Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe tới đây, trái tim Bạch Tô đột nhiên co rút một chút.
Không hiểu sao lại không thể khống chế được.
Bạch Tô cố ý xoay người, cô giả bộ đã ngủ. Thế nhưng tiếng điện thoại ở phía Phó Vân Tiêu vẫn không ngừng rót vào tai cô.
Hình như càng lúc càng nghe rõ hơn.
Cô nghe thấy Mộ Vãn Vãn nói: “Vân Tiêu, cảm ơn tình yêu và bao dung mà anh đã dành cho em năm đó, là tình yêu của anh đã cứu em, soi sáng cuộc đời của em.”
Ở phía bên này Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Một lát sau Phó Vân Tiêu mới nói: “Đừng mãi đắm chìm trong những chuyện đã qua.”
Phía bên kia đầu dây, Mộ Vãn Vãn cười khẽ một tiếng: “Nếu như không đắm chìm trong quá khứ thì e là anh lại phải cố gắng làm em cảm động rồi.”
Bạch Tô đưa tay lên ôm bụng, tại sao nghe mãi nghe mãi cô lại cảm thấy dạ dày bắt đầu đau chứ?!
“Những chuyện đó đã trôi qua rồi, bây giờ em đã là một Mộ Vãn Vãn mà không ai có thể làm em tổn thương nữa rồi.”
Phó Vân Tiêu nhàn nhạt nói một câu.
Bạch Tô không kiềm chế được mà nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Cô không nghe nhầm chứ, Phó Vân Tiêu có thể an ủi người khác ư!
Quả nhiên đối với những người mình yêu, Phó Vân Tiêu sẽ có những cách đối xử rất đặc biệt.
Bạch Tô oán thầm trong lòng, cho dù là làm vợ hay làm thư ký của Phó Vân Tiêu thì từ trước tới nay cô chưa từng thấy hắn an ủi một người phụ nữ nào!
Thế nhưng lại có thể nói dịu dàng như vậy, lại còn khích lệ người ta nữa! Bạch Tô cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Nhưng mà… càng kinh ngạc, cô lại cảm thấy mình đang rất không vui.
Mộ Vãn Vãn ở phía bên kia đầu dây vẫn còn đang nói những lời tâm tình: “Vân Tiêu, không phải là không có ai có thể tổn thương em nữa. Trên thế giới này vẫn còn một người đó thôi. Người đó chính là anh đấy.”
“Bở vì em yêu anh, vì thế em cho phép anh làm em tổn thương.”
Mộ Vãn Vãn đang tỏ tình.
Đúng lúc này, di động của Bạch Tô đột nhiên đổ chuông.
Gần đây Bạch Tô đang thích một ca sĩ tên Vương Nhược Lâm, vì thế cô đã chọn một bài hát của cô ấy để làm nhạc chuông điện thoại.
Ở tình cảnh bây giờ, nghe tiếng nhạc chuông đó vô cùng không thích hợp.
Bên kia thì Mộ Vãn Vãn đang tỏ tình với chồng cũ của cô.
Bên này thì trên giường của chồng cũ, tiếng chuông di động vang lên: “Sao em không tài nào ngủ được. Ban ngày trời sáng rực rỡ ban đêm lại tối đen như mực. Khi em hít thở sâu, trong lòng tràn ngập nhớ thương ngọt ngào của anh… Chẳng thể nói thành lời em vui vẻ biết bao, mãi mãi vẫn chưa đủ…”
Bạch Tô nghe tiếng nhạc chuông, cô cảm thấy ai không biết nhất định sẽ cho rằng cô đang khiêu khích ở bên này mất.
Dùng ca từ của nhạc chuông điện thoại để khiêu khích!
Bạch Tô nhìn liếc nhìn di động của mình, trên màn hình hiển thị số của Vương Tiểu Đồng gọi tới.
Đương nhiên không thể nhận điện thoại được, bởi vì Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn vẫn còn đang nói chuyện, bây giờ cô mà nhận điện thoại không phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Cô nhanh chóng tắt điện thoại đi.
Ngày trước, Vương Tiểu Đồng gọi đến một lần mà bị cô tắt máy thì cô ấy sẽ không gọi thêm cuộc nào nữa.
Nhưng mà lần này cô ấy vẫn tiếp tục gọi.
Bạch Tô vừa mới tắt máy, không ngờ điện thoại lại reo lên, vẫn là những ca từ đầy khiêu khích đó.
Cô thật sự không còn cách nào khác liên cầm điện thoại lên sau đó nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại.
Phó Vân Tiêu cũng chẳng cảm thấy có gì bất ổn, hắn chỉ lẳng lặng cầm di động trong tay.
Nhưng mà phía bên kia, trái tim của Mộ Vãn Vãn như đã vỡ thành ngàn mảnh, hận không thể đập tan thế giới này.
Tiếng chuông di động đó chắc chắn không phải là của Phó Vân Tiêu.
Chắc chắn là của phụ nữ!
Người phụ nữ đó là ai?!
“Vân Tiêu, có phải em làm phiền anh rồi không? Bên đó đang có một người phụ nữ khác hả?”
Mộ Vãn Vãn thử hỏi một câu thăm dò.
“Là Bạch Tô.”
Phó Vân Tiêu cũng không có ý định giải thích, ngược lại nghe thoáng qua còn có cảm giác vô cùng phóng túng.
Quả nhiên ở phía bên kia đầu dây Mộ Vãn Vãn đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nhưng mà cô không thể tức giận được, cô vẫn phải tiếp tục duy trì hình tượng của mình. Vì thế Mộ Vãn Vãn giả bộ dịu dàng lên tiếng: “Vân Tiêu, thế thì anh cùng chị Bạch nói chuyện đi, em không làm phiền anh nữa. Mặc dù em rất sợ thế nhưng em sẽ cố gắng thích ứng với việc không có anh ở bên.”
Mộ Vãn Vãn nói xong câu đó, thoạt nhìn thì có vẻ như là câu kết thúc cuộc trò chuyện thế nhưng thực ra cô đang đợi Phó Vân Tiêu giữ ở lại.
Nhưng mà ở đầu dây bên này, Phó Vân Tiêu không hề có ý giữ cô nán lại, ngược lại chỉ nói mỗi một câu: “Ừ, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó hắn cúp máy.
Khi Mộ Vãn Vãn bị cúp điện thoại, cô hoàn toàn ngây ngẩn người.
Cô nắm chặt di động trong tay, hận không thể bóp nát nó. Cuối cùng ném mạnh chiếc điện thoại xuống dưới đất.
Sau đó tức giận đi đi lại lại ở trong phòng.
Cô nói Phó Vân Tiêu cứ nói chuyện với Bạch Tô đi là để tìm một đường lui cho mình, cũng là tìm một lý do từ chối cho Phó Vân Tiêu.
Cô nam quả nữ buổi tối ở cùng một chỗ, lại còn là trong đêm mưa rền gió dữ như thế này nữa chứ!
Không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi!
Tại sao… tại sao lại thành như thế này chứ!
Chuyện xưa của Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài cũng đã tới mức đó rồi thế mà Phó Vân Tiêu thật sự không hề để tâm sao?!
Vậy cô thì làm thế nào?
Cô không có Phó Vân Tiêu thì phải làm thế nào đây?!
Mộ Vãn Vãn càng nghĩ càng thấy không cam tâm!
Không được!
Cô ngồi ở trước màn hình máy tính, đăng nhập sau đó xem bài viết của mình thì phát hiện ra nó đã bị xóa. Cô quyết định sẽ đăng một bài hot hơn như thế nữa.
…
Bạch Tô trốn vào nhà vệ sinh, cô cau mày giải thích với Vương Tiểu Đồng: “Cái gì mà tình cũ không rủ cũng tới chứ, vốn dĩ là chẳng có tình cũ nào ở đây cả cậu có hiểu không?”
“Tôi vừa bước chân ra khỏi cửa thì mưa đá đã đồm độp rơi xuống rồi, hơn nữa quần áo cũng bị ướt hết nên bây giờ không thể đi được. Phó Vân Tiêu lại chẳng có ý định đưa tôi về nữa chứ.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng nói của Vương Tiểu Đồng: “Được rồi được rồi, cậu không cần phải giải thích nữa. Đúng, là do mưa đá nên không về được, quần áo ướt hết cũng không về được, Phó Vân Tiêu không đưa cậu về thì cũng không còn cách nào có thể về được.”
Mặc dù có vẻ giống như đã hiểu thế nhưng Vương Tiểu Đồng lại nói bằng ngữ điệu chế nhạo cô.
Bạch Tô càng nghe càng đỏ mặt.
Cô giải thích với Vương Tiểu Đồng lâu như thế thế mà cô ấy vẫn chế nhạo cô.
Cũng tốt!
Bạch Tô cau mày, cuối cùng cô nói với Vương Tiểu Đồng: “Được rồi, cậu muốn nói thế nào thì nói. Tôi đi ngủ trước đây, cậu giúp tôi chăm sóc Tiểu Bạch nhé. Cảm ơn nhiều.”
“Moah.”
Cuối cùng Bạch Tô bất đắc dĩ gửi cho Vương Tiểu Đồng một nụ hôn gió coi như cảm ơn cô ấy đã giúp cô chăm sóc con gái.
Nhưng mà Vương Tiểu Đồng còn không buông tha cho cô: “Không cần moah đâu, gửi cái đó cho người cần nó ấy.”
Nói xong câu đó Vương Tiểu Đồng liền nhanh chóng cúp máy.
Bạch Tô bất lực cầm điện thoại trở lại phòng ngủ, cô nghĩ rằng Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn vẫn còn đang anh một câu tôi một câu, thế nhưng cô vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra liền nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đứng dựa vào tường, ung dung nhìn mình.
Bạch Tô ngẩn người.
“Nói chuyện xong với cô Mộ rồi à? Vỗ về tâm trạng của cô ấy tốt hơn rồi chứ?”
Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu đang nhìn mình như vậy, nếu như không nói gì mà bỏ vào phòng ngủ luôn thì cũng có chút kỳ kỳ.
Thế nên mới nói một câu.
Nhưng mà không hiểu tại sao, lúc cô nói những lời này thì cảm thấy không có gì kỳ lạ, thế nhưng khi nói xong lại cảm thấy rất giống với đang ghen.