Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43: Mưa gió Đại Hoang
“Vũ sư huynh, mau tới đi!”
“Cứu mạng!”
….
Kêu mấy tiếng cũng không thấy đáp lại, Liễu Sao quay đầu lại chỉ thấy Nguyệt đứng sau lưng, tay trái nhẹ nhàng kéo vạt áo choàng, vẫn là bộ dạng cười cười đáng ghét đó.
“Ôi, thật ra có kêu cũng vậy à.” Lời của hắn càng đáng ghét hơn.
Xung quanh có kết giới, sự phản kháng của nàng đều nằm trong tay hắn. Liễu Sao kìm nén không nổi giận vì bất kể nàng có bùng nổ đến mức nào cũng không đến tai mọi người, cuối cùng chỉ có mình nàng bực bội mà thôi.
“Kẻ nào chọc Liễu Sao nhi của chúng ta tức giận đến độ bỏ ra ngoài một mình thế này?”
“Ai nói ta tức giận, ta đi ra ngoài giải sầu không được à!” Liễu Sao nhảy ra, tránh xa sự mê hoặc đáng giận kia, “Tương lai của Ma tộc, ta đã suy nghĩ rồi.”
Hắn “À” một tiếng: “Vậy đáp án của ngươi là?”
Liễu Sao không đáp mà hỏi lại: “Ngươi biết rất nhiều đúng không?”
Hắn lập tức phủ nhận: “Có đâu, ta không biết gì hết.”
“Hừ!” Liễu Sao vốn không tin lời nói dối của hắn, “Trước tiên ngươi nói cho ta biết, vợ của Vũ sư huynh ở đâu, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.”
Nguyệt trầm mặc một lát, thở dài: “Giải Ma linh, giải ma linh, thật ra cái tên này sai rồi, ngươi có biết nó vốn có tên gì không?”
“Tên là gì?”
“Nó tên là Tế Ma linh, dù được luyện thành bằng tiên lực nhưng cũng được tế bằng hồn ma, lấy sát khí của ma, dùng pháp lực của ma tấn công ma,” thấy nàng mơ hồ, hắn lại bồi thêm một câu, “Nếu có tổn hại, đương nhiên phải dùng ma hồn tu bổ.”
Liễu Sao nửa hiểu nửa không: “Chuyện này liên quan gì đến vợ của Vũ sư huynh?”
Nguyệt không chịu nói nữa: “Ta đã nói đáp án cho ngươi, giờ đến lượt ngươi.”
Liễu Sao lấy lại tinh thần: “Ta không thể giúp ngươi,” không đợi hắn mở miệng, nàng cướp lời: “Ngươi nhất định nghĩ rằng ta ghét ngươi nên mới nói thế?”
“Không phải sao?”
“Không phải,” Liễu Sao nói, “Ngươi muốn đem lại tương lai nào cho Ma tộc? Ma tộc tu luyện quá nhanh, nếu họ thoát khỏi ma tính, không có nhược điểm sẽ nhanh chóng trở thành vô địch lục giới, lúc đó, bọn họ nhất định đáng sợ hơn Thực Tâm ma nhiều!”
Chợt nghe những lời như thế, Nguyệt bất ngờ, một lúc sau, hắn nở nụ cười: “Liễu Sao nhi, đây thật sự là suy nghĩ của ngươi?”
Liễu Sao ngước lên: “Đúng, ta đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không thể giúp ngươi.”
Đây là sự thay đổi khi đi theo Lạc Ca? Nguyệt khẽ “ừ” ra vẻ chấp nhận, giọng điệu thật sự nghiêm túc: “Được rồi, Liễu Sao nhi, chúng ta sẽ nói đạo lý. Ngươi nói ma trở nên mạnh mẽ sẽ rất đáng sợ. Nhưng buổi ban đầu khi tiên mới xuất hiện, ai có thể cam đoan chắc chắn bọn họ sẽ bảo vệ chúng sinh nào?”
“Chuyện này…”
“Tiên môn nhất định sẽ không biến chất, Ma tộc nhất định không thể lương thiện?”
“Đương nhiên không phải,” Liễu Sao lập tức nói, “Tạ Lệnh Tề chính là kẻ biến chất của Tiên môn!”
“Cho nên, không phải tiên ma phân định thiện ác mà là thiện ác phân chia tiên ma, cho dù một ngày kia ma chiếm thiên hạ, nhất định trong ma cũng sẽ có tiên đạo.”
Cái ác có thể thống trị thế gian vĩnh viễn sao? Không đâu, cho dù một đám người độc ác chiếm lĩnh thế gian, trong bối cảnh tội ác bao trùm cũng sẽ xuất hiện người lương thiện đấu tranh với bọn họ. Cho dù bọn họ giết sạch mọi người thì chính bọn họ thậm chí con cháu họ cũng sẽ dần sinh ra người lương thiện, con người vĩnh viễn ủng hộ cái thiện, cho nên thế gian nhất định sẽ do cái thiện thống trị.”
Liễu Sao không hiểu đạo lý này của hắn, cố chấp lắc đầu: “Khác lắm, người nhập ma đều mang theo thù hận, hung ác tàn nhẫn, nói giết người là giết, sao có thể so với tiên! Bọn họ trở nên hùng mạnh nhất định sẽ trở thành tai họa của lục giới!”
“Bởi vì sợ bị hủy diệt nên không cho phép trở nên hùng mạnh sao?”
“Đúng vậy! Không cần biết sau nay họ là tiên hay ma, ta chỉ biết hiện tại nếu họ trở nên hùng mạnh sẽ hại chết rất nhiều người.” Ngươi đang dẫn lối cho ta làm việc xấu, ta sẽ không giúp ngươi.”
Nguyệt không khuyên bảo nữa, thở dài: “Liễu Sao nhi, ngươi cứ như vậy sẽ khiến ta vứt bỏ ngươi mất!”
Lại bị vứt bỏ sao? Liễu Sao sửng sốt, hất mặt bước đi: “Tùy ngươi!”
“Ma tướng rất khó coi, nên thu lại đi.” Hắn nói sau lưng nàng.
“Không liên quan đến ngươi!” Liễu Sao khẽ hừ, không thèm quay đầu lại.
Mãi đến khi nàng bước ra khỏi rừng, Nguyệt vẫn đứng đó nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn thủy tinh màu tím.
“Đáp án của con bé khiến người ta thất vọng quá, nhưng trước mắt vẫn còn lựa chọn tốt hơn, người có thể suy nghĩ,” giọng Lam Sất truyền đến từ không trung.
“Thực Tâm ma là lựa chọn tốt sao?”
“Y là tiên nhập ma, có thể dùng máu để khôi phục tiên tính của y, mục đích của người càng đạt được dễ dàng hơn.”
“Ta nên vứt bỏ con bé ư?”
“Chuyện sớm hay muộn thôi, con bé vốn đã được định sẵn sẽ bị vứt bỏ.”
Im lặng một lúc.
Cuối cùng hắn lên tiếng: “Đúng vậy, ta sẽ suy nghĩ.”
…
Giải Ma linh, tế ma linh, rốt cuộc là có ý gì? Thứ này có liên quan gì đến Vũ Thức Vi? Liễu Sao ôm đầy thắc mắc, đạp trên hoa sen bay đi, chợt nghe giọng Lạc Ca từ xa.
“Thực Tâm ma có thể trốn thoát là có người tiếp ứng.”
“Là cô gái bám theo đệ,” Vũ Tinh Hồ vỗ tay hỏi tiếp: “Sư tỷ muội trong Tiên môn không thấy đệ thèm nhìn một cái, thật ra đệ biết ma nữ đó đúng không, nói đi, đệ không động đến nàng ta, vậy rốt cuộc là ai?”
Lạc Ca nói: “Chưa rõ.”
Liễu Sao cười lạnh.
Ma nữ làm chuyện xấu thì hắn tiếc không giết, lại nói nàng cái gì ‘mà nên làm thế nào’.
Lạc Ca thấy nàng trở về, không nói nữa.
Lá sen đong đưa dưới người, Vũ Tinh Hồ cũng không hỏi nữa, ngửa đầu uống cạn chén rượu. Rồi lại xách bình lên rót đầy, đôi mắt có chút mơ màng, có lẽ nguyên bầu rượu kia do mình y uống hết.
Bên hông, Giải Ma linh đỏ thẫm lắc qua, phát ra tiếng vang khẽ.
Tiếng chuông như giọng thì thầm trong gió, rõ ràng thanh thoát thật dễ nghe, nhưng cũng mang đến cảm giác kỳ lạ.
Giải Ma linh…
Liễu Sao bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, không thể tưởng tượng nổi, mở to hai mắt!
Giải Ma linh, Tế Ma linh, Vũ Thức Vi vì cứu chồng nên phải mang Giải Ma linh bị hỏng về Nam Hoa phái, đúng lúc đó lại gặp đại chiến, ma hồn vốn không khó lấy. Nhưng cho dù là ma, Tiên môn cũng sẽ cho bọn họ cơ hội chuyển thế, huống chi dùng hồn phách luyện pháp khí là chuyện trái đạo trời, bài học về Thiên phạt không ai dám quên. Lúc trước, Vũ Tinh Hồ luyện thành pháp khí này cũng do nhân duyên trùng hợp, lúc này tình thế nguy cấp, Vũ Thức Vi biết đi đâu tìm ma hồn tu bổ Giải Ma linh trong thời gian ngắn?
Giải Ma linh nguyên vẹn kia, là dùng hồn phách của ai?
Liễu Sao chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì chặn lại, không nói được nửa chữ.
Nàng luôn bên cạnh y, còn y lại không tìm thấy.
“Liễu sư muội?” Vũ Tinh Hồ nương theo tầm mắt của nàng, đưa tay cất cái chuông, đứng lên, “Ngày mai hai người sẽ lên đường trở về, hay là nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi xung quanh xem thử có tìm được manh mối của Thực Tâm ma không.”
Liễu Sao không nhịn được thốt lên: “Vũ sư huynh, huynh còn muốn tìm…”
“Tìm thử cũng được.” Lạc Ca ngắt lời nàng.
Giọng nói bình thản, mang theo sự thấu hiểu, Liễu Sao ngước nhìn ánh mắt của hắn, giật mình rồi lập tức rũ mắt xuống.
Thì ra biết câu trả lời, không phải chỉ có mình nàng.
Giải Ma linh là pháp khí do Vũ Tinh Hồ tự tay luyện ra, tu bổ như thế nào, chẳng phải y hiểu rất rõ sao? Có một số chuyện dù biết rõ cũng không thể thừa nhận, không thể nói ra vì sẽ rất đau khổ.
Liễu Sao xoa ngực.
Quá nhiều đau khổ.
…
Sáng sớm hôm sau, Liễu Sao tỉnh lại trong tiếng chim hót, ba người chia tay. Vũ Tinh Hồ tiếp tục đi sâu vào Đại Hoang tìm kiếm người vợ bị mất tích, tiện đó truy tìm manh mối Thực Tâm ma. Lạc Ca và Liễu Sao đi xung quanh kiểm tra, xác định không có manh mối gì mới lên đường trở về.
Đường về không có gì thay đổi, cũng không có cảm giác mới mẻ, Lạc Ca cũng không vội, mỗi khi đến nơi nào cũng đều hỏi thăm tin tức từ yêu vật và linh thú. Liễu Sao không quan tâm hắn hỏi gì, vẫn giữ nguyên ma tướng, không khí tự dưng có vẻ nặng nề.
Mây đen giăng đầy trời, mưa đêm.
Không được Lạc Ca chăm sóc, pháp lực của Liễu Sao tiêu hao rất nhanh, nàng nhìn thấy trên vách núi bên cạnh có một cái đài ở giữa ao nước, liền xoay người phóng qua.
Vừa tới đài, Lạc Ca cũng ngự Phù Vân Quyết đến.
“Ta muốn tu luyện, ồn ào quá đi!” Liễu Sao xoay lưng lại.
Lạc Ca xuống khỏi Phù Vân Quyết, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh đài.
Liễu Sao càng thêm tức giận, nhắm mắt vận khí.
Gió lốc thổi ào ào, không lâu sau đã có tiếng mưa trút trên đá, hỗn tạp dày đặc, cuối cùng hòa thành một.
Dù đang nhắm mắt, trong lòng cũng không an tĩnh, Liễu Sao đột nhiên nhớ đến cơn mưa lớn trên núi Dương Giáp cách đây không lâu, nàng nằm trên kiếm, hắn ngồi trên sóng, mưa bắn xuống tung tóe xuống dòng nước trong veo, những đóa hoa nhỏ xíu bắn lên vạt áo trắng tinh của hắn, ngay cả từng bóng bọt nước nàng cũng nhớ rất rõ.
Bây giờ, cũng là gió mưa nhưng không còn tuyệt vời như khi đó nữa. Hơi lạnh của mưa luồn vào đài, ma thể cảm nhận được sự rét lạnh.
Liễu Sao kìm lòng không được, lén nghiêng người vài lần nhìn bóng trắng bên cạnh đài.
Phù Vân Quyết dựng thẳng đứng, ánh sáng di chuyển khắp thân kiếm, chiếu vào vách đá cao vút bên cạnh. Hắn ngồi hướng mặt về mưa gió, chỉ để lại bóng đáng ngược hướng nàng, áo trắng trải ra, vạt áo và tay áo đều bị mưa bắn tung tóe, có rất nhiều vết bẩn.
Liễu Sao lại cúi đầu nhìn xiêm y màu đen trên người, nàng cố ý mặc màu đen tương phản với hắn, có ý dỗi hờn phân chia ranh giới rõ ràng.
Hắn là tiên, nàng là ma, nàng cũng không thèm quan tâm đến hắn.
Liễu Sao lại nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, gió quanh người ngừng lại, tiếng mưa cũng biến mất.
Liễu Sao trừng mắt nhìn sang, chỉ thấy vị tiên giả ngồi im bất động, mái tóc đen bị gió thổi tung. Thì ra bên ngoài vẫn mưa gió không ngừng, là hắn phát hiện nàng bị phân tâm nên đặt kết giới để nàng không bị quấy nhiễu.
Thì đã sao? Nàng suýt chút nữa bị hại chết rồi, hắn nghĩ sẽ không có chuyện gì sao? Nếu nàng thật sự chết, hắn có tốt thế nào cũng vô dụng thôi! Tất cả đều là lòng tốt giả tạo.
Không thể hóa giải khúc mắc trong lòng, ấm ức và tức giận thôi thúc ma tính.
Trong vô thức, trên mặt Liễu Sao xuất hiện một màn khí đen, chân khí trong cơ thể bắt đầu di chuyển rối loạn.
Chuyện gì đây?
Liễu Sao lờ mờ phát hiện có điều bất thường, tiếc rằng tầm nhìn ngày càng mơ hồ, trong tai vang lên tiếng kêu kỳ lạ. Suy nghĩ vốn đang rõ ràng cũng dần trở nên trì trệ, giống như có hai luồng ý thức đang đối chọi kịch liệt.
Đây là dấu hiệu hồn phách bất ổn, cực kỳ đáng sợ trong quá trình tu luyện.
Chỉ phân tâm một lát không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này! Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ngày càng rõ ràng. Liễu sao chợt run rẩy, trán ứa mồ hôi lạnh, nàng muốn kêu cứu theo bản năng nhưng không thể thốt nên lời.
Đang đau đớn khổ sở chợt nghe thấy tiếng vang lạnh lẽo trong không trung.
Âm thanh trong veo, giống như xé màn đêm để thấy ánh sáng, tuyết bay quanh người.
Cảm giác khó chịu chợt rút đi, Liễu Sao giật mình, tỉnh táo lại.
Băng Huyền cầm trong lòng biến mất, ngay sau đó Lạc Ca đã đứng trước mặt nàng, mắt đầy sát khí, vung tay đánh về phía đỉnh đầu nàng.
Đối mặt với sát khí bất chợt ập tới, Liễu Sao vốn không kịp phản ứng, cả người bị tiên lực cực lớn bao phủ, siết chặt không thể động đậy, không hề có đường trốn thoát.
Chưởng lực trở nên sắc nhọn, bất kỳ điểm nào cũng đều là sát ý chân thật, đâm vào hai má đau đớn.
Một chưởng này ẩn chứa sức mạnh kinh người, không chiêu không thức lại thể hiện rõ sự mạnh mẽ và quyết đoán, nhìn có vẻ đơn giản nhưng không hề có sơ hở, đưa người ta vào con đường chết.
Cho tới bây giờ, Liễu Sao vẫn không ngờ cái chết lại gần như vậy, càng không ngờ người ra tay lại là hắn.
Trong chốc lát, tim ngừng đập, khí lạnh dày đặc tỏa ra, đông cứng cả người nàng như muốn đóng băng.
Nàng chỉ có thể mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
Đôi mắt hẹp lạnh như băng, sắc bén mang theo chết chóc.
Đôi mắt hạnh trợ lên, vừa kinh ngạc lại vừa đau xót.
Ánh mắt đối nhau trong giây lát, tiên giả không nói gì. Khuôn mặt tuấn tú không hề giảm bớt sự quả quyết, ngay cả hàng mi dài thẳng kia cũng không hề chớp.
Nhưng chưởng lực không hề sơ hở kia cũng để lộ một khe hở.
Cuối cùng, Liễu Sao cũng thoát khỏi khống chế, té xuống lùi về sau, mãi đến khi lưng ép vào vách núi đá.
Tim lại đập, từ trước đến giờ chưa từng run rẩy đến vậy.
“Ngươi muốn giết ta!” Hai tay siết chặt vách đá phía sau, mặt Liễu Sao trắng bệch, không thể tin nổi nhìn người trước mặt, “Ngươi…”
Cổ họng như bị tắc nghẹn, nàng vội vàng cắn môi, nước mắt nóng hổi rơi xuống dưới.
“Thu ma tướng lại.” Lạc Ca nói.
Liễu Sao hét chói tai: “Liên quan gì đến ngươi! Dù sao ta cũng là ma, ngươi muốn giết ta lâu rồi!”
Lạc Ca cũng không có ý giải thích, sát ý giảm bớt nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy nàng.
Hắn thật sự muốn giết nàng!
Sợ hãi chiến thắng cảm xúc, cuối cùng Liễu Sao cũng lấy lại lý trí, vừa quan sát vẻ mặt hắn, vừa lén vận ma lực đề phòng, run rẩy bước đến bên cạnh đài.
Hai chân cứng ngắc, nặng trĩu, chỉ mười bước chân ngắn nhưng lúc này lại dài vô tận.
Cuối cùng cũng đến bên cạnh đài, Liễu Sao lao thẳng ra khỏi kết giới, nhào vào mưa to gió lạnh.
Địa hình trong Đại Hoang rất kỳ lạ, khiến các mùa đảo lộn, sấm giật sét đánh, mưa xối vào người. Cách đó không xa có mấy đỉnh núi bị sét đánh trúng khiến cây cối khô cằn cháy hừng hực trong mưa.
Liễu Sao lao như điên, phía sau lá rụng đá vụn rơi đầy đất.
Một người rồi hai người đều đối xử tốt với nàng vô điều kiện, dụ dỗ nàng rơi vào bẫy rồi lại vạch trần chân tướng tàn khốc cho nàng thấy. Dường như nàng luôn rơi vào vòng tuần hoàn bi kịch của vận mệnh.
Vì sao tất cả đều đối với nàng như vậy? Nếu nhất định phải vứt bỏ, cần gì phải cứu nàng? Cần gì đối xử tốt với nàng thế chứ?
Tiếng gọi “Liễu Sao tiểu muội” kia, chỉ có một mình nàng để tâm.
Mưa đập vào mắt khiến mắt vừa căng vừa đau, không cần biết có độc hay không, Liễu Sao cứ lau qua loa, dữ dằn “Hừ” một tiếng: “Ai thèm chứ!”
Liễu Sao uất ức, vẫn không tin nổi Lạc Ca thật sự có sát tâm, thậm chí còn nghi ngờ rằng đang nằm mơ. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại mọi chuyện nhiều lần, nàng vốn không làm gì sai, nghe theo mọi sự sắp xếp, bị Thực Tâm ma làm trọng thương cũng không bỏ mặc Vũ Tinh Hồ chạy trốn. Do hắn đến muộn, còn suýt nữa hại nàng mất mạng, kết quả là hắn còn muốn giết nàng.
Nội tức xao động, vòng gỗ trên cổ tay nhẹ nhàng rung lên, Xích Huyền cầm cực kỳ nhạy bén với ma tính.
Ma tính? Liễu Sao vừa suy nghĩ chợt dừng lại.
Lạc Ca không thể vô duyên vô cớ giết người, hắn buộc nàng “Thu ma tướng”, mà hình như Nguyệt cũng có nhắc nhở…
Trước đó, giữ lại ma tướng là vì dỗi hờn, nhưng giờ khác trước rồi, Liễu Sao nhận ra vấn đề quan trọng, vội tập trung hòa hợp ma thể và ma đan, quả nhiên phát hiện vấn đề ngay lập tức.
Ma tướng không thể thu lại được.
Sao có thể! Liễu Sao sợ hãi quá mức.
Tuy ma đan có thể tự chuyển hóa nhưng gần đây nàng luôn nghe theo lời dặn của Lạc Ca, ngừng tu luyện, cũng không quên tập “Đại âm lục thức khúc,” sao ma tính có thể phát triển đến mức này.
Nhất định là làm sai rồi! Liễu Sao hoảng hốt, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nghiêm túc điều tức.
Không có tác dụng, ma khí quanh người không tan biến mà ngược lại vì nàng vận khí nên ngày càng đậm. Có tiếng vang từ trên đỉnh đầu, dường như là một con chim tước đang ngủ bị làm cho hoảng sợ.
Thử mấy lần vẫn không có kết quả, Liễu Sao liên tục nói với bản thân phải tĩnh tâm, nhưng càng lúc cảm giác bất an càng nhiều hơn. Cuối cùng, nàng không thể chịu nổi nữa, vung tay ngưng tụ mưa ngợp trời trước mặt thành một cái gương trơn nhẵn, trên đó phản chiếu rất rõ bóng dáng nàng.
Người trong gương, ma tướng không hề thay rồi, mắt ửng đỏ, đôi mày liễu như càng xinh đẹp, quấn quanh mắt là ma khí dày đặc thoáng ẩn hiện màu máu, thậm chí mùi hương này có vẻ quen thuộc…
Trong phút chốc, sự hoảng sợ cực độ bao trùm cả lý trí! Liễu Sao nhảy lên vung một chưởng đánh tan cái gương, ôm mặt hét lên, lui thẳng về phía sau.
Sao lại thế này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cảm xúc dao động dữ dội, cảm giác đã lâu không thấy tuôn ra mạnh mẽ, đó là thèm khát linh khí và máu tươi.
Bàn tay không hiểu vì sao đưa ra trước mặt, chỉ về con chim tước cách đó không xa, ngọn lửa bốc lên từ đầu ngón tay.
Muốn làm gì đây! Liễu Sao hoảng hốt, vội vàng thu tay lại. Nhưng lúc này, trong đầu của nàng chợt xuất hiện một luồng ý thức khác, không ngừng xâm nhập vào ý thức, liều lĩnh tranh giành quyền khống chế thân thể với nàng.
Miệng bắt đầu không khống chế được liền phát ra tiếng cười, trong trẻo lại vô cùng thâm trầm.
Cái khó ló cái khôn, Liễu Sao phất cổ tay một cái, chiếc vòng gỗ lập tức biến thành Xích Huyền cầm.
Tiếng đàn vang lên, nôn nóng lộn xộn, những tia lửa trên dây đàn sáng hơn thường ngày, vô cùng nổi bật trong đêm mưa. Luồng ý thức đột ngột xuất hiện kia quả nhiên sợ tiếng đàn, giãy dụa một lúc lâu cuối cùng cũng dần lặng lẽ rút đi.
Đàn xong khúc này, đầu đau nhức, Liễu Sao mệt mỏi dựa vào thân cây, mồ hôi lạnh toát hòa cùng mưa rơi xuống.
Đây là cảm giác hồn phách bất ổn, sao ma tính lại nghiêm trọng đến mức không thể khống chế được thế này?
Liễu Sao ngơ ngác nhìn bàn tay mình, thật lâu sau, nàng cất đàn, đứng lên quay trở về.
Tìm Lạc Ca! Hắn nhất định giúp nàng! Hắn…
Hắn muốn giết nàng!
Liễu Sao đột nhiên đứng lại.
Đúng rồi, nhất định là hắn phát hiện ma tính của nàng quá nặng nên mới ra tay giết hại.
Người đứng đầu tiên giới chưa bao giờ thất bại, xử lý mọi chuyện luôn luôn lý trí đến thế, đưa ra quyết định cuối cùng thích hợp nhất, giữ hay bỏ cũng luôn quyết đoán. Cứu nàng, là vì tin tưởng nàng không liên quan đến cái chết của Thương Ngọc Dung, đối xử với nàng không tệ cũng là xuất phát từ trách nhiệm của Tiên môn muốn nàng hướng thiện. Bây giờ ma tính của nàng không thể khống chế được nữa, có khả năng hại người, sao hắn có thể tiếp tục bảo vệ? Đương nhiên là hắn sẽ bảo vệ chúng sinh như trước nay, diệt trừ tai họa yêu ma vốn là trách nhiệm của hắn.
Biết được nguyên nhân hắn giết mình, Liễu Sao cảm thấy dễ chịu hơn, có lẽ vì thói quen đã có từ lâu.
Thì ra, vẫn là bị vứt bỏ.
Không sao, Liễu sao nghĩ như vậy nhưng vẫn quay đầu lại nhìn.
Phía sau không hề có gì, Lạc Ca không đuổi theo. Đây cũng là chuyện đã được đoán trước, dù sao hai người cũng không có quan hệ đặc biệt, xem như hắn tha cho nàng một mạng, để nàng lại Đại Hoang nguy hiểm này tự sinh tự diệt.
Đúng vậy, câu “Liễu Sao tiểu muội” kia không có ý nghĩa gì cả, nếu nàng là Lạc Ninh, sao hắn có thể đem nàng ra làm mồi nhử, đặt nàng vào nguy hiểm? Trong lòng hắn, chỉ có Lạc Ninh mới là muội muội, nhưng Liễu Sao nàng vạn vạn lần không thể bỏ mạng dễ dàng được.
Tâm lý luyến tiếc mạng sống chiến thắng, Liễu Sao xóa bỏ ý định đi tìm Lạc Ca.
Không thể trở lại bên cạnh Lạc Ca, Nguyệt lại càng không dùng được, lần trước từ chối chắc là hắn cũng vứt bỏ nàng rồi. Trước mắt chỉ có thể tìm Lư Sênh và Vị Húc, theo bọn họ trở về ma cung Trưng Nguyệt. Tuy tâm tư của Lư Sênh sâu kín, tuy lúc ma tính bùng phát sẽ làm chuyện xấu nhưng ít ra nàng có thể sống sót.
Đại Hoang rộng mênh mông thế này, phải tìm ở đâu? Liễu Sao cố gắng hết sức khống chế tâm tư hoảng loạn, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhớ lại đường đi, mãi đến khi mưa gió chợt biến mất mới giật mình.
Mở mắt ra, nàng thấy vạt áo màu trắng.
Không biết Lạc Ca đã đứng trước mặt nàng từ khi nào, cúi nhìn nàng. Mưa gió ngợp trời bị ngăn ngoài kết giới, kết giới tỏa ra tiên quang dịu nhẹ nhìn rất ấm áp nhưng lại đáng sợ đến thế.
Liễu Sao hoảng sợ nhảy ra, cách hắn rất xa.
Lạc Ca đứng tại chỗ, không có ý định ra tay.
Giằng co một lúc, cuối cùng Liễu Sao lớn gan hỏi: “Là vì ma tính sao?”
Lạc Ca “ừ” một tiếng: “Ma tính của muội quá nặng, không thể khống chế được.”
“Cho nên ngươi muốn giết ta!” Suy đoán được chứng thực, rốt cuộc Liễu Sao vẫn cảm thấy uất ức, nước mắt tuôn ra, “Ngươi nói sao là vậy, ta cũng không tu luyện lại, chuyện này liên quan gì tới ta!”
Gì mà lục giới, chúng sinh chứ, nàng không nợ ai, vì sao phải hy sinh? Chúng sinh quan trọng, chẳng lẽ nàng không phải chúng sinh sao!
“Là thi ma Thạch Lan cứu Thực Tâm ma! Ả không buông tha ngươi, nhưng chỉ vì ả giống người ngươi quen biết nên ngươi tiếc nuối không giết ả, cũng không để ý đến sống chết của ta, còn muốn giết ta! Ngươi từng hứa sẽ bảo vệ ta!” Cuối cùng, Liễu Sao cũng nói hết, “Thạch Lan làm chuyện xấu vẫn có thể sống, ta bây giờ không hại người, ma tính nặng thì đã sao? Ngươi vốn là có tình riêng!”
Không khống chế được cảm xúc, ý thức lại bắt đầu mơ hồ.
Liễu Sao vội vàng im lặng, nhanh chóng xoay người đi. Nàng biết bây giờ ma tính bùng phát đáng sợ hơn trước đây rất nhiều, tuy rằng không thể gạt được hắn nhưng cũng không muốn để lộ bộ dạng khát máu trước mặt hắn.
Cũng may “ma tính” lần này chỉ nổi lên một chút đã ngoan ngoãn bị khống chế.
Nó kiêng dè Lạc Ca sao? Liễu Sao ngây người, quay đầu lại đã phát hiện Lạc Ca đứng bên cạnh, nàng sợ tới mức lùi ngay về phía sau.
Lạc Ca tựa như không phát hiện ra trạng thái khác thường của nàng, cũng không giải thích: “Bên ngoài có việc, chúng ta phải nhanh chóng trở về.”
“Ta sẽ không trở về với ngươi!” Liễu Sao vẫn đang run rẩy, hét lên: “Lạc Ninh mới là muội muội của ngươi! Ngươi muốn giết ta!”
Ma tính của nàng thực sự rất nghiêm trọng, lỡ như không khống chế được thì phải làm sao? Tuy vừa rồi hắn không giết nàng, nhưng ai có thể cam đoan sau này hắn sẽ không ra tay?
Liễu Sao xoay người định chạy trốn, ai ngờ vừa đi tới bên cạnh kết giới đã hoảng sợ.
Vô số con trùng chân thô ráp da thịt đen thui mấp mé bên ngoài kết giới, hòa thành một thể với bóng đêm, tản ra tà khí kỳ lạ nhưng không hề gây ra tiếng động nào. May mắn là có kết giới ngăn cách, nếu không nàng vốn không để ý, sợ là chết cũng không biết vì sao.
Lạc Ca bước qua, kéo nàng lên Phù Vân Quyết.
******
Bên ngoài dường như thật sự xảy ra chuyện lớn, Lạc Ca không quan tâm đến dòng khí mạnh nguy hiểm, ép tiên lực ngự kiếm đi rất vội vàng, Phù Vân Quyết đi với tốc độ nhanh gấp mấy lần gần đây. Mãi đến khi đến cửa ra Đại Hoang, Liễu Sao phát hiện mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn vẫn che chở nàng như trước mới yên tâm, im lặng theo hắn trở về. Mỗi khi ma tính bùng phát, nàng liền ép bản thân khống chế, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đánh đàn hỗ trợ nàng.
Khoảng chừng hơn nửa tháng, hai người đã đến biên giới Đại Hoang, nhưng chỉ thấy phía trước là một tường chắn màu trắng trong suốt đang bùng cháy kéo dài đến vô tận, nối liền đất trời, không biết kéo dài mấy ngàn dặm.
“Song cực trướng.” Lạc Ca khẽ nhíu mày.
Liễu Sao đương nhiên không biết là gì, âm khí và dương khí tràn ngập trong Đại Hoang, hai dòng khí đối nghịch giao nhau sẽ xung đột hình thành màn chắn tự nhiên này. Loại thiên lực như thế không tiên lực nào có thể chống đỡ được, Song cực trướng hiếm khi xuất hiện, không ngờ lại đúng lúc hai người vội vã đúng là càng nóng lòng càng không may mắn.
Lạc Ca không lo lắng, quay lại hướng cũ rất quyết đoán.
Không thể xông vào, đành phải đi đường vòng, phạm vi bao trùm của Song cực trướng thật sự quá lớn, hai người đi với tốc độ nhanh nhất cũng đã mười ngày, cuối cùng cũng thấy điểm cuối, nhưng đi đường vòng như vậy đã khiến hai người cách biên giới Đại Hoang rất xa. Những việc bất ngờ xảy ra cũng không làm Lạc Ca mất bình tĩnh, ban ngày hắn vẫn đi, ban đêm dừng lại điều tức để khôi phục thể lực. Liễu Sao cũng hoàn toàn không để ý, chỉ dồn hết sức lực chống lại ma tính nhưng lần nào cũng đều khó khăn, nàng cũng nhận ra có điều kỳ lạ, mấy lần muốn hỏi Lạc Ca nhưng không dám.
Gần đây, Đại Hoang đặc biệt mưa nhiều, cơn mưa lớn bất chợt ập đến không hề báo trước. Lần này không có sấm chớp nhưng lớn hơn nhiều so với những trận trước đây, tiếng mưa dữ dội khiến người ta muốn bịt chặt lỗ tai.
Liễu Sao ngồi trong góc, im lặng co người lại
Hai người đang tạm nghỉ ngơi trong một hang động, nhìn qua màn đêm, nàng thấy Lạc Ca khoanh tay đứng ở cửa động, một mình đối diện với cơn mưa nghiêng trời lệch đất.
Gió lạnh thổi quay cuồng, mái tóc của tiên giả áo trắng bay rối tung như dây leo. Cây trâm bạch ngọc vẫn phát ra ánh sáng thanh tĩnh lạnh lẽo, giống như con người của hắn, lạnh lùng và khí chất, khiến cho bóng đêm cũng phải lui bước.
Nhìn thấy bóng dáng hắn liền cảm thấy an tâm, hắn chính là người như vậy.
Liễu Sao cắn môi, nàng nhận ra ma tính trong cơ thể lại muốn bùng phát. Gần đây ma tính ngày càng lợi hại, mưu toan xâm chiếm ý thức của nàng, mỗi lần chống lại đều khiến nàng kiệt sức, hệt như chịu tra tấn hồn phách, nàng không dám sơ sẩy bởi vì một khi lơi lỏng có lẽ nàng sẽ bị ma tính không chế, sẽ biến thành ác ma hung tàn.
Lạc Ca lại như không hề phát hiện ra.
Là vì quan tâm chuyện khác sao? Bên ngoài lục giới có chuyện, còn có thi ma Thạch Lan, tất cả đều quan trọng hơn nàng. Tâm lực thật sự có hạn, vào yêu giới cứu Lạc Ninh, đối phó Thực Tâm ma, chuyện của Thạch Lan chưa giải quyết, bên ngoài lại xảy ra chuyện, từng chuyện từng chuyện cứ ập xuống người hắn, trong khi đó hắn vừa đi vừa phải chịu đựng tính xấu của nàng… Lúc nhìn thấy Song cực trướng, Liễu Sao nhìn thấy lần đầu tiên trong đôi mắt kia thoáng hiện sự mệt mỏi. Liễu Sao có thể khẳng định, chuyện hắn phải xử lý lần này tương đối khó khăn.
Liễu Sao biết rất nhiều người nói nàng ‘không hiểu chuyện’, ngay cả hắn cũng cho là như vậy sao? Nhưng dù có như thế, Liễu Sao cũng không muốn nghĩ nhiều về ‘ấn tượng’ này, một mình đấu tranh với ma tính.
Vì đấu tranh để giành quyền khống chế cơ thể, trận chiến giành ý thức nên cực kỳ đau đớn.
Ma tính ngày càng nghiêm trọng hơn trước! Thậm chí Liễu Sao có thể cảm nhận được cảnh tượng thân thể đang bị ma khí bao trùm hoàn toàn, hàng mi dài run rẩy. Tiếng kêu gào, suy nghĩ tà ác đến từ nơi tối tăm, đang dụ dỗ nàng từ bỏ việc chống cự.
Bóng dáng trước cửa động vẫn bất động, hắn chỉ cần quay người lại là có thể phát hiện trạng thái bất thường của nàng. Nhưng có lẽ tiếng mưa bên ngoài quá lớn, có lẽ suy nghĩ mọi chuyện quá nhập tâm, hắn không hề phát hiện ra.
Liễu Sao dốc toàn sức lực khống chế ma khí không để nó lan rộng, bất chợt phân tâm, thần khí chợt trở nên hỗn loạn.
Bàn tay mất khống chế nâng lên, chỉ về bóng dáng màu trắng kia.
Mau chóng ra tay! Suy nghĩ tà ác điên cuồng ra lệnh.
Không đúng! Bản thân nàng tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ này trong đầu! Liễu Sao không còn đủ tinh thần để tự hỏi nữa, bất chợt mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, tóc trên trán ướt đẫm, thình lình cảm thấy như là cơn mưa to bên ngoài trút lên đầu.
Cuối cùng, suy nghĩ tà ác giãy dụa kịch liệt, không cam lòng bị ép xuống.
Sức lực cạn kiệt quá độ, Liễu Sao chậm rãi ngã ra sau, dựa người trên vách đá, đầu vô cùng đau đớn.
Không lâu sau, một bàn tay mát lạnh đặt trên trán nàng.
Liễu Sao lập tức mở mắt ra.
“Liễu Sao tiểu muội.” Giọng hắn vang lên.
Liễu Sao nhìn hắn, nhưng không đáp lại.
“Dùng mạng của muội, có lẽ sẽ đổi được sự sống của rất nhiều người,” hắn bình tĩnh nói, “Muội sợ chết không?”
Chết? Liễu Sao cảnh giác, theo bản năng muốn xích ra.
Hắn kìm sự hoảng sợ của nàng lại: “Muốn sống, không có gì sai.”
Biểu hiện này khiến hắn thất vọng rồi sao? Liễu Sao cũng biết xấu hổ, nàng biết nói như thế nào để tranh thủ được sự đồng cảm của hắn, nhưng đối với hắn, không nên nói những lời lừa gạt. Nàng không lương thiện như Lạc Ninh, không xứng làm “Tiểu muội” của hắn.
“Mệt mỏi thì ngủ đi”, trong đêm mưa gió ngập tràn, giọng nói thanh trong, lạnh lùng lại rõ ràng và dịu dàng đến thế.
Sóng mũi chợt cay cay, thả lỏng thân thể đang căng cứng, Liễu Sao mơ hồ đáp lại, dựa vào lòng hắn như rất quen thuộc, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lạc Ca trước giờ không gần gũi người khác, nhưng dường như hắn cũng quen thuộc thật nhanh, ôm lấy nàng rất tự nhiên.
Thì ra, tiên giả lạnh lùng lại có vòng tay ấm áp như vậy.
Liễu Sao chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, mãi đến giờ phút này nàng vẫn không thể tin được — người đứng đầu Tiên môn, lợi hại như vậy, vĩ đại như vậy, mà nàng có thể nằm trong lòng hắn giống như Lạc Ninh.
Nhẹ nhàng áp mặt vào vạt áo bào trắng mềm mại, sạch sẽ không chút mùi khiến người ta cảm thấy an lòng.
Tuy rằng trước đó hắn muốn giết nàng, nhưng cũng không sao cả, hắn chưa từng bỏ rơi nàng. Liễu Sao cảm thấy rất thỏa mãn, nằm trong lòng hắn, nghe tiếng mưa rơi trắng cả đất trời, giống như lần đầu tiên nhìn thấy biển, nước biển xanh thẳm cuốn theo những con sóng trắng bạc đẹp đẽ, thanh thế rất lớn nhưng không hề đáng sợ chút nào.
Đây không phải là vòng tay ôm ấp giả dối năm đó.
Mồ hôi biến mất, toàn thân thoải mái, là tịnh thủy chú của Tiên môn, Liễu Sao nhớ đến suy nghĩ độc ác trong đầu lúc nãy, nghẹn ngào mở miệng: “Thật ra muội…”
“Được rồi,” giọng nói trên đỉnh đầu ngắt lời nàng, “Muội ngủ trước đi.”
“Nhưng ma tính…”
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng ra hiệu, Liễu Sao không nói thêm gì nữa. Có lẽ là do quá thư thái, nàng chìm sâu vào giấc ngủ trong tiếng mưa.
Mưa gió trắng đêm, không biết tháng năm nào.
Hết chương 43
———————————————–
Lảm nhảm~~~~~~~
Các bạn nghĩ Lạc Ca có biết sự giằng co đau đớn của Liễu Sao không?
Hẳn là biết, chẳng qua người ấy cũng đang giằng co tranh đấu mà thôi.
Cuối cùng, lựa chọn của Lạc Ca là gì? Lạc Ca cũng như Lạc Âm Phàm ngày nào, trên vai gánh nặng chúng sinh, không thể đánh cược bất cứ thứ gì. Vậy thì lựa chọn của Lạc Ca liệu có như Lạc Âm Phàm?
Mấy chương trước VP có nói mình suy đoán gì đó về Lạc Âm Phàm và bé Sâu bị Ong và Nu vùi dập không thương tiếc.
Túm lại suy đoán vầy nè: cụ Phàm là Thực Tâm ma, còn bé Sâu là thi ma Thạch Lan. Cụ Phàm vì để “bảo tồn” vợ mình mà sử dụng mọi cách, kết quả tẩu hỏa nhập ma hóa thành Thực Tâm ma, cuối cùng cũng giữ lại được bé Sâu là một “thi ma” sống dở chết dở như thế, thần trí cũng lửng lửng lơ lơ.
Sau này sẽ có đoạn Thạch Lan chấn động khi nghe tiếng đàn của Tử Trúc phong nữa cơ.
Đấy, người ta suy luận logic và có căn cứ như thế, mà 2 đứa tàn nhẫn kia nỡ lòng nào bạo hành tập thể người ta như thế chứ *lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa*.
Hiện tại tiến độ edit của MDH đã đuổi kịp Thục Khách. Mà tiến độ của Thục Khách là 4-6 ngày/chương.
Hình như quên thông báo tiến độ post truyện mới ở đây, chỉ thông báo trên FB.
Do MDH đã đuổi kịp Thục Khách nên từ chương 41 trở đi sẽ là chương/ngày nha.