Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Cảnh Từ từ phòng y tế bước ra.
Sắc trời mới mấy phút trước còn sáng bây giờ lại đột nhiên ảm đạm dần, hắn đứng bên cửa sổ phóng không ánh mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời.
Không hiểu sao đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác có chút bất an.
Có lẽ sự kiện hoả hoạn kia khiến hắn tự mình doạ mình đi...
Bạch Cảnh Từ cười cười lắc lắc nhẹ đầu rũ đi ra ngoài cảm giác kia, hắn quay người định quay về phòng học.
Hôm nay sự việc tiếp thu đến quá nhiều, hắn muốn về nhà an tỉnh chải chuốt một chút.
" Học trưởng Từ! "
Bạch Cảnh Từ dừng bước chân quay người, nữ sinh mặc một chiếc áo thun hồng khoác bên ngoài áo khoác trắng, tà váy đen rũ xuống che qua đầu gối.
Gương mặt đáng yêu còn có chút trẻ con mềm mại, nữ sinh thấy Bạch Cảnh Từ nhìn mình tầm mắt cùng hắn tương đối sau đã ngượng ngùng nhanh chóng cuối đầu.
Hai tay nhẹ nắm lấy góc áo hơi mân mê lược hiện khẩn trương, vành tai cũng hơi hồng hồng.
Bạch Cảnh Từ ôn thanh lên tiếng hỏi, nguyên chủ tính tình cùng người khác mặt ngoài vẫn là rất có lễ nghĩa.
Đối với phái nữ càng nhẹ nhàng, mà bản thân hắn cũng như vậy.
" Có chuyện gì sao? "
Nghe học trưởng ôn thanh cùng mình đáp lời, nữ sinh làm như được thêm động lực.
Cô nàng hít sâu một hơi ngẩng đầu ánh mắt kiên định hướng hắn.
" E...Em là Bối Na của ban Nghệ Thuật.
Thật ra từ lúc nhìn thấy học trưởng giây phút đầu tiên e...em liền cảm giác bản thân thật sự yêu thích học trưởng từ cái nhìn đầu tiên.
Cho nên học trưởng có thể hay không cho em một cơ hội! "
Bạch Cảnh Từ giật mình nhìn nữ sinh vì cố lấy một hơi nói ra một câu thật dài có chút câu còn nói loạn, trên mặt không biết thẹn thùng hay sao lại chậm rãi đỏ lên.
Ánh mắt đầy trông mong nhìn mình, hắn ngẩng ra.
Đây là ngày gì? Sao hết một người lại thêm một người đối hắn thổ lộ thế này...
Bạch Cảnh Từ bất đắc dĩ cười cười từ chối.
" Xin lỗi em...!"
Bối Na vốn dĩ biết hy vọng cũng không quá lớn, tuy vậy nghe chính miệng học trưởng từ chối thật sự cũng rất đau lòng nha...!Cô cười khổ lắc đầu.
" Không sao học trưởng, dù gì nói ra được em cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Có phải là do học trưởng Từ cùng học trưởng Cao đang ở bên nhau mới từ chối em không? "
Cô trước đó có nghe vài vị bạn học cùng học tỷ thảo luận qua, nhưng dưới bạn thân hết lòng cổ vũ vẫn quyết định thử một phen.
Rốt cuộc bị từ chối qua rồi cũng sẽ không sao, nếu học trưởng thật sự cùng học trưởng Cao cùng nhau không phải cũng không tốt!
Đột nhiên Bối Na cảm thấy bản thân dường như mở ra được cánh cửa mới!
Mà chính bị nói Bạch Cảnh Từ vẻ mặt ngốc, cái gì gọi là hắn cùng Cao Tuấn ở bên nhau? Không phải đâu, hắn rõ ràng còn không có đồng ý Cao Tuấn.
Đơn giản hắn chỉ xem Cao Tuấn là anh em tốt của mình thôi, ngay cả nguyên chủ cũng vậy chưa hề tưởng đến cảm tình khác với Cao Tuấn.
" Không phải đâu, em...!"
" Không sao! Học trưởng Từ không cần áy náy hay giải thích em hiểu mà, em cũng từng thấy qua ảnh chụp của anh cùng học trưởng Cao ở cùng nhau từ chỗ học tỷ.
Rất đẹp đôi! Em nhất định sẽ ủng hộ hai người, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!...!" Từ đây em cũng sẽ gia nhập fan club couple của hai anh!
Câu sau Bối Na rốt cuộc không có nói ra, chính tự mình dường như tìm ra chân trời mới.
Càng nói ánh mắt càng sáng quay người chạy đi, trước khi đi còn làm hành động cổ vũ với Bạch Cảnh Từ.
Bạch Cảnh Từ:???
Excuse me em gái, có phải hay không có cái gì hiểu lầm rồi! Bạch Cảnh Từ trợn to mắt rất muốn Nhĩ Khang vươn tay*.
Em gái đừng đi!
Nhưng người đã chạy xa, hắn đau đầu xoa xoa giữa mày.
Nữ sinh bây giờ đầu óc đều suy nghĩ cái gì vậy, hắn không bắt kịp mạch não...
Buồn cười lắc đầu Bạch Cảnh Từ rốt cuộc cũng không trì hoãn lâu lắm, nhìn sắc trời có vẻ một lát sẽ có mưa to.
Hắn lại không thích trời mưa, càng không thích bị ướt.
Vừa vào cua quẹo trên hành lang mặt liền đập vào lồng ngực rắn chắc, Bạch Cảnh Từ đau đến muốn ra nước mắt sinh lí.
Hắn xoa xoa cái mũi thầm mắng, sao lại có bức tường dựng ở chỗ này!
" Từ ca...!"
Tay xoa mũi động tác dừng lại, cái này giọng nói quá quen thuộc.
Bạch Cảnh Từ ngẩng đầu quả nhiên nhìn đến gương mặt tuấn tú của thiếu niên đập vào tròng mắt, vậy ban nãy va phải không phải bức tường là ngực cậu?
Không dấu vết trộm liếc liếc mắt lồng ngực người trước mặt.
Có lẽ do bình thường vận động nhiều cũng thuộc ban Thể Dục duyên cớ, Cao Tuấn cơ ngực thật sự đẹp vừa rắn chắc lại không hiện quá thô.
Sau lớp áo đồng phục hơi căng phồng lộ rõ đường cong.
So so với một bộ dạng như con gà bệnh của mình, cơ ngực cũng không...
Bạch Cảnh Từ trong lòng liền chua, cùng Cao Tuấn trừng mắt.
" Kêu cái gì mà kêu! Rãnh rỗi không gì làm đứng đây doạ người à! Còn nữa, ngực như vậy cứng làm gì, đụng vào đau muốn chết! "
Nói còn oán hận liếc thêm vài cái không từ bỏ lại so so, xác thật bản thân không được cơ ngực giống Cao Tuấn liền càng bực.
Cao Tuấn kêu xong một tiếng sau cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng rũ mắt nhìn nam sinh đối chính mình trợn mắt tức giận còn không giấu vết oán hận so so bản thân cùng hắn.
Đột nhiên cảm thấy liền rất đáng yêu, tâm thần không ổn tiêu tán một chút.
" Tránh tránh, chặn cả đường đi.
Tôi phải về lớp thu thập chút, còn chậm sẽ mắc mưa.
"
Bạch Cảnh Từ vẫy vẫy tay đem Cao Tuấn thân hình hơi đẩy đẩy nhẹ.
Người sau vẫn bất động đứng tại chỗ...
" Từ ca muốn về? Có chỗ nào không khoẻ sao? "
Bạch Cảnh Từ cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Cao Tuấn, thật sự không để ý nhiều.
Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh về, đợi lát nữa mưa đi đường khó chịu.
" Hôm nay tôi muốn về sớm chút, cậu viết giùm tôi cái đơn xin về đi.
"
Hắn không để ý nói, giọng điệu như bình thường.
Hoàn toàn không đem việc cậu thổ lộ để trong lòng.
Cao Tuấn bất giác siết chặt tay, không hiểu sau trong lòng có chút bi thương.
Cậu hiểu, đối phương không muốn cả hai khó xử mới như vậy.
Hoặc là nói Bạch Cảnh Từ không muốn để tâm, chỉ muốn duy trì tiếp tục mối quan hệ bình thường này mà thôi...
Hầu kết trên dưới lăn động, lời nói tất cả đều nghẹn lại.
Cao Tuấn không biết nên nói như thế nào, cũng cảm thấy khó khăn mở miệng.
Ánh mắt hơi ám, rốt cuộc khô cằn ừm một tiếng, không tiếp tục chặn trước mặt hắn.
Quay người liền đi, Bạch Cảnh Từ nhìn theo, cảm giác chính mình gặp ảo giác.
Sao hắn lại thấy Cao Tuấn bước chân có chút không xong, giống chạy trối chết giống nhau?
Có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều.
Loay hoay tới lui một lát, vừa đến trước cửa nhà ông trời liền mưa.
Bạch Cảnh Từ thầm thấy vừa đẹp, hắn tâm tình tương đối tốt mở cửa bước vào nhà.
Tuy nói hắn không thích trời mưa, nhưng không khí mát lạnh của nó mang lại đặc biệt dễ chịu.
Hắn thay giày mang vào dép bông hướng trên phòng đi lên, đem đèn tất cả bật sáng.
Bạch Cảnh Từ hừ ca trước đi tắm.
______________________
*Nhĩ Khang vươn tay ( cái này là hành động của Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách khá phổ biến còn được dân mạng chế thành nhiều meme.).