Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 33: Chiến tranh yêu giới
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương
Dừng chân ghé lại chốn xưa
Vàng son một thuở, sớm trưa cận kề
Giật mình, lạc giữa cơn mê
Cảnh đây, chốn đó, người về nơi nao?
Một bộ “Nam Hoa kinh”, cột mốc lục giới Thông Thiên Môn hình thành vạn năm ở phái cổ kiếm, đây là dấu hiệu thần thánh trượng trưng cho trật tự của lục giới, khiến cho Nam Hoa phái trở thành chiến trận chủ yếu trong cuộc chiến tiên ma từ trước đến nay, nổi tiếng khắp lục giới. Dù tiên môn trải qua đau khổ, hưng suy, các đệ tử Nam Hoa luôn nhớ trách nhiệm của mình, kiên định bảo vệ cột mốc lục giới.
Thiên phạt ngàn năm trước, đại chiến tiên ma trăm năm trước… Sự bình an của cột mốc lục giới luôn đi cùng với sự ngã xuống của một thế hệ tiên tôn và các tiên trưởng trường sinh bất tử, hy sinh sự sống vì sinh linh yếu ớt nhỏ bé trong lục giới. Sau thiên phạt Nam Hoa phái đã không còn phong thái môn phái kiếm tiên hàng đầu ngày xưa, nhưng vì có kiếm thuật và thuật pháp của Tử Trúc phong nên vẫn giữ vững vàng ngôi vị kiếm tiên bậc nhất. Con đường chí hướng được Vạn Vô tiên tôn làm trụ cột ngàn năm, chưởng giáo đương nhiệm Nguyên Tây Thành có phương pháp dạy dỗ đệ tử sản sinh ra những đồ đệ xuất sắc, đến khi Lạc Ca xuất đạo, cuối cùng tiếng tăm của Nam Hoa phái đã xuất hiện lại, dần trở nên hưng thịnh.
Linh khí trên núi Nam Hoa không hề suy giảm, là sự báo đáp nhỏ bé cho những người bảo vệ cột mốc lục giới, tiên quang phúc khí vờn quanh đỉnh núi, chim quý thú lạ khoan thai qua lại giữa mười hai ngọn núi. Nam Hoa là ngọn núi cao nhất, là nơi ở lâu đời của các chưởng giáo đương nhiệm, trên núi có Lục Hợp điện là chính điện nghị sự trên đỉnh cao nhất, ngoài ra còn bốn ngọn núi khác là Thiên Cơ, Ma Vân, Ngọc Thần và Tử Trúc.
Trọng Hoa cung nằm trên Tử Trúc phong, khắp nơi mây trắng bềnh bồng, người đứng trong đó giống như đắm mình trong biển mây mịt mờ. Trên biển mây là hàng trăm ngàn cây trúc thân tím lá xanh biêng biếc, gió luồn qua trúc như thơ như ca, thường có tiên hạc bay lượn trên đỉnh lướt qua Tử Trúc phong. Vì một vị tiền bối yêu trúc nổi danh, lúc đầu toàn bộ nơi đây không phải là trúc tím, từng có câu thơ rằng: “Ngọc ẩn mình giữa tầng mây, bóng hạc tìm hoài chẳng thấy”, chỉ khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thanh tịnh và đẹp đẽ như vậy, mới biết nơi đây mới thật sự là bồng lai tiên cảnh.
Năm đó, dưới thiên phạt Trọng Hoa cung hoàn toàn sụp đổ. Sau khi Trọng Hoa tôn giả Lạc Âm Phàm rời đi, cháu của người Lạc Du chỉ tiến hành xây dựng lại chính điện và hai gian thiên điện một cách đơn giản, cạnh đó là mười gian phòng chính mộc mạc trang nghiêm. Bước ra khỏi cửa là bậc thang bằng đá, sân trước có một dòng suối trong vắt khoảng ba trượng, bốc hơi lạnh mỏng manh, cá bơi lội tung tăng trong nước, vảy mang màu khác biệt. Một phiến đá khổng lồ vắt ngang qua dòng nước dùng để làm cầu.
Kiếm thuật của Tử Trúc phong rất nổi tiếng, nhưng đệ tử nhất mạch không nhiều, con cháu đời sau của Trọng Hoa tôn giả và các đại đệ tử đều hy sinh trong trận thiên phạt. Đồng lứa với Lạc Ca có năm đệ tử chính thức, ngoại trừ huynh muội Lạc Ca và vị tôn giả Vũ Tinh Hồ chỉ nghe tiếng chuông chưa từng gặp mặt vốn đang ở bên ngoài, hai người khác đều đóng giữ ở nhân gian, trước mắt trên Tử Trúc phong chỉ có Lạc Ca và Liễu Sao.
Tuy chỉ có hai người nhưng Tử Trúc phong không hề quanh quẽ chút nào.
“Thả ta ra ngoài! Ai thèm ở đây chứ!”
“Ta là ma, sao không đến đây giết ta đi!”
“Ngươi ra đây cho ta!”
….
Cho dù chỉ còn sức lực để đi lại, Liễu Sao vẫn nổi điên gây náo loạn cả ngày, mãi đến khi thở hồng hộc, ngực nhói đau, đành phải im lặng tạm nghỉ.
Nàng không nhớ rõ lắm tình trạng thảm thương của mình lúc đó, ngoại trừ bị thương bên ngoài, toàn bộ ngũ tạng nứt ra, gân mạch cũng bị thương nặng, coi như một người chết. Đến bây giờ, sau khi được Lạc Ca chữa trị, phối hợp với năng lực đặc thù của ma thể, các vết thương bên ngoài của nàng cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng, gần như không dùng được ma lực.
Tử Trúc phong có đặt kết giới, ngoài không vào được, trong cũng không ra được, mục đích của Lạc Ca rất rõ ràng.
Bộ trang phục đen gọn gàng đã biến mất, Liễu Sao nhìn tiên bào trắng bóc trên người.
Màu trắng như tuyết, giống hệt đám người tiên môn kia, kẻ nào kẻ nấy đều cho là bản thân sạch sẽ lắm. Nhàn rỗi đứng trên cao phán tội người khác, có kẻ nào đã đích thân thể nghiệm nỗi đau khổ khi bản thân bị nhúng trong bùn nhơ chứ?
Liễu Sao oán hận “hừ” một tiếng, chậm rãi bước trên cây cầu đá.
Tiên giả áo trắng bước trên mây đến gần, bước chân vững vàng, giống như mang theo cơn gió trong lành, cuốn theo đám mây bồng bềnh dưới chân.
Khác với trước đây, hôm nay hắn mặc đạo bào chính tông của Tử Trúc phong, áo trắng kéo dài ra sau giống hệt tuyết trắng trải ra xa, lững lờ giữa làn mây, cực kỳ thanh nhàn.
Liễu Sao nhìn thấy hắn lập tức lấy lại tinh thần, chống nạnh đứng giữa cầu.
Lạc Ca không hề lay động, phút chốc đã đứng phía bên kia cầu, bước dọc theo bậc đá đi vào trong điện.
Từ khi bị nhốt ở Tử Trúc phong đến nay, Liễu Sao hoàn toàn bộc lộ bản chất, không thèm biết đúng sai, hướng về bóng dáng của hắn chửi mắng: “Ai thèm ngươi cứu! Ta muốn ra ngoài, mau thả ta ra! Ta không thèm ở Tiên môn!”
Cuối cùng Lạc Ca cũng xoay người nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt kia, Liễu Sao chẳng hề sợ hãi: “Ai khiến ngươi mang ta tới đay, mau thả ta ra!”
Lạc Ca nói: “Lúc này ra ngoài là tự tìm cái chết”.
Liễu Sao hừ một tiếng: “Ta không sợ!”
“Vậy thì cần gì phải ra ngoài,” Lạc Ca nói, “Dưới chân muội là dòng Tứ hải, lạnh nhất lục giới, nhảy xuống đó cũng là tìm đường chết”.
“Ai sợ chứ! Ta không thèm ở đây!” Liễu Sao cắn răng, nhảy “ùm” luôn xuống nước.
Với hành động bốc đồng này của nàng, Lạc Ca không hề bất ngờ: “Ngươi bị thương nặng chưa lành, ma thể khó mà chịu đựng nổi.”
Không cần hắn nói, Liễu Sao đã nhận thấy dòng nước này lạnh vô cùng, lạnh hơn gấp bội phần băng đá, cái lạnh thấm thẳng vào xương cốt. Liễu Sao bị rét cóng đến run rẩy nhưng vẫn không chịu thua, cứng đầu trừng hắn đầy đắc ý: “Muốn…Ai cần ngươi lo!”
Lạc Ca bước đến ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh sân trước, bình thản nói: “Ta đã cứu ngươi một mạng, từ nay về sau, sống chết của ngươi do ngươi tự quyết định.”
Cái lạnh như ăn mòn thân thể, Liễu Sao chỉ còn cách ép buộc ma lực di chuyển để chống đỡ, gân mạch vốn đã tổn thương nhanh chóng không chịu đựng nổi, bị sự rét lạnh và đau đớn cùng tra tấn, mặt Liễu Sao trắng bệch, răng đánh vào nhau cầm cập, nhưng vẫn cứng miệng: “Ta… Ta muốn đi! Ta không thèm ở lại đây! Không… Không bằng chết cho rồi!”
Lạc Ca “ừ” một tiếng.
Trong chớp mắt, đôi môi Liễu Sao lạnh đến mức xanh đen, nhìn tiên nhân lạnh lùng trên bờ, lời uy hiếp không thể nào thốt ra.
“Sau một chén trà nhỏ, gân mạch tự đứt hết, sau nửa canh giờ, chết!” Lạc Ca đứng dậy đi vào trong điện, không hề nhìn nàng lấy một lần.
Ống tay áo bay bay trong mây, hệt như tơ trời rực rỡ trôi nổi nhưng tuyệt tình.
Nhìn bóng dáng kia, cô gái bắt đầu sợ hãi.
Hắn không phải Lục Ly, vốn không quan tâm nàng có đau khổ khó chịu hay không, sự uy hiếp của nàng là vô nghĩa.
Cô gái được dung túng đến mức không biết trời cao đất rộng mãi đến hôm nay mới hiểu được đạo lý đơn giản — Dùng bản thân mình uy hiếp người khác là ngu xuẩn.
Không, không thể chết! Bọn chúng giết Lục Ly, còn đổ oan cho nàng, nàng không cam lòng! Tất cả bọn chúng muốn nàng chết, nàng càng phải sống! Gân mạch! Không thể để gân mạch bị tàn phế! Tất cả mọi người đều vứt bỏ nàng, sức mạnh là thứ duy nhất có thể dựa vào, nàng không thể trờ thành đồ bỏ đi! Nàng còn phải giết đám người Thương Kính trả thù cho Lục Ly!
Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể cứng ngắc tự chìm xuống nước, Liễu Sao hiểu ngay nếu lúc này mà hôn mê thì kết cục chỉ có một.
“Không!” Cô gái hoảng sợ dùng hết sức lực giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng, sống chết bám vào bờ đá, rốt cuộc cũng mở miệng kêu lên với bóng áo trắng kia, “Cứu ta! Cứu ta với!”
Dường như hắn quay đầu nhìn nàng, đáng tiếc nàng đã không còn thấy rõ nét mặt hắn.
“Vì sao ta phải cứu ngươi?”
“Ta không muốn chết!”
“Sử dụng ma tính, ngươi lại hại người.”
“Ta sẽ không! Sẽ không hại ngươi!”
“Không được trả thù Tiên môn.”
Với điều kiện này, Liễu Sao cắn môi, đột nhiên “hừ” một tiếng: “Ta không thèm!”
Tạ Lệnh Tề đáng giận như vậy! Hại Lục Ly còn biến nàng thành bộ dạng thế này, dựa vào đâu không cho nàng báo thù!
Cô gái cố chấp run run, cố gắng trừng to mắt làm ra vẻ mặt khinh thường, cương quyết buông tay chìm xuống nước.
Đầu trở nên nặng vô cùng, vì vùng vẫy tỉnh dậy giữa giấc mộng nên càng khó chịu hơn nhiều so với trước đây bị thương.
Lại mở to mắt, Liễu Sao phát hiện mình đang nằm trên giường.
Căn phòng cực kỳ quen thuộc, ngoại trừ chiếc giường gỗ và chăn đệm, gần đó có một cánh cửa sổ bằng gỗ, một chiếc bàn thấp, hai chiếc ghế thì không trang trí thứ gì khác, ngay cả tủ, gương cũng không có, đơn giản không thể tưởng tượng nổi.
Trên người quấn chăn bông rất dày nhưng khí lạnh vẫn không ngừng thoát ra, đầu mi cũng bị đóng băng.
Không ai ôm nàng an ủi, cũng không có người quan tâm đến nàng.
Thấy tiên giả vô tình mới biết ấm áp đã từng trải qua rất khó có được, Liễu Sao muốn khóc nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra tiếng, đành phải cuốn chặt chăn, run rẩy.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, gió đưa mùi thuốc vào.
Liễu Sao lập tức nhắm mắt.
Tiếng bước chân lại gần, dừng lại bên giường, sau đó là tiếng chén thuốc đặt trên chiếc bàn thấp, cuối cùng là tiếng bước chân về phía cửa.
Liễu Sao bật dậy vung tay hất đổ chén thuốc, hét lên với bóng dáng hắn: “Ta không uống thuốc! Ai thèm lòng tốt giả tạo của ngươi!”
Lạc Ca không tức giận, nhíu mày nhìn nàng rồi bước ra khỏi cửa.
Liễu Sao ngạc nhiên nhìn chén thuốc trống không, không kìm được nước mắt cứ thế rơi xuống, nàng từ từ rúc vào chăn, trùm luôn cả đầu, giống như trốn trong mai rùa.
Không lâu sau, tiếng bước chân lại đến gần.
Liễu Sao thò đầu ra khỏi chăn, phát hiện trước mặt lại là một chén thuốc mới, gương mặt không chút sợ hãi ngẩng phắt lên. Liễu Sao bĩu môi, lập tức lau nước mắt, định hất tiếp.
“Đây là chén cuối cùng, có thể khử khí lạnh của dòng Tứ Hải.”
Tay đưa lên giữa không trung, cuối cùng cũng không buông xuống.
Liễu Sao tức giận trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng, cầm chén thuốc uống cạn, sau đó đập chén ra oai rồi tiếp tục ôm chăn nằm xuống nhắm mắt.
Chỉ phút chốc, trán trầm xuống.
Đôi mi dài không ngừng run rẩy, Liễu Sao vội vàng khép mắt thật nhanh.
Thông qua cường độ tiếp xúc, tựa như nhẹ nhàng mát lạnh, lại có hơi ấm như có như không, chân khí Tiên môn thuần khiết chạy khắp người, ép hàn độc ra khỏi cơ thể.
Ngay cả khi từ từ nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, Liễu Sao lặng lẽ cắn môi, nắm chặt chăn.
“Ừ, từ bỏ chính bản thân mình thì không ai có thể cứu,” giọng nói kia cũng nhẹ nhàng hơn một chút, “có thể hiểu đạo lý này, tốt lắm.”
Khí lạnh giảm bớt, đầu cũng nhẹ hơn, Liễu Sao chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đợi đến khi tiếng bước chân rời khỏi phòng, nàng mới lén lút mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy một góc áo trắng như tuyết trước khi cánh cửa phòng khép lại.
Ai thèm hiểu đạo lý của hắn chứ! Liễu sao bĩu môi, xoay người qua.
Một bàn tay vươn đến sờ trán nàng,
“Ai thèm…” Liễu Sao đột nhiên dừng lại.
Bàn tay kia rất dịu dàng, nhưng không hề ấm áp, ngón tay đẹp đẽ tái nhợt, nhìn có cảm giác cứng ngắc, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn thủy tinh màu tím xinh đẹp.
“Nguyệt!” Liễu Sao lập tức bật dậy khỏi giường, mặc cho chăn trên người rơi xuống, giống như không cảm thấy lạnh nữa.
“Là ta, Liễu Sao nhi” hắn đứng trước giường, vạt áo choàng phía trước khẽ lay động.
Liễu Sao cắn môi, lạnh lùng thốt lên: “Ngươi tới đây làm gì!”
“À, ngươi đã khỏe hơn nhiều rồi,” dường như hắn rất thân thiết.
Liễu Sao hừ một tiếng, đạp chăn ra nhảy xuống: “Đi thôi.”
Hắn không hề nhúc nhích.
Liễu Sao ngơ ngác nhìn hắn một lát, chợt hiểu ra, dửng dưng hất mặt lên, trèo lên giường quấn chăn lại: “Ta cũng không cần ngươi cứu! Ta sẽ bỏ trốn, một ngày nào đó ta sẽ giết hết bọn chúng!.”
“Ngươi là hy vọng của ma cung,” hắn lắc đầu nói tiếp, “Ngươi quên Lục Ly muốn gì rồi sao?”
Đúng vậy, nàng là “hy vọng của ma cung”, hắn dùng lý do này để dụ dỗ Lục Ly, rốt cuộc Lục Ly muốn gì? Cái gì gọi là “tương lai Ma tộc”? Đến cuối cùng Lục Ly cũng không nói với nàng.
“Ta không tin ngươi!” Liễu Sao rúc đầu vào trong chăn, “Ngươi vốn không biết chuyện của Lục Ly, chỉ muốn lợi dụng ta thôi!”
Hắn thở dài: “Thật lòng xin lỗi vì không cứu ngươi, ta có lý do không thể nhúng tay vào.”
“Hừ, ngươi lợi hại như vậy cơ mà!” Liễu Sao cười lạnh, kết giới ở Trọng Hoa cung do Lạc Ca tự tay thiết kế, hắn lại đứng ở đây nói chuyện chẳng chút kiêng dè, chỉ cần hắn đồng ý, ai có thể ngăn hắn chứ? Liễu Sao quát lên uy hiếp: “Nếu ngươi không cút đi, ta gọi Lạc Ca đến giết chết ngươi!”
Nguyệt cũng không hề sợ hãi: “Thật là vô tình mà, trước đây ngươi còn muốn gả cho ta nữa đó.”
“Ai muốn gả cho ngươi!”
“Vậy là tốt rồi”.
“Khốn kiếp!” Liễu Sao tức đến mức quên cả bệnh tình, nhảy lên định đá hắn một phát.
Người đối diện không hề né tránh, nhìn thấy nàng sắp đá đến gần bộ mặt đáng ghét, một sức mạnh thần bí ngăn nàng giữa không trung, cuối cùng không tiến thêm được nửa tấc nữa.
“Ây da, trẻ con mới đi chân đất.” Hắn đưa tay cầm chân nàng.
“Không biết xấu hổ!” Cảm giác lạnh lẽo này thật đáng ghét, Liễu Sao giận sôi lên, vung tay đánh vào mặt hắn.
Khóe môi Nguyệt khẽ cong lên, nhấc tay.
Mất trọng tâm, cả người Liễu Sao ngã ngửa, té xuống giường.
“Tính tình vẫn hư như vậy, không tốt chút nào,” Nguyệt cúi người, nhặt chăn lên quấn quanh người nàng, “Xem này, nếu bị cảm lạnh, ngươi sẽ bệnh lâu hơn.”
Tấm chăn bông mềm mại như thế, động tác rất dịu dàng hòa vào lòng khiến Liễu Sao run rẩy, lập tức quay lưng đi.
Đây vốn là một kẻ vô tình, khoanh tay đứng nhìn nàng bị bán vào Hầu phủ. Lúc nàng bị thương nặng gần chết cũng chưa từng ra tay cứu giúp, bây giờ còn muốn đến lừa gạt nàng.
Một lúc sau.
“Ở lại bên Lạc Ca, ngươi sẽ biết nên làm gì.”
Liễu Sao quay đầu lại, trước giường không còn ai.
Lục giới không ngày yên bình. Tai họa Thực Tâm ma vừa qua khỏi nửa năm, yêu quân áo trắng lại phát động chiến tranh nhằm thống nhất yêu giới. Đích thân dẫn năm ngàn yêu vương Vô Tích Yêu Khuyết tấn công Bách Yêu Lăng. Bách Yêu Lăng Ưng Phi cũng có dã tâm tranh đoạt, lấy công làm thủ, hoàn toàn không nhượng bộ, đánh nhau bất phân thắng bại. Hai bên hơn thua khiến ngàn dặm yêu giới biến thành đất đai khô cằn.
Cả hai bên đều hiểu lúc này nếu có lực tác động từ bên ngoài thì sẽ quyết định thế cục.
Áo trắng từng trợ giúp đắc lực trong cuộc chiến giành ma anh, ma tôn Trưng Nguyệt, cũng chính là Thiên hộ pháp Kiếp Hành theo như giao ước phái ma quân trợ giúp Vô Tích Yêu Khuyết, nhưng cửa vào yêu giới đã bị Tiên môn phòng thủ từ lâu.
Núi Nam Hoa, Lục Hợp điện.
Viên minh châu khảm trên Thái Cực đồ ngay đỉnh điện, ánh sáng sáng trưng chiếu xuống đại điện rọi rõ bốn chiếc ghế dựa trên bậc thềm. Chưởng giáo Nguyên Tây Thành mặc đạo bào đen trắng, ngồi ghế chính giữa, trước mặt là Băng Ly kiếm lơ lững giữa không trung, ẩn hiện sương mờ hình rồng. Vạn Vô tiên tôn ngồi ghế bên trái, tay cầm cây phất trần trắng cán nâu, hai chiếc ghế bên phải không ai ngồi.
*Thái cực đồ: tranh minh hoạ hiện tượng vũ trụ thời xưa của Trung Quốc, hình tròn bên ngoài có Bát quái, thường dùng làm biểu tượng của đạo giáo. Bậc dưới, Lạc Ca và Tạ Lệnh Tề chia ra hai bên trái phải.
Vạn Vô tiên tôn cất lời: “Tiểu Ca xử lý như vậy rất đúng. Những năm gần đây tiên võ liên minh đã khống chế được ma cung, giữ cho nhân gian thái bình, điều đó không có nghĩa là không liên quan đến phân tranh trong nội bộ yêu giới. Yêu quân áo trắng từng giúp đỡ ma cung cướp ma anh, nếu để y thực sự thống nhất yêu giới, lúc đó thế cuộc của lục giới rất khó nói. Vô Tích Yêu Khuyết sẽ cấu kết với ma cung, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Tạ Lệnh Tề tiếp lời: “Nhưng tiên yêu không chung đường, Tiên môn nhúng tay vào việc của yêu giới thật sự không ổn, làm vậy sẽ cản trở nghiệp lớn của áo trắng, chỉ sợ kết thù chuốc oán với y. Sau này thống nhất yêu giới, khó đảm bảo y sẽ không báo thù Tiên môn.”
Nguyên Tây Thành chậm rãi gật đầu: “Không sai.”
“Cùng tu luyện bằng Thái Âm khí, tốc độ tu hành của Ma tộc hơn xa Yêu tộc, một khi Tiên môn biến mất thì không chỉ nhân gian gặp nguy mà còn có cả yêu giới,” Lạc Ca nói, “Ta đứng ngoài quan sát nhiều năm, áo trắng rất sáng suốt, sẽ không làm mướn không công để ma cung được kiêu ngạo.”
Vạn Vô tiên tôn nghĩ ngợi: “Đúng vậy, yêu giới từng bị ma cung thâu tóm, đã có bài học kinh nghiệm trước đây, Yêu tộc nhất định sẽ cảnh giác.”
Nguyên Tây Thành nhíu mày: “Nếu như vậy, để áo trắng thống nhất yêu giới, tạm thời cũng không uy hiếp.”
Tạ Lệnh Tề cười cười: “Con hiểu ý của Lạc sư đệ, ngăn cản ma quân vào yêu giới không phải vì muốn ngăn cản áo trắng thống nhất yêu giới, chẳng qua là không để cho áo trắng nhận “thịnh tình” của ma cung mà thôi.”
Vạn Vô tiên tôn và Nguyên Tây Thành cùng bừng tỉnh, gật đầu không thôi.
Một lúc sau, Nguyên Tây Thành hỏi: “Liễu Sao kia, con tính xử lý như thế nào?”
“Tuy Thương cung chủ không nói gì, nhưng trên dưới Thanh Hoa cung đều ngầm phê phán đệ,” Tạ Lệnh Tề chen lời, “Không nói đến giao tình giữa hai phái, Ngọc Dung sư đệ lớn lên cùng đệ, nay đệ lại cố ý bảo vệ Liễu Sao, khó tránh gây ra hiểu lầm với họ.”
Vạn Vô tiên tôn cũng nói: “Ta hiểu ý con, ma chưa chắc đã ác, con hướng theo các tiên đạo tiền bối muốn giáo hóa bọn họ? Đáng tiếc một khi đã nhập ma, ma tính ăn sâu vào tâm, khó có thể trừ tận gốc, sớm muộn gì con bé đó cũng hại người.”
“Con sẽ lưu ý,” Lạc Ca vẫn bình thản đáp lại, nhìn chiếc ghế trống bên phải, “Đợi Cừu sư thúc xuất quan, con sẽ mời người bốc một quẻ.”
Tạ Lệnh Tề vội nói: “Thực Tâm ma đã bị diệt, làm việc thừa làm gì? Hơn nữa, bặc trắc cực kỳ hao tổn tinh thần, Cừu sư thúc…”
Lạc Ca ngắt lời: “Kiếp nạn của Tiên môn vừa qua khiến lòng người hoảng sợ, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, nên để cho các vị chưởng giáo an tâm.”
Vạn Vô tiên tôn gật đầu: “Có thể xác nhận cũng tốt.”
Nguyên Tây Thành hỏi: “Con vẫn tin tưởng con bé đó?”
“Con tin Ngọc Dung,” Lạc Ca bình thản nói, “Ngọc Dung sẽ không cho muội ấy cơ hội đánh lén.”
Nguyên Tây Thành nhíu mày không nói gì, Vạn Vô tiên tôn thở dài đang định nói tiếp. Bỗng nhiên, vô số linh tước kêu lên hoảng sợ chạy tán loạn ngoài điện, một bóng kiếm cắt ngang hoàng hôn, bay vào trong điện.
Phù Vân Quyết bay ngang mặt, ngâm nga không ngừng, Lạc Ca thấy thế vội cáo từ, ngự kiếm về Tử Trúc phong.
………
Trùng nguyên yêu giới, những con sâu thật nhỏ tụ lại giữa không trung, hình thành một đám mây yêu khổng lồ ra sức phá hủy cây cỏ, luồng khói xanh bốc lên trên đất đai khô cằn để lộ ra vô số đài sen bị đục thủng. Những con sâu ra vào, yêu huyết xanh lá cây sẫm đặc sệt đều biến thành thức ăn cho đám sâu.
Mấy yêu binh đứng cung kính, trước mặt là Đài lão áo xanh râu xanh, ngoài ra còn hai người lông mày tím. Bọn họ không chỉ giống về y phục mà cả dáng người cao lớn cũng tương tự, khuôn mặt cũng giống nhau, tay cầm thanh đao kỳ lạ màu tím. A Phù Quân đứng trên dòng sông màu đen cách đó không xa.
Một bóng trắng nhẹ nhàng đứng trên cao, đưa lưng về phía mọi người.
Tuyết rơi phủ từ đầu đến mắt cá chân, bị gió cuốn lên, bay bay như đang múa, hợp thành một màu với y bào trắng. Giữa mái tóc được tô điểm bằng một vật lam nhạt tinh xảo, đẹp đẽ, dưới vạt áo dài màu nhạt là đôi giày trắng hoa văn sóng nước lam nhạt, dưới chân là một quả bóng nước trong suốt không ngừng thay đổi hình dạng.
Chỉ nhìn đơn thuần bóng dáng này thì khó phân biệt nam nữ.
Phút chốc, y lên tiếng, giọng dễ nghe: “Tình hình chiến đấu ở tiền phương thế nào?”
Đài lão lập tức trả lời: “Yêu Khuyết bị thương trăm người, tổn thất ba người. Hiện tại Trùng Cơ đang dẫn rất nhiều nhóm khống chế trùng tấn công, nhưng không hiệu quả, chắc chắn Bách Yêu Lăng cũng có người ngự trùng.”
Hai gã mày tím cùng nói: “Trưng Nguyệt đúng hẹn phái binh trợ giúp, Tiên môn lại không cho qua, cản trở nghiệp lớn của chủ quân, thật đáng giận!”
“Đài lão, phái người chi viện Trùng Cơ, tăng cường tấn công,” áo trắng dừng lại, “Mặt khác, tiếp tục lưu ý tình hình ở ba cửa ra vào.”
“Rõ!”
“Lui xuống hết đi.” Áo trắng đưa tay trái lên, cổ tay lộ ra một chiếc vòng màu lam nhạt.
Chờ mọi người lui xuống, y quay sang A Phù Quân: “A Phù Quân, đệ thấy thế nào?”
A Phù Quân đáp lại: “Tiên môn nhúng tay vào, chiến thắng này không coi là lớn.”
Áo trắng lo lắng: “Ưng Phi có liên hệ với mấy nhánh người tu đạo, một khi Võ đạo tham gia sẽ bất lợi cho Yêu Khuyết.”
“Quân viện trợ của Yêu Khuyết bị ngăn, Ưng Phi đương nhiên cũng không được như ý, nếu đệ đoán không lầm, Lạc Ca cũng sẽ ngăn cản người tu đạo bước vào yêu giới.”
“Sao? Hắn sẽ giúp chúng ta ư?”
“Không phải hắn giúp chúng ta, là tỏ rõ ý định không nhúng tay vào,” A Phù Quân nhíu mày, “Thật ra thuộc hạ cũng luôn chần chừ, trước đó xin chủ quân đồng ý hợp tác với ma cung, muốn giúp bọn họ cướp ma anh, sau đó ma cung sẽ trợ giúp chủ quân tấn công Bách Yêu Lăng để báo đáp ân tình, hai bên không ai nợ ai. Nhưng Lạc Ca tính toán hơn hẳn, cướp ma anh thất bại, nhưng lần này ma cung thực sự giúp đỡ chủ quân thống nhất yêu giới, chúng ta thiếu nợ quá nhiều. Xin hỏi chủ quân, nếu sau này ma cung yêu cầu chúng ta tấn công Tiên môn, chủ quân đánh hay không?
“Chuyện này…” Áo trắng lắc đầu.
Không đánh là thất tín, còn đánh là làm mướn không công. Yêu giới trải qua chiến tranh, tổn thương nguyên khí nặng nề đắc tội với ma cung hay Tiên môn đều không sáng suốt.
“Lạc Ca làm vậy là để chúng ta không mắc nợ ân tình của ma cung. Vô Tích Yêu Khuyết thống nhất yêu giới là chuyện sớm muộn,” A Phù Quân nói tới đây bèn quỳ xuống, “Lần này thuộc hạ coi thường Tiên môn, vội vàng khai chiến, khiến binh lính Yêu Khuyết thương vong gia tăng, xin chủ quân giáng tội.”
“Chuyện này không liên quan đến đệ,” áo trắng bước qua đỡ y dậy, cúi đầu thở dài, “A Phù Quân, đệ là đệ đệ của ta, lúc trước đệ…”
A Phù Quân ngắt lời: “Chính vì thuộc hạ là huynh đệ với chủ quân, càng phải thưởng phạt phân minh. Các trưởng lão trong tộc để cho thuộc hạ quản lý Ký Thủy tộc, là hy vọng thuộc hạ trợ giúp chủ quân hoàn thành nghiệp lớn, chủ quân nhất định không được nể trọng tình riêng.”
“Cũng được, về rồi nói sau,” áo trắng bắc đắc dĩ buông y ra, “Tình hình trước mắt, đệ xem…”
“Mười ngày sau hãy tiếp tục tấn công không thành,” A Phù Quân ngừng lại, “Chủ quân, thu binh đi.”
Bên này, Liễu Sao bị nhốt ở Tử Trúc phong, đâu chịu ngoan ngoan vào khuôn phép. Lạc Ca nhìn thấy, không trách cứ cũng không nhân nhượng, phần lớn thời gian hắn đều ở trong điện xử lý thư tín các nơi báo lên hoặc ra ngoài làm công chuyện, Liễu sao hoàn toàn không nói chuyện được với hắn. Bên ngoài điện, mỗi nhành cây ngọn cỏ đều có kết giới, đánh không được mắng không xong. Liễu Sao gây ồn ào vài ngày phát hiện không hề có hiệu quả, đành phải bỏ cuộc. Chỉ là mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, thân thể nàng dần chuyển biến tốt hơn hẳn.
Tiên cung trong lành nhưng lãnh lẽo, trúc biếc hòa trong tuyết. Thấm thoát hơn nửa năm trôi qua, vết thương của Liễu Sao đã khỏi hẳn, nàng cũng từ từ chấp nhận sự thật, đợi gân mạch khỏi hẳn liền vội vàng tu luyện. Ở tiên giới thanh khí nhiều nhưng trọc khí rất loãng, trọc khí vốn được gọi là khí thải, không hề hỗ trợ sức mạnh thần bí trong người nàng, Liễu Sao tiến bộ nhanh đến không thể tưởng tượng, tốc độ phát triển của ma thể đã bắt đầu chậm lại, đúng là ma đạo và tiên đạo có chỗ giống nhau, tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ ngừng phát triển. Cùng xem là trường sinh, so ra thì ma đạo dễ dàng trường sinh hơn, nhưng kiểu trường sinh này hoàn toàn không thể gọi là “Trường sinh” — sát nghiệt nặng nề khiến bọn họ khó qua khỏi thiên kiếp, rất nhiều Ma tộc hồn phi phách tác khi thăng chức. Trước đó Trưng Nguyệt cũng thăng chức thất bại, khiến ma thể tổn thương, không thể không nương nhờ thân thể người phàm.
Với năng lực trước mắt của Liễu Sao, muốn phá vỡ kết giới của Tử Trúc phong còn xa vời vợi. Buồn bực trong lòng không thể phát tiết, ma tính dần thức tỉnh theo tu luyện, tính tình của Liễu Sao trở nên xấu chưa từng thấy, gắt gỏng dễ nổi giận, thường hay nổi nóng vì những việc nhỏ nhặt không đâu.
Hôm nay, Liễu Sao vẫn ở trong phòng nạp khí tu luyện như thường ngày, ngoài cửa bỗng bay tới mùi thuốc. Liễu Sao đã chán ngán từ lâu, không chịu được cảm giác chán ghét liền bĩu môi, đứng lên đi ra cửa.
Bên ngoài trời mờ tối, đã là đầu giờ Tuất.
Một đệ tử mặt mày lạnh lùng nghiêm khắc đặt thuốc lên bàn đá, tay chân thô kệch, thuốc trong chén bắn tung tóe ra ngoài.
Thì ra Lạc Ca lên ngọn núi cao nhất bàn chuyện chính sự nên lệnh cho đệ tử đưa thuốc thẳng đến Tử Trúc phong. Thương Ngọc Dung nhân duyên vô cùng tốt, các đệ tử Tiên môn đều cho rằng cái chết của y có liên quan đến Liễu Sao, đệ tử kia vốn không tự nguyện đưa thuốc cho nàng nhưng không còn cách nào khác.
Liễu Sao vốn đã không vừa lòng đối với đệ tử Tiên môn, chẳng chút kiên nhẫn hỏi: “Lạc Ca đâu?”
Nghe nàng gọi thẳng tên Lạc Ca, tên đệ tử kia nhịn không được liền mắng: “Ả ma nữ này! Lạc sư thúc cứu ngươi mà ngươi dám vô lễ với người!”
Gần đây, Liễu Sao đang uất giận, không có người đáp lại, lập tức cãi luôn: “Ai bảo hắn nhốt ta ở cái xó xỉnh tồi tàn này!”
“Nhốt ngươi thì đã sao!” Đệ tử kia cũng tức giận, “Ngươi hại Thương sư thúc, ra khỏi Tiên môn sẽ bị bọn họ băm vằm vạn mảnh. Lạc sư thúc bảo vệ ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu, ta thấy nên một kiếm chém chết tai họa là ngươi cho xong.”
Một câu “Chém chết tai họa” khiến Liễu Sao lại nhớ đến cảnh tượng bị bao vây vu khống và hãm hại trước đây. Cái miệng trước mặt không ngừng quở trách, khiến ma tính xao động, cảm giác kích động vì thèm máu đã lâu không thấy lại xuất hiện, ma lực trong cơ thể mất cân bằng, đôi mắt hạnh dần hiện lên tơ máu.
“Nhập ma sớm muộn gì cũng hại người, không biết Lạc sư thúc nghĩ thế nào…” Tên đệ tử kia vẫn chưa phát hiện ra, cằn nhằn liên miên không ngừng.
Bỗng nhiên, cổ y bị một bàn tay mềm mại siết lại.
Hai tròng mắt đỏ rực, ma tướng xuất hiện, ma lực mất cân bằng không khống chế được do tu luyện gấp gáp. Liễu Sao bóp cổ y, không kìm lòng được ghé sát vào hít một hơi thật sâu, đệ tử Tiên môn hấp thụ linh khí thiên địa vào cơ thể, đổi xương hoán cốt tu luyện hồn phách, linh khí trong cơ thể cực kỳ thuần khiết, khí tức này đang kích thích khứu giác nhạy bén của Liễu Sao đến mức mê mẩn cả người! Ăn tên này!
Đệ tử kia bị nàng dọa, giãy dụa: “Ngươi muốn làm gì!”.
Nghe tiếng kêu sợ hãi, Liễu Sao chợt bừng tỉnh, tay hơi lỏng ra.
Tên đệ tử cũng biết bản thân ăn nói không phù hợp chọc giận nàng nên chột dạ, lại sợ Lạc Ca biết sẽ trách mắng nên thừa dịp nàng ngây ra vội vàng ngự kiếm chuồn mất.
Nhận ra con mồi trốn thoát, Liễu sao đuổi bắt theo bản năng, phát hiện tên đệ tử kia đã biến mất, Liễu Sao chợt cảm thấy càng bực bội. Đảo mắt nhìn lại thấy một con tiên hạc đứng ở đầu cầu đá, có lẽ là bị ma khí thu hút nên chạy đến xem, bản tính hung hăng của nàng bùng dậy, ngón tay co lại, chỉ nghe “vù” một tiếng, tiên hạc đã bay qua không trung nằm gọn trong tay nàng.
Giết! Giết nó! Tiên giới đáng ghét!
Tiên hạc giãy dụa không ngừng, trong sự giãy dụa đó, Liễu Sao có thể tưởng tượng thấy hình ảnh dòng máu nóng hổi chạy ra từ cổ tiên hạc, ngón tay không thể kiểm soát bắt đầu dùng sức.
Bỗng nhiên, một tiếng đàn rất sâu cắt ngang qua hoàng hôn.
Âm thanh giữa trời, không trầm không bổng, giống như chạm phải tiếng chuông trời nhẹ nhàng, đánh tan ma chướng, đánh thức linh hồn quay trở về.
Hết chương 33