Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cái gì gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời?
Sau khi kết hôn Đỗ Nhược đã thấu hiểu cái cảm giác bị lừa gạt.
Trước khi kết hôn thì hứa hẹn "Cái gì mà tất cả đều nghe theo em", "Em làm cái gì cũng đúng", "Em thấy không hài lòng chỗ nào, anh sẽ đổi", thật chân thành, thật cảm động! Còn sau khi kết hôn thì sao?
Đặc biệt là sau khi cô sinh Dĩ Ninh, anh càng ngày càng quá đáng!
Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam đang làm mặt lạnh ngồi trên ghế sô pha, cô đành phải nhún nhường một bước: "Hôm nay em phải đi xã giao cùng trưởng phòng Triệu, đã hẹn trước với đối tác rồi, ăn xong em sẽ về ngay được không?"
Kiều Cận Nam lạnh lùng chặn ngang: "Không được."
Đỗ Nhược phản bác lại: "Anh thật là quá đáng! Chỉ là một bữa ăn thôi, khi anh đi xã giao em cũng không trách anh đúng không?"
Kiều Cận Nam nhướng mày: "Em sao? Một quản lý nho nhỏ cũng phải ra ngoài xã giao?"
Sau khi sinh Dĩ Ninh Đỗ Nhược dồn hết tâm huyết vào công việc, cũng đạt được thành tựu nho nhỏ, trong hai năm ngắn ngủi đã thăng chức lên quản lý, mặc dù không thể so sánh với Kiều Cận Nam nhưng với cô lại vô cùng quan trọng.
Cô hưởng thụ cảm giác vui sướng khi đạt được thành tựu.
Trong lời nói của Kiều Cận Nam có ý châm biếm làm cô có chút không vui, cô làm mặt lạnh không thèm để ý tới anh, xoay người vào phòng tắm để sửa soạn.
Kiều Cận Nam hờ hững nói: "Ngày mai anh sẽ hủy hợp đồng này."
"Anh!" Đỗ Nhược nhìn anh: "Vậy thì em từ chức, không ở J.M thì còn những công ty khác."
Kiều Cận Nam nhướng mày: "Từ chức thì được. Đến Thịnh Thế."
Đỗ Nhược nổi giận: "Đến Thịnh Thế làm gì? Làm thư ký cho anh à?"
Kiều Cận Nam nghiêm túc gật gù: "Ý kiến này không tệ. Thuận tiện chúng ta hẹn hò."
Đỗ Nhược liền đỏ mặt.
Hình như từ lần cầu hôn đó, Kiều Cận Nam đặc biệt yêu thích “Hẹn hò nơi công sở", Dĩ Ninh rất quấn mẹ, người trong nhà lại nhiều, nên hai người "Hẹn hò" tại văn phòng cũng thường xuyên hơn.
"Anh..." Đỗ Nhược đỏ mặt nói: "Đã gần đầu bốn rồi còn không biết xấu hổ!"
Kiều Cận Nam liếc cô một cái:" Em không biết là “Ba mươi như lang bốn mươi như hổ” sao?"
"Cái này..." Rõ ràng câu đó là chỉ phụ nữ mà!
Càng nói càng dễ lọt hố anh đào sẵn vì thế Đỗ Nhược mặc kệ anh, vào phòng tắm sửa soạn lại.
Kiều Cận Nam liền theo sau, hai tay ôm ngực tựa vào cửa quan sát cô.
Váy áo mày đen phối hợp với dây chuyền ngọc trai, chân đi tất đen, rất có thể cô sẽ chọn giày cao gót màu đen.
Hầu kết khêu gợi chuyển động lên xuống.
"Đỗ Nhược, hôm nay đối tác đều là đàn ông đúng không?"
Đỗ Nhược bất đắc dĩ thở dài: "Đàn ông thì sao? Chẳng phải đối tác của anh cũng có phụ nữ sao?"
Kiều Cận Nam không buông tha: "Ngày mai là ký hợp đồng?"
Đỗ Nhược vẫn tiếp tục trang điểm: "Đúng vậy. Ngày mai ký hợp đồng nên hôm nay trưởng phòng Triệu quản mời khách."
Kiều Cận Nam bình tĩnh phun ra một câu: "Anh đi cùng em."
Đỗ Nhược bật cười: "Đừng! Anh mà đi mọi người không dám ăn uống đâu, có khi biến thành cuộc họp cũng nên!"
"Đỗ Nhược, đã là vợ chồng già rồi sao ở công ty em vẫn bắt anh giả bộ không được quen biết em, có phải phạm pháp đâu tại sao phải lén lút?"
Đỗ Nhược tiếp tục tô son: "Ai làm vợ chồng già với anh?"
Kiều Cận Nam chặn cô lại.
Mặc dù đã quen thuộc từ lâu nhưng hơi thở của anh đến gần làm Đỗ Nhược vẫn đỏ mặt, cô đẩy anh ra nhưng chẳng thấm vào đâu.
Kiều Cận Nam khẽ cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, thấp giọng nói: "Goodbye kiss."
Đỗ Nhược đành ngẩng đầu lên hôn anh một cái.
Kiều Cận Nam liền ôm lấy hông cô, biến thành một nụ hôn nóng bỏng.
Mọi người dưới nhà đang chờ Kiều Cận Nam xuống ăn cơm, nhưng đợi mãi chẳng thấy người đâu Ngô Khánh Phân liền lẩm bẩm một câu: "Chẳng phải Nhược Nhược nói hôm nay ăn cơm ở ngoài sao? Không nhìn xem mấy giờ rồi mà vẫn chưa thấy xuống."
Kiều Xảo Xảo hừ hừ hai tiếng: "Nhất định là anh không cho đi."
"Tại sao lại không cho vợ ăn cơm ở ngoài?" Ngô Khánh Phân cũng thấy con trai nhà mình nhiều chuyện.
"Còn tại sao nữa?" Kiều Xảo Xảo ngồi nghiêng ngả trên ghế sô pha lật nghịch nghịch điện thoại: "Con thấy nên gọi anh ấy là Kiều tổng giấm chua."
Năm nay Kiều Dĩ Mạc đã bảy tuổi vừa mới lên tiểu học, đang ngồi chơi xếp gỗ với Kiều Dĩ Ninh, nghe câu được câu mất liền mở to đôi mắt tò mò hỏi: "Bố giấm chua?"
Kiều Dĩ Ninh ngồi bên cạnh học theo bộ dạng của anh trai trợn to đôi mắt, lắp bắp: "Bố.. thúi?"
Cả nhà bị chọc cười.
Ngô Khánh Phân cười lớn ôm lấy Kiều Dĩ Ninh: "Ai u bảo bối của bà càng ngày càng đáng yêu!"
Bà có nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày thằng con trai kiêu ngạo không để ai vào mắt lại chịu khuất phục trước hai người, một người là bảo bối trong ngực bà, một người còn đang ở trên lầu kia.
Kiều Dĩ Ninh giãy dụa muốn xuống, hai cánh tai mũm mĩm chìa ra: "Anh ơi..."
Ngô Khánh Phân không thể làm gì khác là thả Dĩ Ninh xuống, còn lẩm bẩm một câu: "Tại sao Ninh Ninh không thân với bố không thân với mẹ mà lại thân với Mạc Mạc!"
Kiều Xảo Xảo lại hừ một tiếng: "Nếu anh trai tốt tính bằng nửa Dĩ Mạc, con cũng thân với anh!"
Ngô Khánh Phân dí dí vào trán Xảo Xảo: "Đừng có mạnh miệng, Cận Nam mà thân thiết với con mới là lạ! Nhìn Ninh Ninh đi, thật ngoan!"
Nói xong bà kêu Dĩ Mạc vào ăn cơm.
Com nước xong xuôi, mọi người quây quần ngồi xem TV, lúc này Kiều Cận Nam mới chậm rãi xuống lầu, vẻ mặt thỏa mãn, khoan khoái.
"Chị dâu đâu?" Xảo Xảo vừa thấy anh liền hỏi.
Kiều Cận Nam mặt không đổi sắc trả lời: "Đang ngủ."
Xảo Xảo định hỏi tiếp, Ngô Khánh Phân ho khan một tiếng, Kiều Dĩ Mạc ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắng giọng hỏi: "Sao mẹ lại ngủ sớm như thế? Mẹ đã hứa sẽ dạy con học bài mà!"
Kiều Cận Nam ôm Dĩ ninh vào lòng: "Để cô nhỏ dạy con."
Kiều Dĩ Ninh lại bắt đầu giãy giụa: "Bố thúi... Anh ơi, anh..."
Kiều Cận Nam đen mặt liếc Dĩ Mạc: "Kiều Dĩ Mạc, con lại nói xấu bố với Dĩ Ninh đúng không. Hừ!!!"
Kiều Dĩ Mạc làm mặt quỷ với Kiều Cận Nam.
Ngô Khánh Phân ngồi bên cạnh cảm khái. Khi Kiều Dĩ Mạc còn bé, đừng nói đến ôm, ngay cả cười Kiều Cận Nam cũng không tình nguyện cười với Dĩ Mạc, còn Dĩ Ninh thì trở thành bảo bối tâm can, Kiều Cận Nam còn không ngần ngại làm mặt xấu để chọc Dĩ Ninh vui vẻ.
Kiều Cận Nam đặt Dĩ Ninh lên đùi cười lấy lòng: "Ninh Ninh, hôn bố một cái."
Kiều Dĩ Ninh ngây thơ nói: "Không!"
Kiều Cận Nam cầm một trái táo lên: "Hôn bố một cái, bố gọt táo cho con."
Kiều Dĩ Ninh rất thích ăn vặt, vừa nhìn thấy có đồ ăn ngon hai mắt liền sáng lên, tuy đã liếm đôi môi nhưng kiên quyết không bị đồ ăn dụ dỗ: "Không! Bố vừa mới mắng anh, bố… thúi!"
Kiều Cận Nam liếc Kiều Dĩ Mạc sau đó lại nhìn Dĩ Ninh, cười cười lấy lòng: "Bố nói đùa thôi. Nào, hôn một cái thì có táo ăn."
Kiều Dĩ Ninh không thể chống lại sức hấp dẫn của đồ ăn, cô bé do dự một chút rồi ôm trái táo vào lòng.
Kiều Cận Nam mỉm cười chờ cục cưng mềm mại tới hôn hôn.
Kiều Dĩ Ninh giãy dụa đòi xuống, lắc lư nghiêng ngả chạy đến bên cạnh Kiều Dĩ Mạc, khom lưng hôn Kiều Dĩ Mạc một cái: "Anh ơi, giúp Ninh Ninh gọt táo."
Kiều Dĩ Mạc nhận trái táo, hài lòng nở nụ cười thắng lợi.