táo một chút đi, Thẩm Phong," cô không muốn nhìn bộ dạng này anh, "Chúng ta kết thúc."
Nói những lời này xong, Thẩm Phong thế nhưng, khóc.
Người đến người đi qua lại trên đường, Uông Hoa vẫn ngồi trên người anh, ngay trước mặt cô và mọi người, khóc, một cánh tay che mắt, khóc nức nở.
Uông Hoa thấy thế cũng đứng lên, ném tảng đá đi, cũng không thèm nhìn người phía sau, kéo tay Lâm Tùy Ý, bước từng bước bỏ đi, mà Thẩm Phong vẫn nằm ở đó, khóc không ngừng.
Lâm Tùy Ý không quay đầu lại, cho dù tiếng khóc Thẩm Phong giống như quanh quẩn bên tai cô, không biết đi bao lâu, Uông Hoa dừng lại, cúi đầu nói với cô: "Nếu như em không nỡ, quay lại đi."
Cái gì?
Lâm Tùy Ý có chút hồ đồ nhìn anh.
Uông Hoa không ngẩng đầu, "Anh biết rõ trong lòng em có người khác, anh cũng không hy vọng em yêu anh..., anh chỉ hy vọng, khi em và anh ở cùng nhau, trong lòng em có thể có anh. Nếu như bây giờ em khó chịu, muốn quay lại, anh cũng không ngăn cản em, lòng người không phải muốn ở là ở lại được."
Cô không đau lòng, chẳng qua là cảm thấy, có chút lạnh.
"Anh để em đi sao?"
"Hả?"
"Anh nghiêm túc?"
Cô cho rằng Uông Hoa sẽ nói đúng, kết quả cái người 1m8 cả người bị bẩn này lập tức ôm lấy cô, còn khóc ô ô, "Không để em đi đâu, anh rất vất vả mới tìm được một người vợ, giả bộ rộng lượng nói không cần là không cần được thật sao, anh ta khóc anh cũng khóc đây này, anh khóc còn to hơn anh ta, vợ à, không cho em đi, em cũng yêu thương anh đi, anh không muốn cầu xin em yêu anh, chỉ cần trong lòng em có anh thì đủ rồi, ô ô ô ——"
Lần này làm cho Lâm Tùy Ý dở khóc dở cười.
Vỗ lưng của anh nói: "Được, không đi."
"Ô ô, bà xã, không cho em đi."
"Ừ, em luôn ở đây."
"Ô ô, em đừng đi."
Người này sao lại nghe không hiểu rồi chứ, cho đến khi cái tay kia không đứng đắn chuyển tới mông cô, cô mới phản ứng được, còn tưởng rằng người này là chính nhân quân tử, hai người quen nhau một tháng, nắm tay anh còn đỏ mặt, hóa ra là giả bộ.
Cô tức giận nhéo anh một cái, anh còn uất ức: "Bà xã nhéo anh."
Cô không sao lại đỏ mặt: "Ai bảo anh không thành thật!"
Uông Hoa không biết xấu hổ: "Anh bị đánh, em xem," anh chỉ khóe miệng, "rất đau."
Cô tiến lên nhìn kỹ, thật sự nghiêm trọng, hơi tím lại, gấp gáp nói: "Đi bệnh viện, nhanh lên."
Anh nhăn nhó, "Trước khi đi bệnh viện cần phải chuẩn bị thuốc mê."
"Cái gì?"
Anh cúi đầu, đôi môi ấm áp hạ xuống, hút mấy cái mới dừng lại, thỏa mãn liếm môi: "Ừ, lần đầu tiên biết thuốc mê ngọt như vậy."
Cô đứng tại chỗ mặt đỏ bừng, không biết do xấu hổ hay là tức giận.
Kết quả chính là sau khi đi bệnh viện, bác sĩ phát hiện trên người Uông Hoa có rất nhiều dấu hồng, bác sĩ hỏi là do vũ khí gì gây nên, Uông Hoa nói: "Đây đều là dấu ấn yêu thương đó."
Khi ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt bác sĩ tế nhị, mặt Lâm Tùy Ý càng đỏ, còn Uông Hoa?
Người ta cười thỏa mãn dưới ánh trời chiều, cười với Lâm Tùy Ý: "Bà xã, thêm hai liều thuốc mê nữa đi."
Người đi đường nghe thấy cũng buồn bực, còn có người bị ghiền thuốc mê sao?
Không phải sợ mất đi, chỉ có trải qua khổ sở của sự mất đi rồi, mới có thể thưởng thức vị thơm ngọt.
Sợ cái gì, người còn trẻ, khi còn trẻ, có ai không đụng phải chút vấp ngã chứ? Vượt qua vấp ngã đó, một ngày nào đó, sẽ gặp được người thực sự quý trọng của mình.
Mẩu chuyện nhỏ:
Sau khi Uông Hoa và Lâm Tùy Ý kết hôn, có lần bác sĩ uống say lỡ lời, ban đầu vừa gặp đã yêu Lâm Tùy Ý, có điều khi ở chung, có thể cảm thấy Lâm Tùy Ý chưa dứt hết được tình cảm cũ. Nên ngày Thẩm Phong tìm tới cửa, anh không nói gì, nhưng thật ra là để xem thái độ của Lâm Tùy Ý, sau khi biết thái độ của cô, anh chờ một cơ hội, chỉ đợi bỏ Lâm Tùy Ý vào trong túi!
Lúc nói lời này, bác sĩ Uông thỏa mãn vuốt tay Lâm Tùy Ý, vui vẻ nói: "Ngày đó anh thấy người đàn ông kia dẫn người đến, trong lòng anh có một ý nghĩ!"
Lâm Tùy Ý cũng theo anh hỏi: "Ý nghĩ gì hả?"
Bác sĩ Uông hoàn toàn không chú ý giọng nói của Lâm Tùy Ý có chút âm lãnh,"Trời cũng giúp tôi mà!"
Có thể ở trước mặt vợ tương lai thể hiện bản lĩnh, thực sự là một cơ hội tốt để tạo hình tượng! Oa ha ha! A ————
Không sai, tiếng phía sau là tiếng kêu của bác sĩ Uông khi bị véo thành 90°, sau nửa đêm phạt quỳ bác sĩ Uông mò lên giường, ôm chặt Lâm Tùy Ý vừa thổ lộ vừa sám hối, sau đó còn dám hôn lên mặt cô mấy cái, rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Tùy Ý không thể động đậy, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này, mặc dù mục đích không tốt, chỉ biết người đàn ông này toàn tâm toàn ý vì cô, cũng tạm thời bỏ qua cho anh một lần.
Cứ như vậy sống hết một đời, không tồi.
Bác sĩ Uông nửa đêm tỉnh lại thấy người vợ hiền của mình cười rất tươi, cũng cười theo, chốc lát sau tay không đàng hoàng mò vào trong áo ngủ, kết quả ——
"A —— bà xã đau quá!"
"Cho anh lên giường là tốt lắm rồi, anh còn muốn cái gì chứ."
Bác sĩ Uông uất ức: "Thuốc mê."