Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Con đúng thật là!"Thái hậu không thể tin được lần này hoàng thượng lại cứng rắn không chịu nghe lời như thế,cũng nói một câu như thế rồi tức giận bỏ đi.
Trước khi đi ra khỏi cung,người nói:
"Ai gia không làm lay chuyển được ý của con, thì ta cũng không nói nữa,nhưng ta có một điều kiện,hoàng hậu muốn gì thì con phải đáp ứng cho hoàng hậu cái đó.
"
Nói xong,không đợi hoàng thượng trả lời,thái hậu đã rời đi.
Hoàng thượng bất lực nhìn thái hậu,cũng không phản đối.
Hoàng thượng một mực muốn cho Yên Vi ở trong cung,thứ nhất là để trừng phạt cô,thứ hai là muốn bảo vệ cô khỏi những lời đàm tếu và ánh mắt của mọi người trong cung,người không muốn cô đi ra ngoài phải nhận lấy ánh mắt không có ý tốt của mọi người dành cho cô.
Vì thế,cấm túc cô một tháng cũng là đợi cho mọi chuyện lắng xuống rồi hãy tính tiếp.
***
1 tuần trôi qua một cách chậm rãi.
"Bụp.
"Tiếng đá chọi vào cửa gỗ màu đất,đá rơi xuống,trơ trọi nằm đó.
Yên Vi ném cục đá như thế,cũng cảm thấy chưa hả giận một chút nào,cửa Thanh Cát cung đóng chặt,bên ngoài có hai tên thị vệ canh giữ,thật khiến cho cô muốn tăng xông.
Ném thêm vài cái nữa,cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút,liền không muốn hành hạ mấy cục đá nữa,cảm thấy bây giờ tức giận cũng không phải là một ý hay ý tốt,vì thế liền quay người vào trong.
"Chán quá.
"Mới một tuần thôi mà cô đã chán như thế này,thì ba tuần còn lại phải làm sao?
Cả tuần cô chỉ lanh quanh làm bánh,đọc sách, chơi cùng chó mèo,ăn và ngủ,hết.
Lịch trình tưởng chừng sẽ khiến cho kì cấm túc một tháng của cô trôi qua nhanh chóng, nhưng không ngờ lại nhanh chán như vậy.
Công thức làm bánh của cô đã cạn kiệt,bánh ăn quài cũng dần ngán,cô muốn đi ra ngoài,đi dạo,đi trò chuyện cùng vài phi tần khác,còn muốn được ra ngoài thành chơi nữa.
Ôi!Cô nhớ điện thoại và ti vi quá!Nếu có những thứ này thì có ở trong đây một năm thì cô cũng cam lòng.
Yên Vi nằm nhoài trên bàn,lẩm bẩm:
"Nên làm gì bây giờ?"
"Nương nương,hay là người may vá không?Bị cấm túc một tháng chi bằng lằm mấy bộ quần áo tự mặc.
"Lệ Chi là người có ý tưởng sáng tạo,liền gợi ý.
"May vá sao?Nhưng ở đây làm gì có đồ may?" Yên Vi ngẩng đầu.
"Nô tì nghe A Tranh nói,thái hậu đã đến nói chuyện với hoàng thượng,yêu cầu hoàng thượng thả nương nương ra,nhưng hoàng thượng lại nhất quyết không chịu,hết cách, thái hậu yêu cầu hoàng thượng phải đáp ứng mọi yêu cầu người đưa ra.
"
"Vậy sao?Vậy nói bọn họ mang đồ may tới đây đi,chúng ta tranh thủ làm quần áo,khăn tay rồi một hôm nào đó mang ra kinh thành bán.
" Yên Vi nghĩ ngợi một chút liền cảm thấy rất hào hứng,giọng nói tràn đầy năng lượng.
"Vâng.
"Lệ Chi cảm thấy chủ tử của mình đã vui lên thì rất mừng rỡ,cô không dám chậm trễ mà đi ra bên ngoài nói với thị vệ.
"Hàn Thu à,nhưng ta may dở lắm.
"Yên Vi thều thào.
"Nương nương,nô tì và Lệ Chi sẽ chỉ cho người,rất dễ,với lại nương nương cũng đã biết thêu thùa may vá cơ bản rồi.
"Hàn Thu vừa nói vừa dọn dẹp đồ trên một cái bàn gỗ,vì chắc chắn khi mà may vá thì cần chỗ để vải.
"Ta thấy cung chúng ta có rất nhiều thứ, giống như một thành phố thu nhỏ vậy.
"Yên Vi vừa nghĩ vừa nói.
Cung của cô có nguyên liệu làm bánh,có sân vườn,bây giờ còn có cả chỗ may vá,thật là tiện lợi làm sao.
! --------END--------!.