Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi biết rằng công ty của cậu có doanh thu hàng tháng hàng chục tỷ đồng, chỉ có chút tiền này, không khỏi quá keo kiệt rồi phải không?”
Giọng của chị dâu Đỗ càng lúc càng đắc ý, rõ ràng là cô ta đã điều tra trước khi đến.
“Các người còn xứng gọi là người nhà sao!”
Giọng của cô y tá nhỏ đã bắt đầu run rẩy, rõ ràng là đang nổi cơn thịnh nộ.
“Thầy Đỗ từ khi nằm viện đến giờ, ngoại trừ đến đòi tiền thì các người cũng không đi thăm lần nào.
Tháng này còn tệ hơn, các người còn tới đây hai lần.”
Giọng của cô y tá nhỏ ngày càng to hơn, lúc này còn chưa nói xong, tiếp tục bổ sung.
“Thầy Đỗ đã làm việc cực khổ để thành lập công ty một mình, anh ấy cũng không bao giờ sử dụng bất kỳ số tiền nào của các người.
Cho dù giàu có thì anh ấy cũng không thể chịu nổi mấy con dơi hút máu không ngừng như các người!”
Đây là những lời khó nghe nhất mà cô y tá nhỏ có thể nói, nhưng rõ ràng những lời này đối với chị dâu Đỗ kia không đáng là gì, không có ý nghĩa.
Sở dĩ Đỗ Đỗ rất được yêu thích trong bệnh viện thật ra cũng không liên quan nhiều lắm đến vẻ ngoài đẹp trai của anh ta.
Chủ yếu là vì Đỗ Đỗ rất tốt với mọi người trong bệnh viện, cho nên cô y tá nhỏ chăm sóc Đỗ Đỗ mới bảo vệ anh ta và bất bình cho anh ta.
“Này, cô gái nhỏ này từ đâu tới? Không phải là cô có hứng thú với Đỗ Đỗ nhà tôi nên mới như vậy chứ?”
Chị dâu Đỗ càng thêm cay nghiệt và bắt đầu chế nhạo cô y tá nhỏ bằng nhiều cách khác nhau.
“Các người…”
Cô y tá nhỏ tức giận đến mức gần như không nói nên lời, đang định thêm nói gì đó thì chị dâu Đỗ đã trực tiếp ngắt lời cô ấy.
“Mấy người cái gì mà mấy người, Đỗ Đỗ còn chưa lập gia đình cũng không có con, nhiều tiền như vậy cũng không tiêu hết được, tiêu một ít tiền cho gia đình thì có gì sai?”
Chị dâu Đỗ nói chuyện như đúng rồi, những lời này tưởng như là muốn nói với cô y tá nhỏ, nhưng thật ra là muốn nói với Đỗ Đỗ.
“Chị dâu, tôi biết chị và anh cả sống không tốt lắm.
Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai tôi sẽ thu xếp người đưa cho chị một ít tiền.”
Giọng của Đỗ Đỗ vẫn bình thản, tựa như đã quen với trạng thái này từ lâu.
“Hôm nay là được rồi, cậu nhờ thư ký chuyển tiền cho tôi đi.
Đường đường là một tổng giám đốc của công ty, thư ký không dám không nghe lời, tôi ở đây chờ thư ký chuyển tiền.”
Chị dâu Đỗ không dừng lại, hai tay chống nạnh, nói xong lời này liền ngồi xuống tại chỗ.
Bạch Tô đã đi dạo một vòng chuẩn bị đi qua họ và sau đó cô lại bị thu hút khi nghe họ tranh luận.
Cô đứng tại chỗ và lắng nghe một lúc, cô đại khái biết chuyện gì đang xảy ra.
Lông mày của cô hơi cau lại, mặc dù Đỗ Đỗ có vẻ thích tọc mạch và tính tình rất kém nhưng cô biết lòng dạ của Đỗ Đỗ không tệ.
Giờ phút này, nhìn thấy Đỗ Đỗ bị bọn họ ác ma ức hiếp, cô thật sự nhịn không được, có chút bất bình cho Đỗ Đỗ.
Chị dâu Đỗ vẫn ở tại chỗ, bất đắc dĩ, Bạch Tô suy nghĩ một chút liền xoay người chạy một mạch trở về phòng bệnh.
“Có thứ gì có thể nhét vào bụng không?”
Đứng ở sảnh của khu bệnh viện, Bạch Tô lo lắng nói với cô y tá quầy lễ tân.
“Thứ gì đó để nhét vào bụng?”
Y tá có chút khó hiểu, không hiểu ý tứ của Bạch Tô.
Bạch Tô lúc này cũng lo lắng quá, nhìn một vòng đại sảnh, nhưng không có phát hiện cái gì quá thích hợp.
“Gối! Lấy cho tôi một cái gối!”
Đột nhiên nghĩ ra biện pháp, Bạch Tô lại gọi y tá.
Sau đó, y tá nhanh chóng đến khu vực gần nhất và mang ra một chiếc gối cho Bạch Tô.
Thời gian eo hẹp, sau khi lấy gối, Bạch Tô chạy về phía chỗ cãi nhau, trót lọt nhét cái gối vào áo rồi nhét áo vào quần.
Bây giờ, nhìn từ bên ngoài thì Bạch Tô không khác gì đang mang thai.
Bạch Tô dừng lại khi còn cách đám người Đỗ Đỗ một khoảng.
Cô bình tĩnh lại một chút, liền một tay ôm eo, tay kia sờ lên cái bụng căng phồng của cô, chậm rãi đi về phía đám người Đỗ Đỗ.
“Đỗ Đỗ, chị dâu nhận số tiền này trước, tháng sau chị dâu sẽ đến thăm cậu.”
Ở đằng xa, chị dâu Đỗ đã cười không ngậm được mồm, nghe cô ta nói vậy thì hình như cô ta đã nhận được tiền rồi.
“Thầy Đỗ, sao anh lại đưa tiền cho cô ta! Họ sẽ luôn đòi tiền anh!”
Cô y tá nhỏ gấp gáp dậm chân.
“Đỗ Đỗ, vậy hai người cứ nói chuyện trước đây, chị dâu sẽ không quấy rầy.”
Chị dâu Đỗ đắc thắng nhìn cô y tá nhỏ, sau đó nói với Đỗ Đỗ, trên mặt mang theo nụ cười chuẩn bị lui ra ngoài.
Bây giờ cô ta đã không còn dáng dấp hung hãn vừa rồi nữa, trên mặt chỉ có nịnh nọt cùng vui mừng.
Tuy nhiên, sau khi nói điều này và vừa đi được hai bước thì đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ khác vang lên sau lưng cô ta.
“Đợi đã.”
Nhìn thấy chị dâu Đỗ chuẩn bị rời đi, Bạch Tô hét lớn khi cô vẫn còn cách đó một khoảng cách.
Chị dâu Đỗ chuẩn bị rời đi thì có chút dừng lại, sắc mặt có chút khó coi quay đầu lại.
“Cô đang nói chuyện với tôi?”
Giọng điệu của chị dâu Đỗ đã có chút không tốt, không hiểu sao người phụ nữ bụng bự phía sau lại ngăn cản.
“Cô là chị dâu à, không ngờ lại gặp chị ở đây.”
Bạch Tô ôm bụng đi thẳng về phía chị dâu Đỗ, giọng điệu vô cùng thoải mái.
“Cô đã nhận sai người rồi, tôi không biết cô.”
Chị dâu Đỗ nhàn nhạt có dự cảm không tốt, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ.
“Ồ, xem trí nhớ của tôi này, tôi quên giới thiệu bản thân, tôi là vợ của Đỗ Đỗ.”
Mặt của Bạch Tô vẫn mang theo ý cười, dừng ở trước mặt chị dâu Đỗ, đứng bên cạnh Đỗ Đỗ.
“Đỗ Đỗ còn chưa kết hôn, vợ đâu ra.”
Chị dâu Đỗ hiển nhiên không tin, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.
“Vợ chưa cưới…”
Như đã đoán được kết quả này từ lâu, giọng Bạch Tô càng ngày càng thấp, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Hơn nữa, tôi và Đỗ Đỗ còn có con.
Không phải sớm muộn gì cũng kết hôn sao?”
Dường như không có đủ thông tin, Bạch Tô cố ý thêm vào một tin tức nóng hổi khác.
Câu này hình như là muốn nói với chị dâu Đỗ, nhưng khi nói ra lời này cô lại cố ý nhìn Đỗ Đỗ, ánh mắt rất ôn nhu.
“Không thể, Đỗ Đỗ không có vợ chưa cưới, người phụ nữ điên này từ nơi nào nhảy ra vậy, dám nói dối ở đây.”
Chị dâu Đỗ không muốn thừa nhận Bạch Tô chút nào, giọng điệu có chút khàn khàn.
“Người nói dối sẽ không kết thúc tốt đẹp, cho nên tôi sẽ không bị cô lừa.”
Nói xong, vẻ mặt chị dâu Đỗ không còn giữ được nữa, âm trầm quay người, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
“Chị dâu Đỗ, chị đừng vội đi.”
Bạch Tô cố ý gọi cô ta lại.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Tô còn khoác tay Đỗ Đỗ, cố ý giả giọng nhõng nhẽo: “Đỗ Đỗ, chị dâu đến anh không nói cho em biết thì thôi, tại sao bây giờ còn không giới thiệu em cho chị ấy chứ!”
Bạch Tô cố ý trừng mắt nhìn Đỗ Đỗ một cái, vẻ mặt khó chịu, màn biểu diễn vô cùng sinh động.
“Đỗ Đỗ, cô ta đang lừa chị đúng không?”
Nghe giọng điệu của Bạch Tô và xem động tác của cô không có vẻ gì là giả cả.
“Đỗ Đỗ, cô ta nói có thật không?”
Rõ ràng chị dâu Đỗ không thể hoàn toàn tin vào chuyện này, cô ta nhìn Đỗ Đỗ với vẻ đề phòng, hy vọng Đỗ Đỗ có thể phủ nhận..