Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bốc Toán Tử - Mạn Châu Xa Hoa
  3. Chương 1
Trước /24 Sau

Bốc Toán Tử - Mạn Châu Xa Hoa

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mẫu phi thậm chí còn không được an táng trong hoàng lăng.  

Người bị chôn ở một ngọn núi hoang vu tại Giang Nam.  

Không bia mộ, không bóng cây.  

Chỉ có một gò đất nhỏ làm dấu.  

Ta ngồi trên giường trong Diêu Hoa cung, thu chân ôm gối, lặng lẽ lắng nghe cung nữ tâm phúc của mẫu phi - Vãn Thu, rưng rưng kể lại hậu sự của người:  

"Tiểu công chúa, nương nương đi thật oan khuất, thật đau đớn. Nô tỳ nghe nói..."  

Dưới ánh đèn, bóng rèm lay động, phản chiếu góc áo choàng của ai đó.  

Lời thì thầm nghẹn ngào của Vãn Thu bị ta lớn tiếng ngắt lời:  

"Vãn Thu, ngươi chớ khóc nữa. Mẫu phi mắc phải ôn dịch, bệnh tình nguy kịch không cứu chữa được.  

"Nếu phải oán, chỉ oán mệnh trời."  

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta. Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng rằng tường có tai.  

Vãn Thu không phải kẻ ngốc, lập tức im bặt.  

"Con đúng là thông tuệ, chẳng hổ danh là đồ đệ của Tịnh An sư thái."  

Phụ hoàng cười lạnh, vén rèm bước vào. Ánh mắt ông dán chặt vào ta, như muốn xuyên thấu tâm can.  

Ta cố gắng khống chế nỗi sợ trong lòng, không trốn tránh, không d.a.o động:  

"Sư thái từng dạy, đời người tự có số mệnh. Sinh lão bệnh tử, ai cũng chẳng thể tránh."  

Phụ hoàng hừ lạnh:  

"Lời thì đúng, nhưng dù sao đó cũng là mẫu phi của con. Tuổi còn nhỏ mà đã vô tình đến thế.  

"Ta thấy đều là bọn nô tỳ này, làm hư con cả."  

Ánh mắt lạnh lẽo của đế vương quét qua Vãn Thu, rồi ông phẩy tay như đập c.h.ế.t muỗi:  

"Đem xuống dưới, trượng bích!"  

Vãn Thu run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt môi, không hé lời cầu xin.  

Ta nhảy xuống giường, cầm bức tranh cuộn bên cạnh:  

"Phụ hoàng, chỉ là một nô tỳ, c.h.ế.t cũng không sao. Nhưng nàng có một tài năng đặc biệt, chính tay mẫu phi đã dạy nàng vẽ tranh.  

"Phụ hoàng có thể nào dung tha, để nàng vẽ nốt bức chân dung mẫu phi này rồi c.h.ế.t không?"  

Phụ hoàng khựng lại, cầm lấy bức tranh từ tay ta.  

Mẫu phi trong tranh sống động như thật.  

Đôi mắt ông thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, rồi khép cuộn tranh lại, trầm giọng:  

"Vậy thì ban cho nàng một chén thuốc, làm câm đi."  

Phụ hoàng rời đi, ta khẽ thở phào.  

Dẫu Vãn Thu bị câm, nhưng ít nhất ta và nàng cũng giữ được mạng sống.  

Kể từ khi phụ hoàng hồi cung, lời đồn nổi lên khắp nơi.  

Ninh phi nương nương, người được sủng ái nhất lục cung, bỗng đột ngột qua đời tại Giang Nam, lại bị chôn cất tại chỗ, ngay cả quan tài cũng không được đưa về.  

Nguyên nhân phía sau, khó tránh khỏi khiến người ta bàn tán.  

Vãn Thu không theo đến Giang Nam, cũng chẳng moi được gì từ ta. Đường cùng, nàng bị kẻ có lòng để mắt tới.  

Ta nhìn đăm đăm ngọn nến cháy.  

Hai ngày trước, ta vừa đốt một tờ giấy trên đó:  

"Hoàng thượng không thích nghe ai bàn về nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẫu phi con. Tiểu Lưu Nhi, nhớ phải cẩn thận."  

Nét chữ trên giấy giống hệt mảnh giấy ta nhận được trước khi hồi cung.  

Mảnh giấy đó viết:  

"Tiểu Lưu Nhi, hoàng đế đa nghi tàn bạo. Dù ai nói gì với con, cũng phải nhớ, mẫu phi con mắc ôn dịch mà mất. Nhớ kỹ!  

"Con phải sống, đó là tâm nguyện duy nhất của mẫu phi con."  

Ta tên Tiêu Lệnh Nghi, là An Bình công chúa Đại Lương.  

"Tiểu Lưu Nhi" là nhũ danh chỉ mẫu phi và ta mới biết.  

02

Phụ hoàng không bắt ta rời khỏi Diêu Hoa cung, vẫn để ta ở lại chính điện của mẫu phi, còn chỉ định Lương Quý nhân ở tòa bên lo liệu cho ta.  

Lương Quý nhân từng chịu ơn mẫu phi, lại là người nặng tình nghĩa. Thêm vào đó, bà xưa nay không được sủng ái, nên một lòng một dạ đối đãi ta như con ruột mà chăm sóc.  

Phụ hoàng thì dường như đã quên đi sự tồn tại của ta, từ đó không hề đặt chân đến Diêu Hoa cung một lần nào nữa.  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lương Quý nhân bảo ta ngày càng giống mẫu phi.  

Đến sinh thần năm mười bốn tuổi, ta nhận được một món quà bí ẩn:  

Một chậu sen đỏ rực như lửa, và một tờ giấy quen thuộc.  

Trên giấy viết, loài hoa này gọi là Mạn Châu Sa Hoa, còn tỉ mỉ ghi rõ cách trồng và chăm sóc.  

Cuối cùng, dòng chữ như gửi gắm lời chúc:  

"Tiểu Lưu Nhi, mong con đời này vô bệnh vô tai, trọn đời hỉ lạc."  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Chi Ôn Dao

Copyright © 2022 - MTruyện.net