Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phụ hoàng cười lạnh liên hồi:
"Khi thì nói loạn thần ở bên cạnh trẫm, khi lại bảo không thể bịa đặt. Trẫm thấy ngươi chẳng phải truyền nhân nhà họ Lữ, chỉ là kẻ lừa đảo miệng lưỡi trơn tru, lừa đời lấy danh mà thôi!
"Đánh tiếp! Nói không ra chính là khi quân, đánh c.h.ế.t phải tội!"
Ta nín thở lắng nghe bên ngoài, tiếng thở của thuật sĩ dần yếu đi, chẳng mấy chốc cả tiếng rên rỉ cũng không còn.
Chỉ còn tiếng roi vọt dội vào thịt da, từng hồi trầm đục khiến người nghe khiếp đảm.
Một bàn tay lạnh buốt bịt lấy miệng ta từ phía sau.
Ta quay đầu nhìn, là mẫu phi. Người ra hiệu cho ta đừng lên tiếng, rồi lặng lẽ dẫn ta rời khỏi bằng cửa sau Bắc sảnh.
Ngày hôm ấy, chính là lần từ biệt cuối cùng giữa ta và mẫu phi.
Cho đến khi mẫu phi uống bát hạc đỉnh hồng, rơi nước mắt vuốt ve má ta, ánh mắt tràn đầy lưu luyến, từng chút một tan thành tro bụi.
Lúc đó ta mới thực sự hiểu, thế nào là "Thượng Khảm Hạ Ly, đầu quẻ tốt lành nhưng cuối cùng hỗn loạn."
Hầu hạ vua như hầu hổ.
Hầu bạo quân, như hầu hổ điên."
Giữa những suy nghĩ miên man, ta nhìn về phía bạo quân đang uống đến mặt đỏ tía tai trước mắt.
Trong lòng ông là một vũ cơ Tây Vực thân hình đầy đặn. Vai trần của nàng lộ ra, môi khẽ hé mở, chờ đợi ông truyền rượu bằng miệng.
Những người đàn ông khác trong tiệc cũng bắt chước theo, hoặc ôm hoặc hôn, mỹ nhân trong lòng từng người, cả bữa tiệc tràn ngập cảnh sắc lả lơi, phóng túng.
Chẳng ai còn nhớ đến Hà Tây đang phản loạn, sinh linh sắp lâm vào cảnh lầm than.
Giang sơn như thế, liệu ta có thực sự mang lại phúc lành được chăng?
Ta vô thức nhìn sang Lữ Đạo Vi đối diện.
Trong lòng hắn không có mỹ nhân, tựa như thần tiên nơi thế ngoại, không vương chút bụi trần.
Nhưng khi ánh mắt ta chạm đến, hắn nhanh chóng nháy mắt với ta một cái, mang theo vài phần bông đùa tự nhiên như quen thuộc từ lâu.
Ta ngẩn người, gần như nghi ngờ mình đã uống quá nhiều rượu mà nhìn nhầm.
Một Lữ Đạo Vi như vậy, thật sự là truyền nhân của nhà họ Lữ ở Đông Hải sao?
10
Hôm sau, phụ hoàng phong ta làm "Hộ Quốc Công Chúa", ban thực ấp ba ngàn hộ dân.
Đại hoàng huynh cuối cùng cũng nhận ra ý tứ ẩn sau chuyện này.
Gặp ta ở Hồng Văn quán, hắn cười nhạt:
"Quả là một Hộ Quốc Công Chúa. Nhà họ Lưu bỏ tiền bình loạn, nhưng phúc khí phù hộ giang sơn lại được tính cho ngươi."
Ta lật mở cuốn "Tôn Tử Binh Pháp" trên bàn:
"Ta có thể phù hộ giang sơn Đại Lương, chẳng phải là chuyện khiến Đại hoàng huynh vui mừng sao? Đừng quên, huynh cũng họ Tiêu."
Đại hoàng huynh bật cười khẩy:
"Ta chỉ tò mò, từ khi nào Tam muội lại có bản lĩnh đến mức đưa tay vào cả Khâm Thiên Giám? Nhị hoàng đệ đoản mệnh của ta, cũng không đủ sức làm được điều đó."
Ta không ngẩng lên, bình thản nói:
"Ý trời khó lường. Chính ta cũng không ngờ mình lại có phúc khí lớn như vậy."
Đại hoàng huynh giật lấy cuốn sách trong tay ta, xé thành hai mảnh:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Tam muội tốt nhất hãy thật sự có phúc khí đó. Nếu không, thà đọc thêm mấy cuốn Nữ Đức, Nữ Giới còn hơn."
Nói rồi, hắn ném cuốn sách qua cửa sổ, phất tay áo rời đi.
Ngay sau đó, một nội thị bước vào thông báo rằng Lưu Thái phó bận rộn xử lý phản loạn ở Hà Tây, sẽ không thể lên lớp tại Hồng Văn quán trong những ngày tới.
Ta gật đầu tỏ ý đã biết, rồi đứng dậy ra nhặt lại cuốn sách của mình.
Sáng sớm trời vừa mưa, dưới hành lang đọng lại vũng nước. Cuốn sách rơi thẳng vào một vũng bùn, bị ngâm đến bẩn thỉu không chịu nổi.
Chỉ có một dòng ghi chú ta viết còn mờ mờ hiện lên:
"Mượn xác hoàn hồn, tấn công tâm là thượng sách."
Ta ngẩn người, rồi bất giác khẽ cười.
Trở về Diêu Hoa cung, Lương Quý nhân đang cùng các cung nữ bày biện chuẩn bị làm bánh cầu khéo cho đêm Thất Tịch.
Thấy ta, bà mừng rỡ nở nụ cười:
"Sao hôm nay công chúa về sớm vậy? Ta đã chuẩn bị xong y phục mới cho con đón lễ rồi. Có muốn thử trước không?"
Mỗi dịp lễ tết, Thượng Y Giám đều chuẩn bị y phục cho công chúa theo quy chế. Nhưng Lương Quý nhân luôn giống như một người mẹ bình thường, nhất định tự tay cắt may cho ta một bộ đồ lót bằng vải trắng thuần.
Ta cũng cười đáp:
"Đương nhiên là phải thử rồi. Tay nghề của Quý nhân là nhất, trong cung này không ai sánh được."
Khi ta thay y phục mới, Vãn Thu đang búi tóc cho ta bỗng rơi nước mắt trước gương. Lương Quý nhân bên cạnh cũng ngẩn ngơ:
"Công chúa càng lớn càng giống nương nương."
Ta khép mắt, nuốt ngược cảm giác cay nơi khóe mắt, rồi quay lại mỉm cười với họ:
"Đúng vậy, con sắp trưởng thành rồi."
Lương Quý nhân vội nở nụ cười gượng:
"Sang năm, Tam công chúa của chúng ta sẽ đến tuổi cập kê. Mấy ngày nữa là lễ Nữ Nhi, chúng ta phải cầu khéo thật tốt, mong công chúa gả được một người chồng tốt."
Ta không đáp, chỉ nhìn ra phía cửa sổ nơi có chậu Mạn Châu Sa Hoa.
Hoa đỏ rực như máu, đẹp đến mức tang thương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");