Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phụ hoàng hừ nhẹ một tiếng:
"Trẫm thấy ngươi càng già càng hồ đồ. Tự đến nhận năm mươi trượng đi."
Trương giám chính tóc bạc trắng gật đầu lí nhí, lui ra. Không biết năm mươi trượng này liệu có cướp đi tính mạng của ông ta hay không.
Ánh mắt của phụ hoàng chuyển sang Nhị hoàng huynh, lạnh lẽo và ẩm ướt như rắn độc trườn qua gương mặt hắn.
Nhị hoàng huynh run rẩy như lá trong gió, nhưng vẫn cố chấp không buông:
"Tam muội, sao muội còn chưa tẩy trang?"
Ta khẽ mỉm cười với hắn, trước tiên tháo trâm liễu xuống, mái tóc đen như mực xõa xuống, khiến phụ hoàng lại thêm một lần ngây người.
Sau đó, ta quay sang nội thị:
"Nhờ đại nhân lấy giúp một chậu nước."
Nội thị thỉnh phụ hoàng gật đầu, vừa định nhận lệnh đi thì bỗng nghe tiếng thông báo the thé từ ngoài cửa cung dày nặng:
"Thái phó Lưu Dung Dự đại nhân đến—"
04
Cánh cửa điện phát ra tiếng "két", rồi từ từ mở ra.
Ánh nắng gần chính ngọ rọi vào, kéo dài thành một dải sáng xiên chéo.
Một bóng người cao gầy bước qua ánh sáng, tiến vào bên trong.
Y phục huyền sắc, mũ miện uy nghiêm, phong thái lạnh lùng mà đoan chính.
Hắn cúi người hành lễ với phụ hoàng:
"Chúc mừng bệ hạ, hỷ sự đến rồi. Ở Hà Tây vừa phát hiện linh quy hiện thân cùng Lạc Thư, đây là điềm lành tối cao."
Phụ hoàng không vui, mà ngược lại nổi giận:
"Sao lại là Hà Tây?"
Lưu Dung Dự đứng thẳng giữa điện, giọng điệu chậm rãi mà bình thản:
"Hà Tây là quê nhà của Trung cung. Phượng tổ vui mừng, hẳn là ý trời."
Phụ hoàng cười nhạt:
"Thái phó không lo cho nhà họ Lưu của ngươi sao?"
"Lưu gia được thánh ân sâu đậm, thần không có gì phải lo lắng."
Phụ hoàng quay sang Đại hoàng huynh:
"Còn ngươi? Ngươi cũng không lo sao?"
Từ khi ta bước vào điện, Đại hoàng huynh vẫn giữ im lặng, lúc này mới đứng thẳng người, đáp:
"Phụ hoàng đang độ xuân thu, nhi thần luôn có phụ hoàng che chở."
Phụ hoàng cười lớn, liên tiếp nói ba chữ "Tốt", rồi ánh mắt lại chuyển sang Nhị hoàng huynh, lạnh lùng mà hiểm độc, như một con rắn độc trườn qua mặt hắn.
"Trẫm còn chưa già, mà các ngươi đã vội vàng như vậy.
Hà Tây Trịnh thị, đáng chết!"
Từ khi Lưu Dung Dự vào điện bẩm báo điềm lành ở Hà Tây, sắc mặt Nhị hoàng huynh đã tái nhợt không còn chút máu.
Lúc này hắn chỉ kịp kêu một tiếng "Mẫu hậu cứu con—", rồi bị phụ hoàng ra lệnh bịt miệng, lôi xuống.
Ta âm thầm thu lại viên che khuyết điểm trong tay áo, thứ sẽ tan ngay khi gặp nước, thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lưu Dung Dự kịp thời đến. Nếu không, ta cũng không dám chắc có thể che giấu hoàn toàn vết chu sa giữa ấn đường.
Mẫu phi ta xưa nay hiểu rõ phụ hoàng. Khi lời tiên tri xuất hiện, người đã biết mình khó tránh khỏi cái chết.
Khi phụ hoàng sai người tra tấn thuật sĩ, mẫu phi đã lấy cớ sức khỏe không tốt, rời tiệc đến tìm ta, vội vàng dặn dò hậu sự.
Người căn dặn rằng nếu sau này ta gặp nguy, hãy kèm thư thả con chim xanh trong Diêu Hoa cung.
Cuối cùng đã tìm ra tai họa uy h.i.ế.p Đế tinh, phụ hoàng tỏ ra vui mừng, cười nói với Lưu Dung Dự:
"Hôm nay không giữ ngươi lại đánh cờ nữa, hãy lui về thăm Thục phi ở Minh Hoa cung đi."
Lưu Dung Dự tạ ơn, cùng Đại hoàng huynh rời đi.
Trong điện giờ chỉ còn lại ta.
Phụ hoàng ngây người nhìn ta hồi lâu, lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
"Giống A Châu, thật sự rất giống..."
Mẫu phi ta xuất thân từ nhà họ Sầm, tướng quân Nam Cương, khuê danh là Mạn Châu.
Ta không né tránh ánh nhìn của phụ hoàng, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo, đến mức lòng bàn tay và lồng n.g.ự.c đều đau nhói.
Cuối cùng phụ hoàng phẩy tay cho phép ta rời đi.
Ông còn sai người đến Diêu Hoa cung, mang toàn bộ tranh chân dung của Ninh phi do Vãn Thu vẽ về cung.
Khi ta bước ra khỏi Càn Thanh cung, mặt trời đã đứng bóng.
Ta nheo mắt nhìn về chiếc nhật quỹ ngoài đại điện.
Thời gian trôi nhanh quá.
Chớp mắt đã bốn năm từ khi mẫu phi rời xa ta.
Ta nhớ người da diết.
05
Trên đường trở về Diêu Hoa cung, ta cố ý đi vòng một đoạn để dò hỏi tình hình của Trương giám chính.
Phụ hoàng thực quá vô tình. Một người thân cận như Trương giám chính mà cũng bị đánh năm mươi trượng không chút nương tay.
Chỉ để lại cho ông ta một hơi thở, không để c.h.ế.t ngay tại chỗ mà thôi. Nhưng nội tạng bên trong, e rằng đã bị tổn thương nặng nề. Không biết còn sống được bao lâu nữa.
Về đến Diêu Hoa cung, con chim xanh đã trở về trước ta, đang nhàn nhã mổ thức ăn trên tay Vãn Thu.
Đôi chim xanh này vốn có hai con, một con đã được mẫu phi mang đến Giang Nam.
Sau khi mẫu phi qua đời, các cung nữ hầu cận tìm khắp nơi cũng không thấy. Người ta bảo rằng, con chim xanh đó hẳn có linh tính, đã theo linh hồn chủ nhân mà đi.
Thấy ta bước vào, Vãn Thu ra hiệu cho ta biết mấy cuộn tranh chân dung mẫu phi đều đã bị người của phụ hoàng mang đi.
Ta cầm bút, viết một tờ giấy: "Ta muốn đưa thuốc cho Trương giám chính."
Rồi nhận lấy con chim xanh từ tay Vãn Thu, buộc tờ giấy lên, thả nó bay đi lần nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");