Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sa
Beta: Ami
Phòng 4211 khách sạn Hoa Nghi, tới đây đi, tôi chờ anh.
Đây là nội dung tin nhắn trên di động của Thu Dật Mặc, tin nhắn đến từ “Tả Ninh”, thời gian là 10 giờ 40 phút đêm nay, Tả Ninh đoạt lấy di động click mở cẩn thẩn xem xét hai lần, chính xác là dãy số của cô.
Trong đầu không ngừng tìm tòi trong trí nhớ, cô đột nhiên nhớ ra lúc vào đại sảnh khách sạn, có một cô gái tươi cười nói với cô muốn mượn di động.
Cô gái đó nói muốn gửi tin nhắn cho người nhà, cô lại không quan sát hơn nữa cô gái đó sau khi gửi thì liền xóa đi, cô cho rằng đó là điều đương nhiên.
Chỉ trong nháy mắt cô liền đoán được có người gài bẫy.
Thu Dật Bạch cũng thấy tin nhắn nhưng anh không có gì quá kích động, chỉ là lẳng lặng nhìn Tả Ninh rồi phun ra hai chữ: “Anh tin.”
Tả Ninh không vì vậy mà kinh hỉ, bởi vì trong ánh mắt của Thu Dật Bạch, cô nhìn ra được sự mê mang cùng bất lực của anh.
Bất đồng với phẫn nộ cùng tuyệt vọng vừa rồi, anh bây giờ càng giống như là đứa trẻ mất đi phương hướng, không biết nên đi nơi nào.
“Thu Dật Bạch….”
“Ninh Ninh….” Thu Dật Bạch nhẹ nhàng cười cười: “Đi tắm rửa đi, mặc ít như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh, tắm rồi sẽ ngủ ngon hơn. À còn nữa, hôm nay là kỳ an toàn, đừng uống thuốc tránh thai, tháng trước đã bị anh ấy bắt uống một lần rồi, sẽ có hại cho thân thể.”
Tả Ninh rốt cuộc không nhịn được mà nghẹn ngào: “Thu Dật Bạch…”
Giờ phút này, cô không muốn tìm hiểu anh có thật sự tin cô hay không, cũng không hề ủy khuất thương tâm bởi vì bản thân bị người ta gài bẫy, cô chỉ đơn giản là đau lòng, đau lòng người đàn ông thoạt nhìn yếu ớt đứng trước mặt cô này.
“Xin lỗi, anh… Cần thời gian suy nghĩ, đêm nay không thể ở cùng em, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh xoay người mở cửa rồi lại dừng bước xong nhẹ nhàng bổ sung nói: “Đừng sợ, anh không trách em, cũng không phải không cần em.”
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ người đối diện im lặng, Thu Dật Bạch không hề liếc nhìn Thu Dật Mặc một cái.
Đến khi thân ảnh Thu Dật Bạch biến mất, Tả Ninh mới lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Dật Mặc: “Anh cố ý, anh sớm đã biết Thu Dật Bạch tới có đúng không?”
“Biết sớm cùng với biết trễ, có gì khác nhau sao?” Thu Dật Mặc nhìn lại cô, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm.
“Cũng đúng, không có gì khác nhau.” Tả Ninh tự giễu mà cười cười rồi chỉ vào cửa: “Thu tổng mời về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Thu Dật Mặc không nhúc nhích mà tiếp tục nhìn chằm chằm cô: “Lần đầu tiên, em đứng trước mặt tôi, cầu tôi muốn em, lần thứ hai, em gửi tin nhắn cho tôi rồi ăn mặc như vậy chờ tôi. Lần thứ ba sẽ không cho em cơ hội chủ động nữa, bởi vì em đã thành công trêu chọc tôi, về sau trò chơi này tôi sẽ là người khống chế.”
Tả Ninh cười lạnh một tiếng: “Thu tổng là người nhạy bén như vậy, anh thật sự không hoài nghi chuyện xảy ra đêm nay?”
“Tôi chỉ xem kết quả, không để ý quá trình.”
Cửa phòng nặng nề khép lại, Thu Dật Mặc tây trang phẳng phiu đứng ở hành lang, đôi mắt trước nay sắc bén lạnh nhạt lần đầu tiên không còn sáng rọi mà trở nên ảm đạm mờ mịt.
“Xin lỗi.”
Hai chữ tràn ra từ cổ họng anh, lại không biết lời này anh nói với Tả Ninh hay là nói với Thu Dật Bạch.
Tả Ninh còn chưa kịp đi vào phòng tắm thì di động của cô liền vang lên, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.
“Cô Tả, thế nào?”
Âm thanh này, Tả Ninh không có nửa điểm giật mình: “Chủ tịch Thu tung hoành thương trường nhiều năm lại dùng thủ đoạn như vậy sao? Trăm phương ngàn kế, không sợ bôi nhọ một đời anh danh của ông sao?”
“Quá trình không quan trọng, kết quả mới là mấu chốt.” Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, lời nói đều giống nhau: “Tôi căn bản không để ý bị Thu Dật Bạch phát hiện, bởi vì tôi chỉ muốn nó nhìn thấy kết quả này. Không ai bắt buộc, không bị ai bỏ thuốc nhưng cô và Thu Dật Mặc cũng không ai trụ vững, điều này đã đủ thuyết minh một vấn đề.”
“Cho nên ông thiết lập một cái bẫy, tính kế cả hai đứa con của mình? Tin nhắn WeChat mà Thu Dật Bạch gửi cho tôi hẳn cũng là xuất phát từ chủ tịch Thu đi? Lúc đó anh ấy đang ở nhà, ông muốn lấy di động của anh ấy dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên là ông còn cố ý sắp xếp quần áo, chủ tịch Thu quả thật cao thâm.”
“Đại cục làm trọng, chi nhiều tiền cũng đáng.”
“Cũng phải, ngay cả con mình cũng tính kế thì còn có cái gì mà ông không dám làm? Tôi chỉ tò mò, vì muốn bức Thu Dật Bạch giống như Thu Dật Mặc, ông không sợ, vớt một người lên, rồi lại bồi một người khác sao?”
“Vẫn là câu nói đó, con của tôi tôi hiểu, Thu Dật Bạch sẽ không tiếp tục cần cô, mà Thu Dật Mặc sẽ lại càng không cưới cô.”
Cúp điện thoại, Tả Ninh ngồi ở sô pha quần áo không ngay ngắn, nắm di động thất thần.
Ngược lại cô không lo lắng Thu Dật Bạch xảy ra chuyện, Thu Quốc Bình có thể thiết lập ra cái bẫy như vậy thì khẳng định có thể đảm bảo an toàn cho con của ông ta.
Tả Ninh đột nhiên nhớ tới một người.
Hình như thời điểm lúc cô lên lớp 5, ngày nọ sau khi tan học, cô lặng lẽ đi khắp nơi hỏi thăm, mất hơn nửa năm mới tìm được căn biệt thự đó và thành công gặp được chủ nhân của căn biệt thự.
Cô đã dùng ngữ khí phẫn nộ chất vấn người đàn ông kia vì sao không nhận cô, vì cái gì không cần cô.
Người đàn ông không tức giận, cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Đi theo tôi thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu cô ta đã dám gạt tôi sinh hạ một đứa con thì phải tiếp nhận trừng phạt.”
Khi đó Tả Ninh với thân hình còn chưa cao đến 1m5 đã thập phần khí thế nói một câu với người đàn ông: “Không tuân thủ quy tắc là bà ấy chứ không phải con.”
Người đàn ông mặt không đổi sắc mà chỉ gằn từng chữ một: “Dựa theo quy tắc, con căn bản không được sinh ra.”
Sau đó cô lại nghe được giọng nói người đàn ông truyền đến: "So với con thì mẹ con ngoan ngoãn hơn nhiều, cho nên mẹ con bây giờ mới vẫn còn sống, còn con nếu lại không hiểu chuyện thì hậu quả như thế nào ta không dám đảm bảo. Cho nên ngoan ngoãn trở về nơi ở của con đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở đây, quên đi quan hệ giữa chúng ta, giữa ta và con vốn dĩ không có quan hệ."
Người đàn ông trong trí nhớ kia, cùng Thu Quốc Bình hiện tại thật là giống nhau.
Đều cao cao tại thượng như vậy, đều tự cho mình có thể khống chế tất cả, sinh mệnh con người trong tay bọn họ chỉ là quân cờ có thể tùy ý uy hiếp, tính kế và đùa bỡn.