Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam hài tử tấm rửa xong mặc vào y phục mới cả người đều sạch sẽ, không còn đầy vết đen bẩn bám trên người cũng không phải quần áo vải thô rách nát. Lúc này gương mặt nam hài mới có thể hoàn toàn nhìn rõ, ngũ quan thanh tú do vẫn còn nhỏ nên vẫn chưa thoát được đường nét trẻ con, một đôi mắt phượng to tròn đen láy. Nhưng do dinh dưỡng bất kham cho nên có vẻ thấp bé, gầy ốm.
Bạch Cảnh Từ đau lòng nhẹ nhàng cuối người đem tay nam hài tử nắm lấy, Tô Tử Sâm bị hành động của hắn làm cho giật mình. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang dắt lấy mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, tới khi thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên sau đó mông ngồi lên đùi của hắn Tô Tử Sâm mới hoàn hồn. Bạch Cảnh Từ cũng không để ý này đó, dù gì cũng là một đứa trẻ con còn đáng thương như vậy làm tình thương của cha cũng nổi lên.
Mà hắn lại hoàn toàn quên rằng tuy Tô Tử Sâm thân thể chỉ mới mười một mười hai tuổi nhưng linh hồn lại thuộc về nam nhân đã hai mươi tám hai mươi chín...
Chóp mũi quanh quẩn lãnh hương trên người của đối phương, Tô Tử Sâm trong lòng đều phiền loạn. Sống lại một đời y cũng thật ngoài ý muốn, cứ ngỡ chỉ là "chơi lại" một cái trò chơi đã vượt ải mà thôi. Ai ngờ đời này hoàn toàn diễn ra không giống với kiếp trước, từ việc nhị hoàng tử luôn luôn gây bất lợi cho y tới việc bị tên hoàng đế kia giao y cho quốc sư. Mọi việc hoàn toàn chạy lệch khỏi quỹ đạo, khiến kế hoạch trước kia của y cũng đi theo đổ bể.
" Chỉ được ăn cháo. "
Bạch Cảnh Từ sớm múc một chén cháo trắng cho Tô Tử Sâm, nhìn vẫn còn thất hồn lạc phách vai chính khẽ thở dài.
Đột nhiên hắn lại chợt nhớ ra, vai chính hình như cũng trọng sinh. Trong thân xác này đã là một tên thanh niên hơn hai mươi bảy, hắn nổi lên tình thương của cha làm gì? Cũng không phải đi chơi trò chơi dưỡng thành, hắn chỉ đi sửa bug thôi!
Bạch Cảnh Từ nghĩ đến cho nên âm thầm đem vai chính buông thả lại ghế, Tô Tử Sâm bị người đặt trở lại lên ghế tâm đột nhiên hụt hẫng một chút. Nhìn cái bàn còn cao hơn mình một cái đầu, ánh mắt hơi chuyển nghiêng đầu giả đáng thương nhìn hắn.
Bạch Cảnh Từ:...
Đại ca, ngươi đã hai mươi bảy hơn rồi có thể đừng giả vờ đáng thương có được không!
Thấy Bạch Cảnh Từ vẫn bất động thanh sắc ngồi đó, Tô Tử Sâm hơi hơi cắn môi luống cuống cuối đầu.
" Q...Quốc sư đại nhân, ta không với tới cái bàn... "
Bạch Cảnh Từ:....
Tính, xem vai chính là đứa trẻ mười mấy tuổi là được. Chỉ mới còn là trẻ con thôi, trẻ con thôi... Bạch Cảnh tự thôi miên chính mình, âm thầm hít một hơi bất đắc dĩ đem vai chính lại bế lên tới đặt ngồi lên đùi mình.
" Được rồi, mau ăn đi. "
Tô Tử Sâm rõ ràng cảm nhận được thân hình nam nhân đều cương lại. Cũng phải quốc sư vốn dĩ chán ghét người khác chạm vào, mà ban nãy hắn lại nắm tay y giờ còn vì y lần nữa chạm vào y... Trong lòng bất giác thoả mãn, nhưng nhìn chén cháo trắng, Tô Tử Sâm có chút vô ngữ.
" K... Không thể ăn thịt sao? "
" Không thể, ngài bị đói quá lâu nếu ăn thịt sẽ không tốt. Trước chịu đựng ăn cháo vài ngày, sau đó ta sẽ cho cung nhân chuẩn bị thịt cho ngài. "
Bạch Cảnh Từ nhàn nhạt đáp, Tô Tử Sâm ủ rũ nhận mệnh chậm rãi ăn cháo. Tuy là cháo trắng nhưng hương vị thật sự không tồi, cả người y đều ấm áp. Đã lâu y chưa từng ăn đến một bữa ăn đàng hoàng...
***
Bạch Cảnh Từ nhẹ nhàng đem chăn đắp cho đối phương sau đó đi ra khỏi phòng. Khó khăn lắm mới đem người dỗ ngủ, chăm trẻ thật không dễ dàng. Càng đừng nói đứa trẻ này tâm hồn cũng không phải trẻ con! Không hiểu sao vai chính tự nhiên muốn cùng hắn ngủ, đem hắn doạ sợ.
Cái gì gọi là ta sợ hãi không muốn ngủ một mình, quốc sư có thể cùng ta ngủ được không? Phi, đại ca tha cho tôi đi. Tôi thật sự không được... Đừng giả đáng thương nữa! QAQ
Bạch Cảnh Từ vừa ra khỏi phòng vốn dĩ đang ngủ say trên giường người đột nhiên mở mắt, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh không có chút nào gọi là buồn ngủ.
Tô Tử Sâm rũ mắt sờ sờ lên chăn suy tư gì đó, khóe môi chậm rãi cong lên cười.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tử Sâm mơ màng ngủ thì bị cung nữ gọi dậy nói quốc sư phân phó các nàng giúp y rửa mặt thay y phục. Sau đó dẫn y đi đến Trường Thư Các trong phủ, cùng phu tử bắt đầu học chữ.
Tô Tử Sâm mơ mơ màng màng tùy ý cho cung nữ hầu hạ, không có Bạch Cảnh Từ ở đây y cũng không cần giả bộ.
Nhưng mà... Bạch Cảnh Từ đi đâu?
Nghĩ trong đầu, Tô Tử Sâm lại bất giác hỏi ra miệng. Cung nữ một bên giúp y thay y phục một bên cung kính đáp lại.
" Thưa lục hoàng tử, quốc sư đại nhân sớm đã lên triều rồi ạ. "
Tô Tử Sâm gật đầu thay xong y phục lại ngồi dùng bữa sáng, Bạch Cảnh Từ do hôm qua mới làm người đem ghế kê cao thuận tiện cho y có thể với tới. Tô Tử Sâm nhìn một chút có hơi biệt nữu, thân thể suy dinh dưỡng đáng chết...
Buổi thượng triều kết thúc, tất cả mọi người hướng hoàng đế hành lễ đợi cho Mộ Thần Dật đã đi rồi mới bắt đầu lục tục rời triều. Bạch Cảnh Từ sớm không biết muốn ngáp bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống. Đều là lung tung rối loạn mấy việc nhỏ nhặt, ngày nào lên triều cũng đều bẩm mấy việc đó. Hắn trong lòng cảm thán, Mộ Thần Dật cũng rất kiên nhẫn nếu là hắn thì hắn đã sớm cho bãi triều.
" Quốc sư đại nhân xin dừng bước! "
Chân vừa ra khỏi cửa điện phía sau đã có người gọi hắn, Bạch Cảnh Từ nghe giọng liền biết là ai. Mi mắt âm thầm giật giật, nhị hoàng tử thật sự là âm hồn bất tán...
" Tham kiến nhị hoàng tử, không biết ngài gọi thần là có chuyện gì muốn nói? Nếu là về việc kia xin thứ cho thần không thể đồng ý... "
Bạch Cảnh Từ quay lưng hơi hơi hành lễ sau đó nói thẳng trọng tâm, cũng không cho đối phương có cơ hội dây dưa lằng nhằng. Nhị hoàng tử Mộ Tinh Vũ bị Bạch Cảnh Từ trước đổ lại lời nói, vẻ mặt có chút khó coi vẫn cố gắng cong môi cười.
" Quốc sư đại nhân thật đúng là ngay thẳng, chưa bao giờ cho ai mặt mũi. "
" Nhị hoàng tử sao lại nói lời này? Ngài mỗi ngày đều chạy tới tìm thần, thần chỉ là sợ ngài không nhớ lời thần từng nói cho nên mới nhắc nhở lại thôi. "
Bạch Cảnh Từ lời nói dỗi tới đối phương biểu cảm trên mặt đều nứt, Mộ Tinh Vũ tay cầm quạt khựng lại. Hắn âm thầm cắn răng liếc mắt nhìn qua đám quan viên còn lén ở lại âm thầm xem trò hay. Bọn họ bị ánh mắt u ám của nhị hoàng tử liếc đến, sôi nổi giả ngu tan đi không dám lại ở lại.
Dưa có thể ăn không chê sự đại, nhưng giữ mạng vẫn quan trọng hơn...
" Tính, ta cũng không ép buộc quốc sư. Mong quốc sư không hối hận với quyết định của mình... "
" Thần đương nhiên sẽ không hối hận, làm phiền nhị hoàng tử nhọc lòng. "
" Được, được lắm! "
Mộ Tinh Vũ tay cầm quạt run rẩy chỉ hướng Bạch Cảnh Từ tất nhiên là bị đối phương chọc giận không nhẹ, đùng đùng phất tay áo rời đi.
Bạch Cảnh Từ nhìn theo một lát âm thầm thở dài, hắn nghi ngờ nhị hoàng tử là cái M. Năm lần bảy lượt bị nguyên chủ dỗi đến tức giận đùng đùng bỏ đi, vậy mà mỗi lần đều rất vui vẻ sáp tới muốn bị dỗi...
Bỏ đi, ít ra vẫn còn một cái đối với hắn không có ám muội như Mộ Thần Dật hay vai chính...
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Cảnh Từ: Còn may, nhị hoàng tử vẫn là cái thẳng nam sắt thép! Huynh đệ tới, chúng ta giao bằng hữu đi!
Mộ vừa nghĩ hôm nay A Từ vẫn rất mê người Thần Dật: Ha ha...
Tiểu Từ nhiều khi sẽ đại nhập vào nhân vật cho nên có những khúc tôi miêu tả tiểu Từ là chính nhân vật đó, đại loại một phần cũng là do từ việc trục trặc lúc truyền tống gây ra. Tiểu Từ tính cách một phần sẽ chịu ảnh hưởng bởi nhân vật mà mình xuyên vào.