Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Sa
Beta:
Hazjk
Sau khi hai người đàn ông đi rồi Tả Ninh mới thả lỏng cơ thể, dựa vào sô pha lẳng lặng hồi tưởng lại những việc đã xảy ra mấy ngày nay. Trước đây cô chỉ biết biên kịch trong ngành có địa vị thấp, công việc của tổ biên kịch rất nhiều, lại thường xuyên vì vấn đề kịch bản mà lượng công việc càng nhiều hơn.
Cô luôn nghĩ làm thế nào để khắc phục nhưng lại không nghĩ đến càng về sau cô càng gặp nhiều khó khăn hơn, không hiểu vì sao lại xảy ra rắc rối với những người đàn ông kia.
Là bởi vì gương mặt này hay là thân thể này?
Tả Ninh đứng trước gương lẳng lặng nhìn lại chính mình.
Dung mạo của cô đúng là hơn có người một ít, điều này cô đã biết từ khi còn nhỏ.
Chỉ là trước đây, có người nhà tận tâm che chở, sau này cô đều dùng thời gian ở nhà để viết tiểu thuyết nên cũng không tiếp xúc nhiều với mọi người xung quanh, cũng không gặp quá nhiều phiền toái. Nhưng lúc này những điều mà Tả Ninh vừa trải qua thật sự cô không biết nên giải quyết như thế nào cho phải.
Cô không có tư tưởng bảo thủ, càng không để ý nhiều để trinh tiết, cũng không ngại cùng người khác lên giường, nhưng cô không muốn phát sinh những tình huống không thể kiểm soát như hiện tại.
Tiểu Lâm đưa đến cho Tả Ninh một bộ váy liền áo màu lam nhạt, thời điểm cô thay xong quần áo đi xuống, bắt gặp được nhiều ánh mắt phức tạp đang nhìn cô.
Lúc nãy cô ở trước mặt bao nhiêu người cùng Du Hạo Nam lên tầng năm, tuy anh đến không bao lâu liền đi nhưng cô thay quần áo là thật. Cộng thêm tối hôm qua Du Hạo Nam làm trò tỏ vẻ thân mật trước mặt nhiều người cũng là thật.
Tuy rằng cô không quan tâm nhiều đến ánh nhìn của người khác nhưng trong tiềm thức cô lại hi vọng mọi người có ấn tượng tốt với mình, đáng tiếc hiện tại cô lại bất lực.
Buổi sáng đều là cảnh Cao Hạ diễn cùng Giang Thuần Tâm. Cảnh thứ ba - thân là con cả Phục gia Phục Thành nghe nói em gái Phục Vân suýt xảy ra tai nạn liền vô cùng lo lắng từ công ty gấp gáp trở về sau đó mắng cho em gái một trận. Sau đó nữa là cảnh anh em tình thâm.
Đây là cảnh cao trào nhất trong phim cũng là cảnh duy nhất nam chính Phục Thành rơi lệ.
Cao Hạ mặc một bộ vét đen sì, tức giận với Phục Vân, giọng nói có chút run rẩy: "Nếu em chết đi, em bảo anh phải làm sao đây? Bảo cả nhà chúng ta phải làm sao? Phục Vân, em không phải là đứa trẻ nữa, đừng làm cho mọi người phải lo lắng nữa được không?"
Hiện nay trong giới giải trí khó tìm được nghệ sĩ không cần diễn viên lồng tiếng hỗ trợ, Cao Hạ có một giọng nói rất tốt, hơn nữa khi còn nhỏ anh đã là một ngôi sao nhí cho nên lời thoại nắm rất chắc, tựa như tất cả các cảnh diễn đối với anh đều rất dễ dàng.
Tả Ninh đứng ở phía xa lẳng lặng quan sát, nhìn hốc mắt anh đỏ bừng, thân thể anh run rẩy, nhìn anh đau đớn nói ra những lời răn dạy em gái, khóe mắt liền rơi xuống một giọt nước mắt...
Cảnh tượng quen thuộc, những lời nói quen thuộc đó, nhiều năm trước đây cũng có người từng nói với cô như vậy. Nhưng chính là bây giờ tất cả đều không còn nữa.
Những điều đó cũng đã không còn trên đời, chỉ còn lại một mình cô trên thế giới này, lẻ loi mà bước đi.
"Tả Ninh? Tả Ninh?" Giọng nói Thu Dật Bạch vang lên bên tai, Tả Ninh mới phục hồi tinh thần, cảm giác trên mặt có chút lạnh lẽo thì ra không biết rơi nước mắt từ lúc nào.
Thu Dật Bạch lo lắng nhìn cô: "Cô làm sao vậy?"
"Không có gì." Tả Ninh vươn tay lau nước mắt, cười cười nhìn Cao Hạ phía xa, "Anh ta...Diễn rất tốt làm tôi nhớ lại một chút chuyện cũ, không có việc gì đâu."
Dứt lời Tả Ninh vội đi vào toilet, vừa đóng cửa lại cô liền không nhịn được ngồi xổm xuống đất bật khóc thành tiếng.
Anh hỏi em chết rồi anh biết làm sao bây giờ? Mọi người phải làm sao bây giờ? Cho nên em vẫn luôn sống thật tốt còn mọi người thì sao? Mọi người đều không còn nữa bảo con nên làm sao đây?
Nếu mọi người vẫn ở bên cạnh con, con nhất định sẽ không lâm vào cảnh như hiện tại, sẽ không bị Du Hạo Nam bắt nạt, sẽ không ngoài ý muốn cùng hai người đàn ông lên giường.
"Vì sao? Vì sao lại bỏ con lại một mình?" Phòng vệ sinh yên tĩnh, chỉ có thanh âm thê lương cô độc của cô.
Sau một hồi, cô lau nước mắt sửa sang lại quần áo rồi mới mở cửa ra ngoài. Ngoài cửa Thu Dật Bạch tự nhiên lại đứng ở đó.
"Anh đứng đây từ nãy đến giờ?"
Tả Ninh bất giác lại nhớ tới ngày đó ở tàu điện ngầm, anh cũng như vậy đứng đợi cô trước cửa phòng vệ sinh.
Thu Dật Bạch gật đầu nhìn đôi mắt cô sưng đỏ, nhẹ giọng: "Hiện tại tâm trạng đã ổn hơn chưa?"
"Xin lỗi, tôi không kiềm chế được cảm xúc, sẽ không có lần sau."
Thấy cô muốn rời đi, anh đột nhiên gọi lại: "Tả Ninh."
"Có việc gì sao?"
"Em có thể làm bạn gái tôi chứ?"
Tả Ninh kinh ngạc nhìn anh, không thể tin được lời Thu Dật Bạch vừa nói ra.
Cô cũng biết Thu Dật Bạch là một công tử đào hoa tuy rằng phóng khoáng nhẹ nhàng đối với phụ nữ nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh lại không bao giờ có được danh phận.
Nói trắng ra là từ trước đến nay anh chỉ cần bạn giường chứ không cần bạn gái.
Tả Ninh không biểu hiện cảm xúc gì mà nhìn anh, ngược lại làm anh có chút không tự nhiên: "Làm sao vậy? Làm em giật mình?"
"Đúng là có chút giật mình." Tả Ninh cúi đầu cười cười, "Tôi không nghĩ đến hai chữ bạn gái này là từ trong miệng đạo diễn Thu nói ra."
"Tôi biết, trước đây thanh danh của tôi không được tốt, cũng xác thực là đã từng thay đổi rất nhiều phụ nữ nhưng lần này tôi thực sự nghiêm túc."
"Phải không?"
Tả Ninh nghiêng đầu nhìn anh cười cười, đột nhiên túm lấy Thu Dật Bạch vào toilet, sau đó duỗi tay kéo khóa sau lưng chiếc váy. Thu Dật Bạch sửng sốt, thấp giọng: "Em muốn làm gì?"
"Làm chuyện mà anh muốn." Tả Ninh đem váy liền áo cởi ra, cặp nhũ căng tròn bị nội y màu trắng bọc lại lộ ra cùng với vòng eo mảnh khảnh, khung cảnh trước mắt thực sự tuyệt đẹp.
Ánh mắt Thu Dật Bạch tối sầm lại, anh chỉ cảm thấy thân dưới nhiệt huyết dâng trào, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh, tức giận nói: "Em điên rồi sao?"
Tả Ninh như cũ nhìn anh cười: "Chẳng lẽ anh không nghĩ đến sao? Ngay từ đầu gặp tôi không phải anh đã nghĩ sẽ làm như vậy sao? Tất cả các người không phải muốn thân thể của tôi sao? Hiện tại, tôi đáp ứng anh, sau khi làm xong chúng ta không làm phiền nhau nữa."
"Đm!" Thu Dật Bạch rủa thầm một tiếng, đi nhanh lên phía trước. Tại thời điểm Tả Ninh nghĩ anh muốn chạm vào cô, anh lại đặt tay bên hông cô đem váy liền áo kéo lên.
Tả Ninh vẫn chưa hết kinh ngạc, Thu Dật Bạch liền ở bên tai cô tức giận nói: "Tôi xác thực gặp em lần đầu tiên liền muốn ngủ cùng em nhưng hiện tại tôi không chỉ muốn ngủ cùng em, mà còn muốn em yêu tôi, ngu ngốc!"
Anh đứng phía sau kéo khóa váy lên cho cô, bàn tay ấm áp bất giác chạm vào da thịt của cô, khiến cho thân thể cô có chút run rẩy. Mà hơi thở của anh bên tai làm cho khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên một mảng, có chút không biết phải làm sao.
Nhìn vành tai cô hồng lên, Thu Dật Bạch một lần nữa đi đến trước mặt Tả Ninh: "Nếu em biết tôi không dễ dàng muốn tìm bạn gái, vậy càng nên biết những lời hôm nay tôi nói với em đều là thật. Mặc kệ em có tin hay không tóm lại mỗi khi tôi nhớ đến Du Hạo Nam bắt nạt em tôi liền hận không thể giết chết anh ta, lúc nghe được em ở bên trong khóc thương tâm như vậy tôi thực đau lòng, rất muốn ôm lấy em thay em gánh chịu hết thảy những phiền muộn đó, em có hiểu không?"
Tả Ninh trầm mặc một lúc mới chậm rãi gật đầu.
"Được, em cũng không cần lập tức trả lời tôi nhưng những lời tôi nói hôm nay mong em nghiêm túc suy nghĩ một chút."
"Ừm."
"Vậy em ra ngoài trước đi."
"Anh còn muốn làm gì? Đây là WC nữ."
Thu Dật Bạch vẻ mặt phẫn nộ mà chỉ vào hạ thể của mình: "Là em gây ra họa, tôi đương nhiên phải dập lửa mới có thể ra ngoài chứ."
Tả Ninh cúi đầu nhìn cây gậy dưới quần anh, gương mặt của cô nháy mắt đỏ bừng vội vàng chạy ra khỏi toilet, khi đóng cửa cũng không quên ném lại một câu: "Nhớ khóa trái cửa."
Nhìn bộ dáng cô lúc này, Thu Dật Bạch không nhịn được bật cười một trận.
-------------------------------------
Như cũ: Nếu tới 00h00 ngày 25/7/2020 chap này đủ 150vote thì team sẽ up thêm 1 chap