Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ủa, đây là đâu? Ta chưa chết ư?" Người đó tỉnh dậy.
Sau đó, nhìn tới chỗ phát sáng, nghĩ: "Đó là lập khế ước với thú sao? Ai thế nhỉ?"
"Ngươi vẫn còn bị thương nặng đấy, hãy nằm im, đừng đi đâu cả, ta đi lấy thuốc về bôi cho ngươi." Nghe thấy tiếng động, Lưu Ly chạy đến. Rồi cô cật lực đi tìm. Một lúc sau thì cô về.
Đến gần người thanh niên, Lưu Ly dịu dàng nói: "Ngươi cởi áo ra đi để ta bôi lá thuốc cho."
Thanh niên này ngơ ngác một lúc, giật mình, hét lên: "Ngươi là ai tại sao lại bắt ta cởi áo? Để cho con Lôi Hổ thú ăn thịt ta à?"
Quả là, lúc Lưu Ly nói câu đó, Lôi Hổ thú chợt nhiên bước đến cạnh cô.
Lưu Ly cười ha hả: "Ha ha! Có vẻ ngươi rất sợ nhỉ? Nhưng tiểu miêu kia không thể ăn được đâu?"
"Tại sao?" Tên nam nhân chớp mắt hỏi.
"Nó không có răng để mà ăn nha." Lưu Ly trêu đùa.
"Có mà ta không thèm thịt của ngươi đó. Người gì mà toàn xương, không có chút thịt nào thì ăn không bõ dính răng ta à." Tiểu Lôi dọa.
"Tiểu miêu, có vẻ ngươi nói rất thẳng thắn đấy. Ta khen." Lưu Ly vỗ tay bồm bộp.
"Tất nhiên rồi. Ta rất thích sự thẳng thắn. Thẳng thắn là sở trường của ta mà." Tiểu Lôi bắt đầu cái tính kiêu ngạo của mình.
"Ừm." Lưu Ly gật đầu rởm.
"Nè, sao các ngươi không chịu nghe ta nói hả?" Tên nam nhân tức giận.
"Ngươi câm miệng vào, rồi cởi áo ra." Lưu Ly nói.
"Không, ngươi có quyền gì mà bắt ta cởi?" Cậu ta cứ cố chập không chịu bỏ chiếc áo trên người mình ra.
"Quyền gì á? Ta cũng không biết. Ta chỉ biết rằng là nếu ngươi không cởi ra thì vết thương của ngươi sẽ nặng hơn đó nha!" Lưu Ly giở cái tính lưu manh ức hiếp 'con trai' nhà lành mà dọa dẫm khiến cho cậu ta xanh cả mắt, lẩy bẩy cả người.
"Ta cởi, ta cởi." Vội vàng, run sợ, nhanh tay cởi áo ra để con người kia hài lòng.
"Rồi, rồi, phải thế chứ." Ân cần, dịu dàng đến bôi. Nhưng! Trong lòng của Lưu Ly lại khác: Ặc, body đẹp nhường này, cơ ngực đẹp thế này, thật sự không chịu nổi nữaaaa! Máu sắp phun trào rồi aaa! Ta chết luôn đây! Ựa..
"Bôi nhẹ thôi nha." Anh chàng dường như dịu hẳn.
"Đồng ý." Lưu Ly liên tiếp gật đầu.
Bôi xong, cậu ta ngại ngùng nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ta tên Cố Dương, còn ngươi?"
"Ngươi cứ gọi ta là Độc y. Không phải cảm ơn đâu, đừng khách sáo làm chi." Lưu Ly nở nụ cười tươi rói. Đột nhiên..
"Chủ nhân, ngài sao vậy a?" Tiểu Vĩ và Tiểu Lôi hốt hoảng.
"Nè, ngươi sao vậy?" Cố Dương cuống cuồng.
"Xin ngươi cứu chủ nhân ta." Hai con thú biết mình không thể làm được gì, chúng mở to con mắt siêu đáng yêu của mình ra để cầu khẩn Cố Dương.
"Ừ được. Đi về nhà ta đi. Ca ta sẽ cứu cho." Thật may Cố Dương đồng ý.
"Cảm ơn ngươi, may mà có ngươi. Không thì chủ nhân ta đã.." Tiểu Vĩ cúi người xuống lạy cảm tạ.
"Không có chi nha. Đằng nào chủ nhân nhà ngươi cũng cứu ta một mạng." Cố Dương vui vẻ.
Rồi, cả ba đều chạy như bay về nhà nam nhân để cứu Lưu Ly bị phụt máu đã ngất đi..