Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cùng Bạch Tô trở về phòng bệnh, trái tim đang thấp thỏm của Tư Bắc Triệt mới bình tĩnh được một chút.
Anh ta đang tính đợi Bạch Tô tỉnh lại sẽ nói chuyện điều trị hoá trị với cô, đột nhiên lúc này, điện thoại trong tay Bạch Tô vang lên.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Bạch Tô cũng không có bất kỳ biểu hiện tỉnh dậy nào.
Tư Bắc Triệt cầm điện thoại của Bạch Tô liếc một cái, chỉ thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại là Phó Vân Tiêu.
Nếu như bây giờ anh ta nghe điện thoại của Phó Vân Tiêu, thì chuyện của Bạch Tô sẽ không thể che giấu được nữa.
Vốn dĩ, Tư Bắc Triệt cũng khuyến khích Bạch Tô nói về khối u của mình cho Phó Vân Tiêu, thế nhưng Bạch Tô sống chết cũng không đồng ý, vì thế anh ta cũng không thể thay cô đưa ra quyết định được.
Nhìn điện thoại cứ có cuộc gọi đến, suy nghĩ một lúc lâu, Tư Bắc Triệt vẫn đặt điện thoại sang một bên mà không bắt máy.
Cứ thế, cứ thế từng cuộc điện thoại gọi đến, nghĩ ngợi rất lâu Phó Vân Tiêu mới từ bỏ việc gọi điện thoại.
Không lâu sau, một tin nhắn được Phó Vân Tiêu gửi đến với nội dung ngắn ngủi: “Anh đã quay trở về thành phố A rồi.
”
“Làm phiền em rồi.
”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tư Bắc Triệt nở một nụ cười gượng gạo, không khỏi đưa tay lên xoa đầu.
Một mặt anh ta lo lắng cho sức khỏe của Bạch Tô, mặt khác qua mấy ngày tiếp xúc với Bạch Tô, anh ta đã hiểu thêm một chút về cô, theo tính cách của Bạch Tô thì chuyện này hẳn rất khó để xử lý.
Một lúc sau, Bạch Tô mới tỉnh dậy.
Khi nhìn thấy Tư Bắc Triệt, Bạch Tô sững sờ trong giây lát.
Tiếp sau đó cô mới cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên người vẫn còn băng bó, rõ ràng là cô mới trải qua một ca phẫu thuật.
“Tôi được đi đến phòng cấp cứu sao?”
Bạch Tô nhìn Tư Bắc Triệt nghi ngờ hỏi
“Đúng thế.
”
Có chút do dự, nhưng Tư Bắc Triệt vẫn nhìn vào mắt Bạch Tô và gật đầu.
“Điện thoại của tôi đâu rồi?”
Dường như nhớ ra điều gì đó, Bạch Tô vội vàng cúi đầu tìm điện thoại.
“Em cứ nghỉ ngơi một chút đã, đừng vừa ngủ dậy đã cầm điện thoại.
”
Bởi vì vẫn chưa biết Bạch Tô định giải quyết chuyện này như thế nào, và còn sợ tinh thần của cô không ổn định nên Tư Bắc Triệt mới không đưa ngay điện thoại cho Bạch Tô.
Đôi mắt cô tìm kiếm khắp căn phòng, cuối cùng cũng tìm điện thoại di động của cô bên cạnh Tư Bắc Triệt.
“Đưa điện thoại cho tôi.
”
Bạch Tô vươn tay định lấy điện thoại, nhưng Tư Bắc Triệt rõ ràng không muốn trả điện thoại cho Bạch Tô, bàn tay anh ta cầm điện thoại vô thức thu lại.
“Điện thoại tôi có tin tức gì mà tôi không thể nhìn thấy sao?”
Thấy Tư Bắc Kiệt không bình thường, biểu hiện của Bạch Tô ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, có chút nghi ngờ nhìn Tư Bắc Triệt hỏi.
“Không có gì, chỉ là vừa mới tỉnh dậy, dùng điện thoại không tốt cho sức khoẻ thôi.
”
Tư Bắc Triệt vẫn ra sức giải thích.
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt có vẻ né tránh, trong lòng Bạch Tô bỗng nhiên có linh cảm không tốt.
Bạch Tô không hỏi nữa, mà trực tiếp ngồi dậy, định tự mình lấy điện thoại.
“Được rồi, được rồi, xem như tôi sợ em rồi.
”
Bạch Tô vừa mới ngồi dậy, do lo lắng cho bệnh tình của cô nên Tư Bắc Triệt mới thoả hiệp với cô.
“Thế nhưng, em phải đồng ý với tôi một chuyện, trên điện thoại có cuộc gọi nhỡ, em không được lo lắng.
”
Cuối cùng, anh ta vẫn không yên tâm mà dặn dò Bạch Tô một câu, rồi mới trả điện thoại cho cô.
Quả nhiên, khoảnh khắc Bạch Tô nhìn thấy điện thoại, toàn thân cô cứng đờ tại chỗ.
Nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại, còn có cả dòng tin nhắn “Anh đã quay về thành phố A rồi”, Bạch Tô mới nhận ra sức khoẻ của cô không thể giấu giếm được nữa.
Bạch Tô không ngờ rằng cơ thể của cô sẽ không thể cầm cự được nhanh như vậy, cũng không ngờ rằng Phó Vân Tiêu lại quay về sớm như thế.
Thế nhưng hai sự việc hoà vào nhau, bây giờ cơ thể cô có thể ngất đi bất cứ lúc nào, nên việc Phó Vân Tiêu phát hiện ra chỉ còn là vấn đề thời gian.
Điện thoại bỗng nhiên trượt khỏi tay cô, tâm trạng cô phức tạp, nhất thời không biết nên làm gì.
ngôn tình hay
“Chuyện này, tôi thấy cũng không có gì quá to tát, gọi cho anh ấy một cuộc là được mà.
”
Nhìn thấy Bạch Tô buồn bã, Tư Bắc Triệt không biết nên an ủi cô ra sao, đành cố gắng đơn giản hoá sự việc.
Đôi mắt Bạch Tô đỏ lên, cô lắc nhẹ đầu.
“Đừng đừng, em đừng khóc, em vừa mới tỉnh dậy mà.
Chúng ta từ từ nghĩ cách.
”
Thấy Bạch Tô hai mắt đỏ hoe, Tư Bắc Triệt tay chân loạn cả lên, vừa nhặt điện thoại lên vừa lấy khăn giấy, anh ta cũng không biết nên làm gì.
Tư Bắc Triệt không nói còn đỡ, anh ta càng nói mắt Bạch Tô càng đỏ.
Cảm xúc buồn bã dâng trào trong lòng, nước mắt Bạch Tô chực trào ra, cô không thể cầm cự được nữa.
Cô không sợ chết, thậm chí cô còn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, Bạch Tô chỉ là muốn cùng Phó Vân Tiêu trải qua những giai đoạn khó khăn nhất.
Thế nhưng, bây giờ xem ra cô không thực hiện được nữa.
Để tránh Phó Vân Tiêu biết tình trạng bệnh của mình, cô đã đồng ý với Tư Bắc Triệt nhập viện, cô cũng muốn đợi đến khi Phó Vân Tiêu trở về, cô sẽ lén trốn ra khỏi bệnh viện để sống cùng Phó Vân Tiêu một thời gian.
Thế nhưng không ai có thể ngờ rằng bệnh của cô sẽ nghiêm trọng như thế, trong chớp mắt kế hoạch của Bạch Tô đã vỡ tan thành từng mảnh.
Nhìn thấy nước mắt Bạch Tô tuôn rơi không ngừng, Tư Bắc Triệt cũng bắt đầu hoang mang.
“Em đừng khóc nữa, tôi đồng ý cho em ra viện.
Được không hả?”
Anh ta ngập ngừng an ủi Bạch Tô, thế nhưng dường như Bạch Tô không nghe thấy, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
“Vậy tôi đưa em về nhà nhé?”
Cô không có bất kỳ phản ứng nào, Tư Bắc Triệt lại vội vàng đổi sang điều kiện khác hỏi Bạch Tô.
Kết quả, Bạch Tô vẫn dửng dưng như thế.
“Vậy em nghĩ xem phải làm sao, tôi giúp em gọi Phó Vân Tiêu đến đây nhé?”
Dùng mọi cách để dỗ dành Bạch Tô, Tư Bắc Triệt cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Lúc này, anh thật sự không còn cách nào nữa rồi, chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn Bạch Tô khóc, lực bất tòng tâm.
Khóc một lúc lâu, đôi mắt sưng lên rồi Bạch Tô mới chịu nín khóc.
“Được thôi, anh đưa tôi về nhà đi.
”
Bạch Tô lấy một tờ khăn giấy lau nước mắt.
“Chỉ cần em không khóc nữa, em bảo tôi đưa em đi đâu thì tôi đưa em đến đó.
”
Tư Bắc Triệt vội vàng đồng ý.
Mặc dù nhìn thấy Bạch Tô không khóc nữa, dường như đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng anh ta vẫn mơ hồ cảm nhận được nỗi buồn không thể che giấu trên gương mặt cô.
“Em có muốn trang điểm trước khi về nhà không?”
Tư Bắc Triệt tốt bụng nhắc nhở Bạch Tô, anh ta còn chỉ vào mắt cô.
“Không cần đâu.
”
Bạch Tô lắc đầu, cô thay quần áo của mình rồi rời khỏi bệnh viện.
Vừa lái xe, Tư Bắc Triệt vừa quan sát biểu cảm của Bạch Tô.
“Lát nữa về em định nói gì? Em sẽ nói thật với anh ấy về bệnh tình của mình không?”
Tư Bắc Triệt tò mò, nhìn Bạch Tô hỏi.
Bạch Tô lắc đầu, ánh mắt cô nặng trĩu.
Có vẻ như Bạch Tô không suy nghĩ gì nhiều, Tư Bắc Tô cũng rất thông minh mà im lặng ngay lập tức.
Xe chạy đến trước cửa biệt thự của Bạch Tô, Tư Bạch Tô đỗ xe ở bên ngoài, chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy Bạch Tô nhẹ nhàng lái ba chữ: “Lái vào đi.
”
“Lái vào đi?”
Tư Bắc Triệt không dám tin, anh ta lại nhìn Bạch Tô một lần nữa.
.