Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai năm sau khi về nước, Đỗ Nhược thường nhớ tới Hà Khâm Sinh.
Không phải cô cố ý nghĩ tới. Chẳng qua cuộc sống quá khó khăn, cô bị thực tế đánh gục nên sẽ nghĩ đến nguyên nhân làm cuộc sống của cô thay đổi.
Nếu như không quen biết anh ta, cô có thể thuận lợi tốt nghiệp trở về nước? Bố cô sẽ không phát bệnh qua đời? Tinh thần mẹ cô sẽ không ngẩn ngơ mà gặp tai nạn xe cộ? Cô cũng không cần ném bỏ tất cả lòng tự ái, chạy vạy khắp nơi bị người ta xem thường?
Thỉnh thoảng điên rồ cô nghĩ rằng, nếu như người đàn ông từng nói tình nguyện đem toàn thế giới dâng lên cho cô biết hoàn cảnh khó khăn của cô, liệu có một chút xíu hối hận vì những hàng động anh ta đã làm?
Nhưng cũng chỉ có hai năm đầu tiên.
Thời gian sau, cô lo tiền thuốc men cho Tần Nguyệt Linh, tiền học phí, sinh hoạt của Đỗ Hiểu Phong, cô giống như co quay bận rộn ở với đủ các công việc, mệt mỏi chạy đua. Cô không có sức lực để bi thương, anh có nhớ cô hay không không còn quan trọng, không biết còn cơ hội gặp lại hay không.
Gần đây cô không còn nghĩ tới chuyện này, so với ai khác cô rất rõ ràng, cô và Hà Khâm Sinh vốn không cùng một thế giới, không nên quen biết nhau. Thỉnh thoảng thấy hình anh trên tạp chí kinh tế, cô còn cười giễu một tiếng, anh ta sống càng ngày càng tốt, mình càng ngày càng sa sút.
Nghiêm khắc mà nói, cũng coi như sáu năm cô không gặp Hà Khâm Sinh.
Xã hội thông tin phát triển, trừ trang bìa tạp chí nhà sách, trên mạng cũng thường sẽ thấy tin tức của anh
Cô nhớ có lẽ là năm ngoái, lúc ấy trên mạng sôi nổi bàn luận bảng xếp hạng mười người tình lý tưởng, đứng thứ nhất chính là anh ta, hình như thứ hai là một người họ Mạnh, cuộc bình chọn rất sôi nổi, có nhóm đông người hâm mộ, cũng có người không thích Hà Khâm Sinh.
Cô liếc mắt qua, trong đó có một câu rất ấn tượng.
Người hâm mộ Hà Khâm Sinh chỉ trích sự nghiệp họ Mạnh không bằng, không đủ trưởng thành chững chạc, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, dĩ nhiên không thể so với hạng nhất. người hâm mộ đối phương phản bác lại: "Chọn người yêu mà thôi, tán tỉnh giữa hai người yêu nhau càng tăng thêm tình cảm, chia tay thì đường ai nấy đi, mọi người nghĩ rằng chọn ông xã phải có sự nghiệp thành công?"
Khi đó Đỗ Nhược mới nhận ra vị trí của cô trong lòng Hà Khâm Sinh.
Đúng vậy, chính là tình nhân.
Anh ta đối với cô gặp dịp thì chơi, nhưng cô hết lần này tới lần khác tin tưởng anh ta, còn anh ta lại diễn quá thật, còn dẫn cô ra mắt người lớn, hứa hẹn tốt nghiệp liền kết hôn, làm cô tin tưởng hai người dắt tay tới bạc đầu.
Đại khái là như vậy, dẫn đến yêu hận dây dưa sau này.
Cho dù thế nào, Đỗ Nhược đều không muốn gặp lại anh, ít nhất không muốn gặp lại trong trường hợp này.
Giọng nói bén nhọn vẫn quanh quẩn bên tai, không khí trong phòng làm việc rất kỳ dị, Đới Phó Quân phản ứng đầu tiên, tiến ra nghênh đón anh, Đỗ Nhược xoay lưng lại.
Có hai người đi sau Hà Khâm Sinh, một người là thư ký riêng, một người là trưởng phòng nhân sự, tất cả chậm rãi bước vào, mọi người liền hiểu người tới là ai.
Hôm nay anh dự tính qua đây nên ăn mặc có phần tùy ý, mặc dù vẫn là âu phục thường ngày, nhưng không thắt cà vạt mà quàng một khăn quàng cổ trắng mới lạ, không hề quái gở, ngược lại bớt đi khí thế bức người, tăng thêm vài phần nho nhã, giống thiếu niên phong nhã hào hoa từ trong tranh bước ra.
Dường như có thói quen làm trung tâm sự chú ý, anh bình tĩnh bước vào phòng, đứng trước mọi người.
Nhìn nụ cười ôn hòa trên khóe miệng anh, cô ta nhất thời quên mất mình vừa mở miệng mắng người, căng thẳng lại vui mừng, đang muốn mở lời, Hà Khâm Sinh lên tiếng trước.
"Chắc là ngủ với tôi?" Khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu không tại sao mới vào công ty có thể nhận dự án lớn, trong sáng... gái điếm?"
Anh nhướng mày, nụ cười khóe miệng biến thành cười lạnh, nhiệt độ giảm xuống làm mọi người đều phải rùng mình.
"Hà tổng, tôi... xin lỗi... Tôi... không phải cố ý..."
Hà Khâm Sinh không đợi cô ta nói xong, xoay người đi vào phòng làm việc của Đới Phó Quân, Đới Phó Quân vội vàng đuổi theo.
Đỗ Nhược vẫn cúi đầu, cho đến phòng làm việc yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi tất cả mọi người không dám thở mạnh, cô cầm văn kiện vừa ném xuống, tiếp tục làm việc.
Sau giờ làm, lần đầu tiên Đỗ Nhược lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi văn phòng, nhưng không về nhà ngay mà lang thang trên đường không có mục đích.
Đã tới tháng 12, người đi đường ít ỏi như lá khôrơi, mùa đông của thành phố S rất lạnh, người đi đường đều trang bị khăn quàng, găng tay bọc kín người, chỉ có Đỗ Nhược lúc ra về quá nhanh, không cầm theo thứ gì.
Cô nghĩ, có nên từ chức không.
Ngàn tính vạn tính né tránh Kiều Cận Nam, không nghĩ tới Waiting bị Hà thị thu mua, sớm biết thế này cô sẽ không do dự mà chọn J.M, cách xa Hà Khâm Sinh. Đi làm được một tháng, vất vả làm quen với công việc, sau này còn có cơ hội lũy kinh nghiệm, bộc lộ tài năng, bây giờ từ chức thì biết đi đâu tìm việc?
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có tiếng còi ô tô sau lưng.
Một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng bên cạnh, là Hà Khâm Sinh.
Không giống trước đây, năm ấy khi anh ta theo đuổi cô, ngày ngày lượn xe thể thao màu đỏ tới trường học chặn đường cô, nào có biết hai chữ "Khiêm tốn" viết như thế nào.
Đỗ Nhược bình thản, nhìn thấy xung quanh không có người quen, liền lên xe.
Vì không quàng khăn, mũi cô đã đỏ bừng, Hà Khâm Sinh tháo khăn quàng đưa cô, mặc dù chia tay nhiều năm, nhưng về điểm này giữa hai người vẫn có sự ăn ý, Đỗ Nhược biết anh nghĩ gì liền nghiêng người né tránh :"Cám ơn, tôi không lạnh."
Hà Khâm Sinh cũng không ép, cười cười, vừa lái xe vừa nói: "Cùng nhau ăn một bữa cơm."
Đỗ Nhược dừng một chút: "Được."
Hai người tới một nhà hàng yên tĩnh, riêng tư, người tới không ít, phục vụ biết Hà Khâm Sinh, vừa thấy anh liền đưa hai người tới chỗ ngồi.
Cách trang trí rất đặc biệt, không phải phong cách hiện đại, mà theo phong cách nhà vườn cổ điển, vách tường từ trên xuống làm tủ rượu, đặt toàn rượu nho, nhìn rất tráng lệ, mà không mất đi không gian tĩnh mịch, thanh tịnh.
"Nhược Nhược, muốn uống rượu gì?" Hà Khâm Sinh cầm thực đơn, cực kỳ tự nhiên hỏi cô một câu.
Đỗ Nhược nghe cảm thấy nực cười.
Có lúc cô thật bội phục Hà Khâm Sinh, cho dù xảy ra chuyện gì, vẫn có thể thân mật gọi "Nhược Nhược", còn mang chút triền miên lưu luyến, khi đó hai người cãi nhau không ngừng, anh quyết định chia tay, cũng nói: "Nhược Nhược, anh không yêu em."
"Không cần đâu." Đỗ Nhược cầm thực đơn, gọi món ăn: "Có lời gì thì nói mau, buổi tối tôi còn có việc."
Hà Khâm Sinh nhướng mày, cười nói: "Gấp gáp như vậy."
Đỗ Nhược rũ mắt xuống, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, không trả lời.
"Em không cần từ chức, trong công ty không ai biết gì hết." Hà Khâm Sinh tựa vào ghế ngồi, hai tay bắt chéo, nhìn Đỗ Nhược chăm chú, ánh mắt sáng ngời: "Em không nên vì lẩn tránh anh mà ngay cả công việc cũng không cần."
Đỗ Nhược bị anh đoán trúng tâm tư, không khẳng định cũng không phủ nhận.
"Nói thật, Waiting gia nhập Thiên Hồng, sau cải cách trở thành một cá thể độc lập, là một thương hiệu của Thiên Hồng, em có hiểu không?"
Phục vụ mang thức ăn lên, mặc dù Đỗ Nhược không gọi nhưng phần ăn của cô giống Hà Khâm Sinh.
"Từ trước tới nay anh làm việc công tư phân minh, Nhược Nhược, em cứ yên tâm đi." Hà Khâm Sinh cầm dao nĩa, nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn: "Anh tin tưởng thực lực của em, em cũng tự tin vào bản thân phải không?"
Ở một góc khác trong nhà hàng, một tổ hợp hai người đàn ông dắt theo một đứa trẻ thu hút nhiều chú ý, mà đứa bé rất nghịch ngợm, liên tục chạy nhảy ngó nghiêng xung quanh.
Kiều Dĩ Mạc tinh mắt, vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Đỗ Nhược ngồi cạnh của sổ, đang định gọi "Chị Hoa nhỏ", mới kêu được một tiếng "Chị" liền bị Mạnh Thiểu Trạch bưng miệng.
"Cháu nghĩ đây là vườn trẻ à, gọi lớn như vậy làm gì?" Nói xong liền đánh mắt về phía Kiều Cận Nam, ý bảo cẩn thận bố không cần cháu bây giờ!
"Chị Hoa nhỏ..." Kiều Dĩ Mạc che miệng, hạ giọng xuống, nhưng rất vui vẻ:"Chú Mạnh xem, chị Hoa nhỏ ngồi bên kia! Chúng ta ngồi cùng chị Hoa nhỏ được không?"
Mạnh Thiểu Trạch nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Nhược, ngồi đối diện là... Hà khâm Sinh?
"Chú Mạnh, chú Mạnh, chúng ta đi tìm chị Hoa nhỏ được không?" Kiều Dĩ Mạc kì kèo với Mạnh Thiểu Trạch: "Đã một tháng rồi cháu không gặp chị ấy."
Mạnh Thiểu Trạch buông tay, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người nào đó bên cạnh đang giả bộ không nghe thấy.
Kiều Dĩ Mạc trừng mắt, lúc nói chuyện với Kiều Cận Nam, một chút thái độ hờn dỗi cũng không còn, thành thật ngoan ngoãn hỏi: "Bố ơi, chúng ta có thể ngồi cùng chị Hoa nhỏ không?"
Kiều Cận Nam đang nhìn thực đơn lạnh lùng nói: "Không thể."
Kiều Dĩ Mạc thất vọng rũ mắt xuống.
Mạnh Thiểu Trạch an ủi xoa xoa đầu cu cậu: "Tiểu Mạc Mạc, chỗ ngồi đó quá nhỏ, không đủ chỗ cho chúng ta."
"Chị Hoa nhỏ có thể tới đây ngồi, bên này còn một chỗ trống." Kiều Dĩ Mạc lại kéo ống tay áo Kiều Cận Nam: "Bố đi mời chị Hoa nhỏ tới đây ăn cơm cùng chúng ta được không?"
Kiều CẬN NAM mặt không đổi sắc: "Không được."
Kiều Dĩ Mạc vô tội nhìn anh: “Bố sợ không đẹp trai bằng chú kia, cho nên chị Hoa nhỏ không chịu ăn cơm cùng bố phải không?"
"Phì..." Mạnh Thiểu Trạch đang định nuốt hớp nước xuống xém chút nữa phun ra, không quên thêm dầu vào lửa: "Tiểu Mạc Mạc, cháu đâm trúng nỗi đau của bố cháu rồi! Chú kia rất lợi hại, sức hấp dẫn còn hơn chú! Chị Hoa nhỏ từ chối đến công ty bố cháu, chạy tới công ty của chú kia, chắc là nhìn bố cháu chướng mắt!"
"Ồ..." Kiều Dĩ Mạc há to mồm, ánh mắt đầy thông cảm nhìn Kiều Cận Nam: "Bố... Thì ra là chị Hoa nhỏ nhìn bố chướng mắt."
Kiều Cận Nam: "..."
"Được rồi... Coi như là vậy..." Kiều Dĩ Mạc tiếc nuối: "Hôm nào một mình con hẹn riêng chị Hoa nhỏ là được..."
Khóe miệng Kiều Cận Nam giật giật, liếc Kiều Dĩ Mạc một cái, đặt thực đơn xuống, phong thái tự nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Mạnh Thiểu Trạch một cái: "Hai người chờ đấy."
Kiều Cận Nam thong dong sửa lại tay áo, xoay người đi về phía Đỗ Nhược.
Nhìn anh chướng mắt?
Hừ~