Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam nhân đem Bạch Cảnh Từ nhẹ nhàng đặt xuống giường sau đó kéo chăn cẩn thận đắp cho đối phương, ánh mắt ban đầu còn dịu dàng nhìn người trên giường ngay lập tức liền lạnh xuống, người cũng không hề xoay lại chỉ nhắc tay một chút một cổ linh lực không lớn không nhỏ đánh ra hướng góc phòng bay đến.
Oanh một tiếng vang dội nhưng bị kết giới ngăn chặn lại, bên trong phòng một cái ma đầu chật vật nằm trên mặt đất ôm ngực mình phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía người kia.
Mặc Dạ Thiên xoay người, một tay hơi rũ xuống triệu ra Lãnh Thiên kiếm. Trường kiếm ánh bạc lấp lánh phủ lên một tầng lạnh lẽo như sương tuyết ong ong vang lên tiếng kêu đầy kích động, ma đầu nhìn thấy kiếm liền càng hoảng sợ cả người đều run rẩy lên, thân kiếm phủ ánh bạc, lạnh lẽo như sương tuyết, một cái vung đi xuống yêu ma đều hôi phi yên diệt, Lãnh Thiên kiếm chỉ nghe tên cũng làm người cùng yêu ma kiêng kỵ mấy phần mà đối với người cầm kiếm càng kiêng kỵ vạn phần.
" T...Thượng tiên t...tha mạng! "
Ma đầu vội vàng quỳ lên không ngừng dập đầu xin tha, dáng vẻ nguy hiểm hung ác ban đầu cũng không còn một mảnh. Nói giỡn, người sử dụng Lãnh Thiên kiếm trên khắp tam giới này cũng chỉ có mỗi vị kia, người năm trăm năm trước một mình giết hơn mấy vạn yêu ma còn đích thân phong ấn yêu thú mà không hề có chút tổn thương nào. Bây giờ nhắc lại, yêu ma nghe tới tên cũng chỉ có sợ vỡ mật không dám dây vào... Huống hồ nói gì tới một kẻ như gã dám đắc tội!
" Ma vật từ đâu tới, dám ở dưới mi mắt của bổn tôn lộng hành! "
Thanh âm phát ra âm lãnh mang theo uy áp mười phần, áp ma đầu cả người đều phủ phục sát mặt đất, lục phủ ngũ tạng đều quay cuồng, gã khụ một tiếng lại phun ra thêm một ngụm máu đen.
" Khụ...Khụ khụ...T...Thượng tiên tha...tha mạng!...Ta chỉ là một ma đầu nhỏ nhoi...bị người khác sai khiến mà thôi! Đúng vậy! Ta chính là bị yêu...AA! "
Ma đầu lời còn chưa nói hết đột nhiên thống khổ gào lên, Mặc Dạ Thiên vung tay còn lại tạo ra thêm một kết giới hộ thân bao vây trước mặt hắn, còn hắn thì đứng trước giường che đi người phía sau. Kết giới bắn lên dày đặc máu đen cùng lẫn lộn một chút đồ vật theo máu chảy xuống khỏi kết giới nhuốm bẩn sàn nhà. Mặc Dạ Thiên thu hồi lại kết giới, nhìn thứ đen đặc trộn lẫn chút đồ vật không nói nên lời tràn bên dưới làm hắn khẽ nhíu chặt mày.
Này ma vật không phải tự bạo mà là bị kẻ nào đó ép tự bạo, nhớ tới câu cuối cùng của ma đầu kia nói Mặc Dạ Thiên đoán ra được kẻ đứng đằng sau là ai. Kẻ đó muốn vu oan cho ma giới thì cũng không phải chuyện của hắn, nếu không phải vì muốn giúp Bạch Cảnh Từ đột phá bình cảnh từ Kim Đan trung kỳ tiến vào hậu kỳ hắn cũng sẽ không dẫn người tới đây. Đúng... Mặc Dạ Thiên tu đạo vô tình nhưng khác với những người tu đạo vì chúng sinh, hắn tu đạo trước giờ vì lợi ích của chính mình. Mặc Dạ Thiên sẽ không giữ những thứ vô dụng không có ích cho hắn ở bên mình...
Phất tay, một luồng sáng đem đồ vật dơ bẩn trên sàn nhà dọn dẹp sạch sẽ, hắn không muốn làm Bạch Cảnh Từ bị thứ này làm ghê tởm. Cọ rửa xong, Mặc Dạ Thiên lại quay người cúi đầu nhìn chăm chú người trên giường, bàn tay vươn đến muốn chạm lên gương mặt của nam tử nhưng rốt cuộc vẫn không làm, chỉ nhẹ điểm giữa mày Bạch Cảnh Từ một chút nhẹ giọng lầm bầm.
" Ngủ đi, ngày mai dậy đều sẽ quên hết thôi... Là do sư tôn không đúng... "
" Ngươi ra vẻ đạo mạo làm cái gì? "
Xung quanh Mặc Dạ Thiên đột ngột hiện lên một đoàn ma khí bao quanh lấy hắn, giọng nói khàn đục như ma quỷ nói nhỏ ở bên tai hắn thì thầm.
" Không phải mục đích ngay từ đầu của ngươi là như vậy sao? "
" Tại sao còn chần chờ, làm đi. Chỉ cần một chút nữa thì tu vi của ngươi sẽ thăng tiến, không phải ngươi muốn sớm phi thăng sao? "
" Mặc Dạ Thiên, ngươi đừng quên bản thân ngươi dối trá, ích kỷ như thế nào... Nếu không bổn toạ vì sao được sinh ra đây? "
Mặc Dạ Thiên thu hồi tay, mặt không đổi sắc quay người muốn trở về phòng giống như không hề nghe được thanh âm kia cũng như nhìn thấy ma khí vây quanh người hắn. Nhưng cho dù hắn có làm lơ, thì giọng nói kia cũng không có ý định bỏ qua cho hắn, dây dưa bên tai hắn rót vào ma âm muốn xao động tâm cảnh của chính hắn. Truyện Võng Du
" Ngươi không phải đang gặp vấn đề sao? Ngươi chẳng phải còn một chút nữa là đạt tới ngưỡng cửa phi thăng sao? Vậy ngươi còn muốn chần chờ đến khi nào? "
" Mạng của hắn là ngươi cứu nuôi dưỡng tới ngày hôm nay, cho nên ngươi có quyền đòi thù lao có phải không? Mạng của hắn là của ngươi tùy ngươi quyết định, cả thân thể của hắn cũng là của ngươi... "
" Ta thấy không phải tiểu đồ đệ này của ngươi thích đại đồ đệ kia của ngươi sao? Một vị sư tỷ rất xinh đẹp đâu, ánh mắt hắn nhìn nàng ta thâm tình như vậy... "
" Nhưng mà dựa vào đâu hắn có thể nhìn người khác bằng ánh mắt đó?! Bổn toạ là người đã đem hắn từ cõi chết kéo về, không chê dơ bẩn hao hết tâm tư vì hắn! Hắn là của bổn toạ! Mặc Dạ Thiên ngươi còn chần chừ thì hắn sẽ theo người khác chạy mất! "
" Dựa vào đâu đồ vật của bổn toạ có thể theo người khác chạy! Hắn là của ta! Của ta! Hắn là của chúng ta!! "
Ma âm từ mê hoặc dụ dỗ sau đó tới kích động rít gào lên, đại não vì tiếng rít gào kia chấn đến đau nhứt. Ma khí càng ngày càng nồng đậm hơn, nốt chu sa giữa mày chậm rãi ẩn ẩn có xu thế hoá thành hắc liên nở rộ. Mặc Dạ Thiên một tay ôm lấy đầu, tay kia siết lấy ngực khoé môi chảy ra máu tươi. Mà giờ phút này vẻ mặt của hắn càng dữ tợn hơn, hai mắt chảy ra huyết lệ, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tơ máu, nếu để người tu đạo khác nhìn đến chắc chắn sẽ kinh hoảng, sợ hãi bởi vì đây là dấu hiệu của việc nhập ma! Người tu đạo luôn có thứ gọi là tâm ma, trên đường tu đạo một khi sinh ra tâm ma chỉ cần tâm cảnh có chút lung lay bị tâm ma thừa cơ từng chút xâm nhập vào, mà một khi hoàn toàn đánh mất tâm cảnh bị tâm ma xâm nhập sẽ bước vào con đường nhập ma không thể quay đầu! Đây là một trong những thứ mà người tu đạo kiêng kỵ nhất!
Mặc Dạ Thiên cắn chặt răng phất tay nhanh chóng biến mất ở trong phòng, mà hình ảnh ban nãy tất cả biếu hiện điên cuồng cùng với ma khí bao vây xung quanh hắn, đều bị thu vào rõ ràng chiếu ra trên thủy kính.
Nam nhân nằm nghiêng trên giường, ngũ quan yêu dã bất phân nam nữ xinh đẹp hoặc nhân tâm, y mặc một thân sa y màu đỏ như lửa, như có như không che đậy đi phần nào da thịt như tuyết trắng, đuôi sa y hơi trượt xuống một chút lộ ra đôi chân thon dài miên man hơi co lại. Bàn tay nâng lên tẩu thuốc dài nhẹ nhàng phả ra làn khói tím, môi đỏ hơi hơi cong lên thích thú nhìn thủy kính như phát hiện ra điều gì đó rất thú vị, y khẽ cười một tiếng, thấp giọng nỉ non.
" Xem ra, lần này bổn toạ phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị. "
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cíu toi, không ngờ cuối năm việc nhiều như vậy. Cái lưng già của con cá này sắp gãy làm đôi rồi (。ノω\。)