Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy một Bạch Tô như vậy.
Phó Vân Tiêu đứng ở ngoài cửa nhìn vào, Bạch Tô đứng ở trong phòng khóc đến nỗi cả người run lên bần bật.
Trước kia mỗi lần ở trước mặt hắn Bạch Tô đều rất vui vẻ, cô bày ra rất nhiều dáng vẻ mà mọi người thích, cô thích những thứ đồ xa xỉ, mỗi ngày vô lo vô nghĩ mà sống.
Suýt chút nữa Phó Vân Tiêu đã thật sự cho rằng Bạch Tô là người vô lo vô nghĩ…
Thế nhưng… đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu cô.
Thậm chí Phó Vân Tiêu hắn còn đứng chần chừ ở trước cửa phòng bện, không dám tiến vào. Hắn chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài cửa dõi theo cô.
Không thể nhìn ra trên gương mặt của Phó Vân Tiêu có cảm xúc gì, thế nhưng tầm mắt của hắn không lúc nào rời khỏi Bạch Tô.
Mãi cho đến lúc có một bác sỹ tới đứng bên cạnh Phó Vân Tiêu, anh ta đang do dự xem có nên gõ cửa hay không.
“Sao rồi?”
Bác sỹ nhìn thấy Phó Vân Tiêu, đây rõ ràng là người đàn ông có liên quan đến mấy chuyện thị phi trong mấy ngày nay của cô gái đang khóc bên trong. Anh ta do dự một lát sau đó trịnh trọng nói lời chào với Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Phó, anh xem có cần phải gọi người nhà ra ngoài không.”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy tờ giấy thông báo trong tay bác sỹ, hắn đưa tay ra chặn bác sỹ lại sau đó khẽ nói: “Có chuyện gì cứ nói với tôi là được rồi, không cần làm phiền tới cô ấy.”
“Mời anh xem một chút, đây là nghiên cứu mới nhất của bên Mỹ gửi về. Hiện nay trong nước vẫn chưa có những kỹ thuật tiên tiến này, nếu như người nhà có điều kiện thì có thể qua Mỹ trị liệu xem thế nào, có lẽ sẽ có khả năng hồi phục lại.”
Nói xong bác sỹ liền đưa một loạt báo cáo cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, hắn lật giở một vài trang giấy để xem những số liệu trên đó.
Không có gì quá nguy hiểm, cơ bản là một phẫu thuật có thể dễ dàng tiếp nhận được. Vì thế Phó Vân Tiêu nghi hoặc nhìn bác sỹ: “Anh qua đây là muốn thảo luận với Bạch Tô về vấn đề gì vậy?”
“Vấn đề tài chính.”
“Bởi vì viện phí bên Mỹ lên tới gần 8 nghìn vạn, chúng tôi không biết người nhà…”
Bác sỹ chỉ nói tới đây thì không dám nói tiếp nữa.
Bởi vì anh ta cũng không biết chính xác là bao nhiêu!
Trước kia, mẹ của Bạch Tô chỉ nằm ở phòng bệnh phổ thông thôi mà cũng không thể trả nổi tiền giường bệnh. Nhưng mà vị bác sỹ này là người phụ trách điều trị cho mẹ của Bạch Tô từ trước tới nay nên anh ta hiểu rất rõ.
Sau này thì cuộc sống của Bạch Tô có vẻ dư dả hơn chút, có thể nộp viện phí đúng hạn nhưng mà vẫn không đủ. Mỗi khi có thông báo về cuộc phẫu thuật hay loại thuốc mới, Bạch Tô vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng, có thể nhìn ra cô vẫn đang phải tính toán ít nhiều.
Nhưng mà! Ai có thể ngờ tới chồng của cô lại là Phó Vân Tiêu chứ!
Dáng vẻ của Bạch Tô rõ ràng chẳng giống với phong thái của một thiếu phu nhân!
“Anh cứ dựa theo thủ tục mà làm là được rồi, còn tiền thì tôi sẽ kêu trợ lý chuyển tới số tài khoản của bệnh viện.”
Phó Vân Tiêu nhìn bác sỹ, hắn nói rất thản nhiên.
“Được. Tôi sẽ mau chóng hẹn bên kia sắp xếp giường bệnh.”
Nói xong câu đó bác sỹ liền rời đi. Phó Vân Tiêu lại quay lại nhìn Bạch Tô bên trong phòng bệnh, ánh mắt vô cùng xa xăm.
Lúc này Bạch Tô đã không khóc nữa, thế nhưng nước mắt trên mặt cô chưa khô hết, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ đau khổ của cô. Phó Vân Tiêu nhìn cô một lát nhưng vẫn không có đi vào. Sau khi rời khỏi bệnh viện, lúc lên xe hắn gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý để sắp xếp mọi việc sau đó chuyển tiền cho bệnh viện.
Sau đó hắn lại gọi một cuộc điện thoại cho quản gia kêu ông ấy mau chóng lau dọn căn hộ gần trường mẫu giáo của Bạch Tiểu Bạch.
Phó Vân Tiêu có rất nhiều căn hộ không ở tới, sau khi lắp đặt nội thất và mua sắm đầy đủ đồ gia dụng cũng không ghé qua xem.
Sau khi quản gia dọn dẹp xong, Phó Vân Tiêu dẫn Lâm Đạt vào xem phòng. Căn phòng rộng tầm 300 mét vuông, tầm nhìn rất thoáng, không khí bên trong cũng trong lành. Gạch lát trên sàn làm bằng đá cẩm thạch dường như còn phát sáng lấp lánh.
Không gian rất đầy đủ và tiện nghi.
Thậm chí trong này còn có một khu vui chơi nhỏ nhỏ dành cho trẻ con. Lâm Đạt không khỏi đố kỹ không biết người phụ nữ nào có thể may mắn được dọn tới đây.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu vẫn cau mày, hắn nghiêm túc hỏi Lâm Đạt một câu: “Căn phòng này liệu có nhỏ không?”
“Hả… Không nhỏ đâu!”
Lâm Đạt buột miệng nói.
“Ở mấy người ạ?”
Nếu như ở bốn người thì chắc chắn vẫn có thể ở thoải mái.
“Hai phụ nữ, một trẻ nhỏ.”
“Chắc chắc sẽ không nhỏ đâu!”
Lâm Đạt khẳng định, nếu như căn phòng này mà còn nhỏ thì những gia đình phải chen chúc trong mảnh đất 50 60 mét vuông kia sẽ sống thế nào chứ?
“Vậy được, giúp tôi liên hệ với Vương Tiểu Đồng.”
Nói xong Phó Vân Tiêu liền đi vào phòng trẻ con, bắt đầu kiểm tra xem có cần mua thêm gì nữa không.
Hai mươi phút sau, Vương Tiểu Đồng bị dắt tới căn hộ này. Vừa bước vào cửa cô ấy đã không khỏi nuốt nước bọt.
Sau khi nhìn căn hộ này… đúng là có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc cô ấy đang ngơ ngác quan sát xung quanh thì bỗng nhiên Phó Vân Tiêu chậm rãi từ trong phòng bước ra. Sau khi nhìn thấy Vương Tiểu Đồng, hắn mời cô ấy ngồi xuống ghế sô pha để nói chuyện.
“Anh Phó, anh gọi tôi đến đây có chuyện gì không?”
Vương Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, trong lòng không ngừng cảm thán căn hộ của này của hắn đúng là to thật.
“Có hài lòng với căn hộ này không?”
“Hài lòng.”
Vương Tiểu Đồng buột miệng nói.
Phó Vân Tiêu đẩy chìa khóa tới trước mặt Vương Tiểu Đồng: “Cô dọn dẹp lại một chút đi, sau đó tìm một công ty chuyển nhà tới dọn đồ của các cô tới đây.”
“Chúng tôi chuyển tới đây?”
Vương Tiểu Đồng càng cảm thấy nghi hoặc hơn… Mặc dù Phó Vân Tiêu kêu cô chuyển tới đây nhưng cô không hề nghĩ rằng mình được Phó Vân Tiêu bao nuôi.
Chắc chắn là vì Bạch Tô.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không hề lên tiếng giải thích, chỉ nói một câu: “Căn hộ lần trước nhỏ quá.”
Nói xong câu này Phó Vân Tiêu cũng không nhiều lời nữa, hắn đứng dậy sau đó bỏ ra ngoài.
Chỉ để lại Vương Tiểu Đồng vẫn đang ngơ ngác đứng trong phòng… vì thế… Phó Vân Tiêu muốn để bọn cô sống trong một căn hộ lớn hơn sao.
“Đợi đã!”
Vương Tiểu Đồng nhanh chóng bước lên hai bước, gọi giật lại: “Anh Phó, tại sao bỗng dưng lại kêu chúng tôi tới sống ở căn hộ này?”
“Có phải anh vẫn còn tình cảm với Bạch Tô không?”
Vương Tiểu Đồng hỏi thẳng.
Phó Vân Tiêu xoay người lại nhìn Vương Tiểu Đồng, hắn nhíu mày nhưng cũng không trả lời được câu hỏi này của Vương Tiểu Đồng.
Vì thế hắn chưa trả lời mà đã bỏ đi.
…
Sau khi Bạch Tô ra khỏi phòng điều trị tích cực thì đúng lúc bác sỹ cũng đi qua đưa cho cô giấy chứng nhận đã thu viện phí.
Bạch Tô nhìn thấy giấy chứng nhận liền cảm thấy có chút buồn bực. Đặc biệt là con số trên đó viết rất chói mắt.
“Đây là tiền gì vậy? Lấy đâu ra nhiều tiền thế?”