Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Đình nào dám chơi xỏ Lục Quý Trì, sắc mặt hắn thay đổi như vậy, hoàn toàn là vì sự xuất hiện đột ngột của Khương Hằng.
Vừa nhìn thấy nàng, sự hổ thẹn, chột dạ, đấu tranh và đau đớn đồng loạt trào dâng trong lòng, khiến hắn càng thêm hoảng loạn, trên mặt lộ ra vài phần mất kiên nhẫn.
Lại nghĩ tới tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện giờ…
Cả thế giới trước mắt Lạc Đình như biến thành màu xám xịt, trông hắn suy sụp hẳn.
Hắn vốn nho nhã yếu đuối, dáng vẻ hiện tại quả thực làm hắn trông đến là đáng thương. Lục Quý Trì ngứa ngáy khắp người, cố nhẫn nhịn, quay đầu về phía Khương Hằng hừ một tiếng: “Lúc bổn vương tới hắn đã trông chết trôi thế này rồi, bổn vương không bắt nạt hắn.”
Khương Hằng trầm mặc một lát, mắt ánh lên ý cười: “Điện hạ tất nhiên sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.”
Lục Quý Trì hài lòng, nhướn mày ném cho nàng một ánh mắt ‘Cô cũng thật tinh tường’.
Ý cười trong mắt Khương Hằng càng rõ hơn, nhớ tới bộ dáng vừa lạnh mặt uy hiếp Lạc Đình của chàng, nàng có chút động lòng.
Người này thật tốt, đáng tiếc…
Đáng tiếc?
Suy nghĩ này vô ý hiện lên trong đầu khiến Khương Hằng bỗng ngẩn ngơ, nụ cười trong khoảnh khắc cứng lại. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lấy lại bình tĩnh: “A Như đang tìm huynh đó, Lạc ca ca, chúng ta mau qua đó thôi.”
Lạc Đình hoàn hồn, cười gượng gạo đáp: “Được.”
“Vậy điện hạ…”
“Đi thôi, bổn vương cũng muốn đi xem náo nhiệt.”
Khương Hằng nhún người đáp vâng, liếc thấy dáng đi của chàng có chút cứng nhắc, bèn dừng lại hỏi thăm: “Thương thế của điện hạ…”
Lục Quý Trì quả thật không muốn nhớ lại chuyện xấu đêm qua, chưa đợi nàng hỏi xong khóe môi đã nhếch lên: “Thái y nói đã tốt hơn nhiều rồi, cô không cần lo.”
Khương Hằng muốn nói thêm gì đó lại thôi.
Không hiểu sao lòng nàng cứ có chút bấn loạn, cố lấy lại tỉnh táo, nàng bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó.
Còn chưa nghĩ ra, cách đó không xa đã truyền tới tiếng thét chói tai, sau đó đoàn người phía trước bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Hổ kìa! Hổ tự nhiên xuất hiện kìa!”
“Lợn rừng nữa! Chưa hết, ngoài lợn rừng còn có….”
“Gấu, báo nữa kìa! Trời ơi! Chúng đang lao về phía chúng ta!”
Biến cố đột ngột xảy ra làm ba người cả kinh, Lục Quý Trì cố quan sát kỹ, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Hàng loạt mãnh thú to xác vốn chỉ nên xuất hiện trong rừng sâu núi thẳm, giờ lại đột nhiên vọt ra từ cánh rừng nhỏ bên phải đài cao.
Mấy người Phương Trân Châu và Sở hoàng hậu đều bị vây ở đó, còn cả Chiêu Ninh đế, y vốn đang ngồi trên ghế chủ vị quan sát cuộc tranh tài, chuẩn bị ban thưởng cho người đứng đầu giải đấu. Mọi người đều hoảng sợ, vội vã lớn tiếng hô lên: “Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
Tần Tranh phản xạ cực nhanh, lập tức dẫn cấm vệ quân lao tới vây lấy đám khách không mời này rồi nhanh chóng diệt trừ. Nhưng không rõ tại sao, đám mãnh thú như thấy được nguy hiểm mà né tránh theo bản năng, chỉ liên tục nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn về phía trước, chẳng sợ bị thương mà dừng lại.
Cấm vệ quân bị bất ngờ, một số người đã bị chúng cắn.
Dã thú thấy có đổ máu như thêm kích thích, gầm rú nhào tới phía đài cao; mọi người sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc, nhao nhao ôm đầu chạy thục mạng.
Khung cảnh vừa rồi còn ngập tràn tiếng cười nói, mà nay đã hỗn loạn vô cùng.
“Này…. Này là…!”
Lạc Đình sợ hãi hai chân mềm nhũn, Khương Hằng ngược lại rất tỉnh táo, nàng đưa tay kéo lại Lục Quý Trì đang định co cẳng chạy về phía trước: “Lúc này điện hạ xông lên, chẳng những không giúp được, có khi còn làm tình hình thêm phức tạp.”
Lục Quý Trì đột nhiên tỉnh ngộ, hít sâu một hơi: “Cô nói đúng.”
Chàng chăm chú nhìn một đội cấm vệ quân đang vững vàng che chắn cho đoàn người Phương Trân Châu, sự kích động và sốt ruột tạm lắng xuống vài phần.
Những con mãnh thú này mặc dù nhìn vô cùng hung dữ, nhưng cấm vệ quân cũng không hề ngồi không, thiết nghĩ tình hình sẽ nhanh chóng được khống chế, mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy.
Thiếu niên cau mày chờ đợi một hồi, khi thấy đôi bên tuy còn đang chém giết, nhưng tình hình đã ổn định hơn, không kiềm chế được nữa mà rảo bước về phía kia.
“Mẫu hậu!”
Nghe được giọng nói của con trai, Phương Trân Châu đang bị một cảnh máu thịt lẫn lộn dọa sợ tới ngây người, liền hoàn hồn trở lại: “Con…”
“Mẫu hậu không sao chứ?” Lục Quý Trì tiến lên cầm lấy bàn tay lạnh như băng của bà, “Mẫu hậu sợ lắm à?”
Lòng bàn tay chàng đẫm mồ hôi, rõ ràng nãy giờ chàng cũng rất khẩn trương, sau khi lấy lại tỉnh táo, Phương Trân Châu nặng nề thở ra một hơi: “Không sao…. Còn con đấy, không phải đã kêu con nghỉ ngơi cho khỏe rồi à, sao tự nhiên lại chạy ra đây?”
“Nằm mãi cũng chán quá, nhi thần muốn ra ngoài xem một chút, ai ngờ…” Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang chiếu vào mình, Lục Quý Trì cứng đờ người, vội vàng quay đầu hỏi thăm Chiêu Ninh đế và Sở hoàng hậu, “Hoàng huynh hoàng tẩu vẫn ổn chứ?”
Vị đế vương trẻ tuổi vẫn ngồi điềm nhiên tĩnh lặng, chân mày cũng không nhíu lấy một lần, trầm tư trong chốc lát, ánh mắt chậm rãi quét qua hai tay của đệ đệ hung hăng và mẹ ruột mình. Lát sau, y mới đáp một câu không rõ ý tứ: “Trẫm không sao.”
“Bổn cung cũng không sao.” Sở hoàng hậu chỉ sợ hãi lúc đầu, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thấy Phương Trân Châu tuy đã hoàn hồn nhưng sắc mặt tái mét, nàng vội vàng trấn an bà: “Mẫu hậu đừng sợ, có bệ hạ có Tần tướng quân và các tướng sĩ ở đây, những súc sinh kia không thể đả thương chúng ta được đâu.”
Thấy nàng tuổi còn trẻ hơn, nhưng lại bình tĩnh hơn mình, Phương Trân Châu cảm thấy hơi bẽ bàng, bèn hất tay Lục Quý Trì ra: “Ai gia không sợ, chẳng qua….nhìn máu nhiều như vậy, ai gia có chút choáng váng.”
Đúng, chính thế, bà nói xong còn nghiêm túc gật đầu một cái.
Lục Quý Trì: “…”
Xem ra cũng không có chuyện gì.
“Bẩm bệ hạ, mọi thứ đã xử lý ổn thỏa.” Đúng lúc này Tần Tranh một thân nhiễm đầy máu tanh đi tới, cách không xa sau lưng hắn có chừng mười cỗ thi thể mãnh thú, ngoài ra còn mấy con gục xuống, giãy giụa, đội cấm vệ quân vẫn đang xử lý.
Chiêu Ninh đế gật đầu, sắc mặt không đổi nói ra hai chữ: “Tra xét.”
Những mãnh thú này không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, trông chúng cũng không được bình thường….. Tần Tranh ánh mắt lạnh lẽo gật đầu đáp ứng, xoay người đi sắp xếp.
“Bệ hạ, vậy chuyện ban thưởng, có tiếp tục không ạ?” Lâm Phúc Lai tay nâng bảo kiếm đột nhiên tiến lên hai bước hỏi.
Chiêu Ninh đế chậm chạp quét ánh mắt sâu thẳm qua tất cả mọi người, hơi híp mắt lại, y gật đầu đáp: “Tiếp tục đi.”
Hao tổn tâm sức bố trí mãnh thú tấn công bất ngờ, chắc hẳn không chỉ để dọa dẫm, chuyện này, vẫn chưa kết thúc.
“Dạ,” Lâm Phúc Lai lên tiếng đáp lại, rồi quay đầu nhìn mọi người, nâng cao bảo kiếm trong tay, “Bệ hạ có lệnh….”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt lão thái giám mập mạp đột nhiên biến đổi, lão nhanh xoay người lại, vươn tay vào không trung nắm lấy con dao găm chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, hung hăng đâm về phía Chiêu Ninh đế.
“Bệ hạ cẩn thận——!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Phúc Lai lại đứng quá gần Chiêu Ninh đế; mọi người bàng hoàng, chỉ đành trơ mắt nhìn con dao găm lóe sáng đâm một đường thẳng tắp vào…..
“A Trì!!”
Tiếng hét chói tai của Phương Trân Châu làm tất cả mọi người giật thót.
Tấn vương….. Cái tên Tấn vương luôn không an phận, dã tâm bừng bừng, nay lại không màng an nguy của bản thân, giữa lúc chỉ mành treo chuông lại nhào tới chắn thay cho bệ hạ?!
Này….bọn họ không phải đang nằm mơ chứ?
Ngay cả Chiêu Ninh đế cũng không khỏi ngây ngẩn nhìn đệ đệ hung hăng đang ngã vào người mình.
“Còn….còn ngây ra đó làm gì?” Lục Quý Trì đau đến há hốc mồm, môi co giật vươn tay đè ép bụng đang không ngừng chảy máu của mình, khó khăn nặn ra mấy chữ, “Gọi…gọi thái y…”
Mẹ nó không thấy ông đây bị đâm thủng rồi à? Còn ngơ ngơ ngác ngác ở đó làm gì, đúng là đồng đội như heo mà!
Chiêu Ninh đế bỗng hoàn hồn, thấy mặt chàng như khoặm lại, trong lòng trăm mối ngổn ngang đồng thời lại có chút buồn cười.
“Tại sao lại làm thế?” Y hơi ngập ngừng, dùng một ánh mắt hoàn toàn khác với lúc trước nhìn đệ đệ hung hăng của mình, “Trước đây không phải…A Trì vẫn luôn muốn thay thế trẫm sao?”
Lâm Phúc Lai đã đi theo y từ hồi y mới ra đời, Chiêu Ninh đế tuy đã phòng bị từ sớm, nhưng quả thật không thể ngờ người ra tay sẽ là lão. Mà lão lại cực kỳ hiểu y, ra tay vô cùng hung ác, nếu như không nhờ Lục Quý Trì, Chiêu Ninh đế biết chắc hôm nay y chẳng thể nào né nổi nhát dao này.
Còn Lục Quý Trì…. Tại sao lại thế?
Đây là lần đầu tiên nghe y hỏi thẳng vào chuyện này, Lục Quý Trì hơi ngơ ngẩn, chợt phản ứng lại —– mẹ kiếp mình theo bản năng đi cứu người ta giờ lại hóa bất thường rồi!
Chuyện này ảnh hưởng cực lớn tới việc cái đầu chàng có giữ được trên cổ hay không, hơn nữa không chừng….chàng sẽ không cần phải cụp đuôi mà sống nữa! Thiếu niên nhất thời kích động, cố nén đau đớn trên người, dùng một ánh mắt thâm trầm sùng kính nhìn y: “Trước đây đệ …đệ không hiểu chuyện, luôn nghĩ bản thân không thể… không thể thua kém hoàng huynh được. Nhưng đến một hôm trong giấc mơ, mẫu phi…mẫu phi muốn đệ hãy mở to đôi mắt, nhìn cho thật rõ Đại Chu của ngày hôm nay…. Đệ….đệ làm theo lời bà ấy….sau đó cuối cùng đã hiểu, thiên hạ này có thể không có đệ, nhưng không thể không…không có hoàng huynh….”
Lời phía trước là giả, nhưng đằng sau là thật lòng.
Đại Chu vừa thoát khỏi hiểm cảnh nước mất, hiện nay chính sự rối ren, tình cảnh không quá ổn. Dưới gối Chiêu Ninh đế hiện tại cũng chỉ có một tiểu hoàng tử mới sinh không lâu, nếu hôm nay y có chuyện chẳng lành, Đại Chu nhất định sẽ lại rơi vào cảnh ngoại loạn nội nguy, mà lần này, khó khăn mà dân chúng Đại Chu phải đối mặt, chính là cảnh nước mất nhà tan thật sự.
Lục Quý Trì nghĩ như vậy, cảm thấy bản thân thật vĩ đại, hẳn là một vị anh hùng vì dân vì nước trong truyền thuyết!
Chiêu Ninh đế không hay biết chàng giờ này còn tâm trạng đắc ý, chỉ cúi đầu nhìn người em trai vừa quen thuộc vừa xa lạ, lòng rối bời, rồi y thở dài một hơi cười: “Trẫm vốn định sai người điều tra cho kỹ rồi mới phán đoán, nhưng giờ phút này đây…trẫm muốn tiếp tục tin tưởng đệ.”
“Huynh tin đệ….đệ nhất định sẽ không để cho huynh thất…thất vọng nữa…” Lục Quý Trì lòng mừng quýnh, nhưng lời còn chưa dứt, quang cảnh trước mắt chàng đã tối sầm lại, chàng rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Nụ cười của Chiêu Ninh đế cứng lại, y cúi đầu nhìn, thấy vết thương trên người Lục Quý Trì không biết từ lúc nào đã biến thành màu máu đen sẫm.
Trên dao găm có độc!
Ý thức được điều này, đáy mắt chàng thanh niên chợt trầm xuống: “Mau truyền thái y!”
“Mẫu hậu! Mẫu hậu người sao rồi ạ?”
Phương Trân Châu lại không chịu nổi kinh hãi, hai mắt trợn ngược lên ngất xỉu.
Tình cảnh bỗng chốc lại hỗn loạn.
Cách đó không xa, Khương Hằng cố mấp máy đôi môi cơ hồ đang trắng bệch.
Nhịp tim dồn dập và sự lạnh toát từ sau gáy làm nàng rùng mình trong nháy mắt đã cho nàng hiểu được lòng mình.
Nhưng nàng chẳng thể nào vui nổi.
Nếu như có thể…
Quay sang nhìn Lạc Đình bên cạnh đang lau mồ hồi, ánh mắt nàng càng trở nên phức tạp.
Nếu như có thể, nàng thật sự hy vọng mình vĩnh viễn không hiểu ra.