Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phụ hoàng lập tức sai người mang giấy bút để thuật sĩ vẽ lại nữ tử hắn thấy.
Thuật sĩ không giỏi hội họa, nhưng người hắn vẽ có gương mặt tròn, trán cao, đôi mắt dài và nhỏ, thoạt nhìn giống Lưu Thục phi hơn.
Vì vậy, lúc này Minh Hoa cung cũng đã bị bao vây.
Ta và Vãn Thu nhìn nhau mỉm cười.
Phụ hoàng vốn đa nghi, nếu thuật sĩ nói thẳng là Lưu Thục phi, ông chưa chắc đã không nghi ngờ ta.
May nhờ Đại hoàng huynh đặc biệt mời ta đến Minh Hoa cung, giúp ta tiết kiệm công sức để Vãn Thu có cơ hội quan sát kỹ Lưu Thục phi.
Dù sao chúng ta đã ở ẩn trong Diêu Hoa cung năm năm, nếu Vãn Thu không nhớ rõ chi tiết, vẽ không giống, thì được không bù mất.
Nội thị đứng nghiêm, dáng vẻ kính cẩn:
"Đại nhân nhà ta đã đưa thuật sĩ rời khỏi kinh thành, xin công chúa yên tâm. Chỉ là hai ngày nữa..."
Ta ngắt lời hắn:
"Chuyện này ta đã có chủ ý, ngươi cứ nói với đại nhân nhà ngươi, không cần lo lắng."
17
Hai ngày sau, ta được triệu đến Càn Thanh cung.
Nguyên nhân là vì Lữ Đạo Vi đã tính ra kết quả: một chữ "Lưu".
Khi Đại hoàng huynh nghe được, hắn lập tức lao vào Càn Thanh cung.
Hắn sai nội thị mang con chim c.h.ế.t và tờ giấy đến cho phụ hoàng xem, giọng nói không giấu được vẻ đắc ý:
"Phụ hoàng, An Bình lòng mang mưu đồ, nên sớm đã câu kết với ngoại thần, ép buộc và mua chuộc Lữ Chủ bạ. Kết quả mà Lữ Chủ bạ đưa ra, chính là để đổ tội sang người khác, che giấu ý đồ phản nghịch của nàng."
Ta quỳ thẳng người, bình tĩnh nhìn phụ hoàng:
"Chim xanh quả thật thuộc về Diêu Hoa cung, nhưng tờ giấy này, không phải của nhi thần. Phụ hoàng trong cung có bản kinh Phật mà nhi thần đã sao chép, có thể sai người mang đến so sánh. Chỉ nhìn qua là biết chữ này không phải do nhi thần viết."
Ta thuận tay trái, và chữ viết bằng tay trái hoàn toàn khác chữ viết tay phải.
Đại hoàng huynh cười lạnh:
"Đường đường là một công chúa, nàng cần gì phải tự viết."
Ánh mắt ta vẫn điềm tĩnh:
"Nếu phụ hoàng cho phép, có thể sai người bắt toàn bộ cung nhân trong Diêu Hoa cung, mỗi người viết một câu để đối chứng."
Phụ hoàng lập tức phán:
"Cho phép!"
Ông sai một nội thị thân tín đến Diêu Hoa cung thu thập chữ viết của cung nhân.
Ta lại nhìn sang Đại hoàng huynh:
"Đại hoàng huynh cáo buộc ta câu kết với ngoại thần, vậy xin hỏi, cụ thể là ngoại thần nào?"
Đại hoàng huynh sững người.
Hắn quá coi thường ta, không nghĩ rằng ta có thể kết giao với nhân vật quan trọng nào, nên chỉ dựa vào con chim c.h.ế.t để uy hiếp.
Nhưng nếu đổi lại là ta, chắc chắn sẽ giữ lại con chim, xem nó bay mang thư đến nơi nào.
Đại hoàng huynh đành gượng gạo lấp liếm:
"Phụ hoàng anh minh, tự nhiên sẽ tra ra kẻ cấu kết với nàng."
Phụ hoàng quét mắt lạnh lùng qua hắn, không nói gì.
Lữ Đạo Vi tiến lên hành lễ:
"Bệ hạ, nhà họ Lữ ở Đông Hải khi suy diễn thiên mệnh, nếu có lời hư dối, sẽ bị phản phệ. Không chỉ mất mạng mà ngay cả đạo tâm cũng tổn hại. Vì vậy, chi tộc này thà c.h.ế.t cũng không bịa đặt."
Hắn đứng thẳng, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.
Sắc mặt phụ hoàng dịu đi:
"Trẫm tất nhiên tin A Lữ."
Dù nói vậy, nhưng ông vẫn sai người gọi Trương Giám chính đến.
Trương Giám chính từ sau trận đòn trong triều đã tổn hại nghiêm trọng đến thân thể, bước vào điện mà cả người run rẩy.
Phụ hoàng hỏi:
"Dị tượng Thái Bạch tinh, ngươi thấy thế nào?"
Trương Giám chính khom lưng quỳ gối, giọng khàn khàn:
"Thái Bạch xuất hiện ban ngày, nữ chủ hưng thịnh."
"Ứng với ai?"
Trương Giám chính lập tức dập đầu xuống đất, giọng nói lí nhí mơ hồ:
"Bệ hạ tha tội, thần đã tính nhiều ngày nhưng lực bất tòng tâm."
Phụ hoàng không giận, sắc mặt còn dịu đi một phần, có lẽ vì cảm thấy danh tiếng nhà họ Lữ quả không uổng.
Ông nhàn nhã nói:
"Vậy thì ngươi bói thử kết quả của A Lữ, xem là cát hay hung."
Trương Giám chính thoáng chần chừ.
Phụ hoàng khẽ "chậc" một tiếng:
"Ngươi không phải già đến mức vô dụng, ngay cả việc này cũng không làm được chứ? Vậy trẫm giữ ngươi lại làm gì?"
Trương Giám chính run rẩy đáp:
"Thần tuân chỉ."
Bầu không khí trong điện trở nên căng thẳng.
Đại hoàng huynh thả lỏng, nụ cười trên mặt lộ rõ vẻ "quả nhiên là thế".
Còn ta, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như trước.
Phụ hoàng tàn nhẫn, chỉ một viên thuốc hộ tâm mà đổi được câu "lực bất tòng tâm" của Trương Giám chính, ta đã rất hài lòng, không thể yêu cầu thêm.
Trương Giám chính cúi đầu, lấy từ trong áo ra ba đồng tiền, hai tay chắp lại, gieo liên tục sáu lần, được quẻ "Đoài vi Trạch".
Quẻ này trên là Trạch, dưới cũng là Trạch, là quẻ đại cát.
Trương Giám chính thoáng sững sờ, nhanh chóng quỳ xuống bái:
"Chúc mừng bệ hạ, quẻ tượng đại cát!"
Nụ cười của Đại hoàng huynh cứng đờ trên mặt, hắn không cam tâm, trợn mắt nhìn ta.
Ta làm như không thấy, cũng cúi đầu chúc mừng:
"Chúc mừng phụ hoàng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");