Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Cảnh Từ tỉnh lại sau khi tiếng chuông tan học vang lên hồi cuối vừa dứt, hắn ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cảm giác bản thân làm một giấc mộng thật dài nhưng hắn không nhớ rõ rốt cuộc đã mơ thấy gì, nằm ngốc trong chốc lát Bạch Cảnh Từ chậm rãi ngồi dậy.
Vừa lúc Cao Tuấn mở cửa đi vào, cậu một vai đeo cặp xách của mình một tay cầm thêm cặp xách khác là của Bạch Cảnh Từ.
Cao Tuấn ngẩng đầu muốn kêu Bạch Cảnh Từ về thôi, nhưng vừa ngẩng đầu đã bị cảnh tượng trước mắt làm ngơ ngác.
Nam sinh dáng người mảnh khảnh phủ lên một tầng ánh hoàng hôn từ khung cửa sổ chiếu vào, nửa bên gương mặt nhuộm màu sắc cam mờ ảo xinh đẹp.
Người kia nghiêng đầu nhìn cậu, một đôi mắt hạnh lấp lánh tựa sao trời chiếu ra ảnh ngược của chính cậu tựa như chỉ cần người này nhìn cậu thôi, thì trong ánh mắt đều hoàn toàn chỉ có thể chứa duy nhất mình cậu.
Hắn nhẹ cong môi, đôi môi hơi hơi đỏ lên có chút rách nát vì bị cắn mút ra ướt át khiến người khác miệng khô lưỡi khô.
Cao Tuấn không tự chủ được hầu kết nhẹ di động lên xuống âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cậu chưa từng nghĩ Từ ca của cậu sẽ có một mặt mê người đến vậy.
Như diễm quỷ mê hoặc nhân tâm, muốn mạng người mà!
" Cao Tuấn? "
" A! Hả? Từ ca sao vậy? "
Cao Tuấn hoàn hồn bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ, cậu lắc lắc đầu đem mấy ý nghĩ kia quăng ra khỏi đầu.
Ra vẻ không có gì sờ sờ mũi đáp lại, Bạch Cảnh Từ cũng không chú ý lắm hắn bước xuống đi đến gần cậu, cuối người muốn lấy cặp xách.
" Từ ca! "
Cao Tuấn cả kinh lùi về sau một bước, hai người dù gì cũng là anh em nối khố cùng nhau lớn lên.
Nếu trước đây cậu sẽ không cảm thấy gì, nhưng hiện tại trong khoảnh khắc Bạch Cảnh Từ đi đến gần cậu cúi người vươn tay ra, tim cậu đều đập như muốn bay ra ngoài.
Khoảng cách quá gần, Cao Tuấn còn có thể ngửi được trên người Bạch Cảnh Từ có mùi hương rất thơm.
Bạch Cảnh Từ bị hành động cùng tiếng kinh hô của Cao Tuấn làm cho giật mình, hắn khó hiểu ngẩng đầu.
" La cái gì mà la, Từ ca của cậu cũng không có ăn thịt cậu.
Tôi chỉ là lấy cặp xách thôi! "
Một đôi mắt hạnh mở to tràn đầy nghi hoặc cùng mờ mịt nhìn cậu, Cao Tuấn bị câu mất một nhịp tim.
Biết bản thân phản ứng quá lố mới cố gắng trấn định lại, ha ha quay người che đi gương mặt đang đỏ lên của mình.
" Đ...Để em xách cho, thêm cái cặp xách thôi không sao cả! "
" Được rồi.
"
Bạch Cảnh Từ cũng không từ chối, Cao Tuấn nhiệt tình muốn xách giùm như vậy thì để cho nhóc con đó xách đi thôi.
Hắn đi theo Cao Tuấn ra khỏi phòng y tế, cả hai sóng vai nhau đi ra khỏi cổng trường.
Lâu lâu còn nói vài câu đùa với đối phương, Bạch Cảnh Từ bị cậu nhóc chọc cười còn sẽ giơ tay gõ nhẹ vài cái vào đầu Cao Tuấn, hai người nhìn qua vui vẻ thân mật cực kì.
Cảnh Đình Lân tay đặt trên bệ cửa sổ nhẹ siết chặt lại, hắn cả người giấu trong bóng ma không nhìn rõ vẻ mặt.
Cứ vậy im lặng nhìn hai nam sinh cùng nhau ra khỏi cổng trường tới lúc không thấy bóng dáng mới quay người đi vào trong.
Cốc cốc cốc!
" Cảnh ca ca! "
Bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa tiếp theo là giọng nói trong trẻo ngọt ngào của nữ sinh, Cảnh Đình Lân chỉ nhàn nhạt nói một tiếng vào đi sau đó đầu cũng không nâng mà thu thập chút bàn làm việc.
Lý Giai Tuệ mở cửa bước vào nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn ánh mắt xẹt qua chút không vui, cô tiến lại ôm lấy cánh tay hắn làm nũng.
" Cảnh ca ca hôm nay cùng em về nhà chính được không? Gia gia nói đã lâu không cùng anh ăn một bữa cơm gia đình, muốn anh cùng em về.
"
Cảnh Đình Lân không dấu vết đem cánh tay rút ra, cầm lên cặp xách của bản thân ngẩng đầu nhìn cô.
" Nói với gia gia cuối tuần này tôi sẽ về, hôm nay không được.
Tôi còn có chút việc muốn giải quyết.
"
Nói xong cũng không để ý đến Lý Giai Tuệ nữa trực tiếp lướt qua người cô ra khỏi văn phòng, Lý Giai Tuệ nhìn theo bóng dáng của Cảnh Đình Lân âm thầm nghiến răng trừng mắt.
Nếu nói trước kia Cảnh Đình Lân lạnh nhạt với cô nhưng cũng sẽ lâu lâu cùng cô nói nhiều vài câu, cô làm nũng sẽ bất đắc dĩ đáp ứng.
Hiện tại chính là hoàn toàn không muốn nhiều cùng với cô ở một chỗ một chút nào!
[ Đinh! Hảo cảm vai chính Cảnh Đình Lân trừ 5, hiện tại độ hảo cảm là 65! ]
Như đọc được suy nghĩ của Lý Giai Tuệ, đợi vai chính đi xa hệ thống liền vang lên thanh âm nhắc nhở độ hảo cảm giảm! Lý Giai Tuệ mắt mở to kinh ngạc, cô phải mất hơn mười năm để làm Cảnh Đình Lân đối với mình hảo cảm tâng lên 70, có bao nhiêu khó khăn! Lý Giai Tuệ cắn cắn ngón tay mình lo lắng, mỗi khi căng thẳng hay quá lo lắng gì đó cô thường hay có thói quen sẽ cắn ngón tay.
Bây giờ cô phải làm sao đây...!Nhiệm vụ chính chưa hoàn thành được, nhiệm vụ phụ cũng có nguy cơ thất bại.
Nếu không có khí vận chi tử bảo vệ, nhiệm vụ chính chút xíu thành công thôi cô cũng đừng hòng có!
Rốt cuộc mọi việc thuận lợi như vậy tại sao lại ra đường rẽ, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu đâu?...
Bên đây Lý Giai Tuệ sắp gấp chết rồi, bên kia Bạch Cảnh Từ lại cực kì thảnh thơi.
Hắn về nhà đem đèn mở lên thay giày thành dép mang trong nhà, sau đó đi lên lầu.
Căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại vắng vẻ, dường như ngoài Bạch Cảnh Từ ra thì không còn ai nữa.
Bạch Cảnh Từ cũng không để ý tới cái đó, nguyên chủ giống hắn cha mẹ đều hàng năm bận việc ở bên ngoài.
Tùy tiện mua cho nguyên chủ căn nhà, mỗi ngày gửi tiền vào tài khoản đảm bảo nguyên chủ đủ để sinh hoạt.
Ngoài ra hoàn toàn chưa từng hỏi thăm nguyên chủ một lần, có điều nguyên chủ so với hắn có dì Vân mỗi ngày chờ hắn về làm tăng lên phần nào sinh khí trong nhà, thì nhà nguyên chủ hoàn toàn có cảm giác trống trải cô độc.
Không ai chờ cậu về cũng không ai sẽ quan tâm hỏi han cậu hôm nay đi học về có mệt không, sẽ không có người nấu cho cậu ăn...
Đứa trẻ đáng thương...
Bạch Cảnh Từ khẽ thở dài lầm bầm, không biết câu kia hắn nói nguyên chủ hay là nói cho chính hắn.
***
Phòng tắm sáng đèn vọng ra tiếng nước từ vòi sen chảy xuống róc rách, Bạch Cảnh Từ nhắm nhẹ mắt thoải mái hưởng thụ nước ấm chạy xuống khắp cơ thể.
Cạch!
Một lúc sau Bạch Cảnh Từ mở cửa bước ra, trên người hắn mặc áo tắm dài nửa người trên như ẩn như hiện sau lớp áo còn đôi chân thì hoàn toàn bại lộ một nửa ra bên ngoài.
Dưới ánh đèn da thịt như được phủ lên một vầng sáng nhạt, nước từ tóc hắn nhẹ nhàng lăn xuống từ xương quai rồi biến mất sau vạt áo.
Bạch Cảnh Từ tay chà lau tóc đột nhiên hơi dừng lại, hắn cảm giác có tầm mắt dừng trên người mình.
Ánh mắt kia như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, nóng cháy đến khó chịu.
Nhưng mà...!ở đây chỉ có mình hắn thôi!!
Đừng nói là....
Lạch cạch!
Bạch Cảnh Từ:!!!!!.